Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 129: Cái ôm thứ N+1



Tăng ca đến đêm muộn dường như đã trở thành chuyện cơm bữa.

Chớp mắt lại sắp sang năm mới. Khoảng cuối năm, Thẩm Nhược Trăn về cơ bản đã sắp xếp ổn thoả chuyện của Diệc Tư và chính thức đến Viễn thông Hạng Việt.

Cậu vừa mới đảm nhận vị trí giám đốc điều hành, những thứ cần phải đối mặt là bàn giao công việc, kế hoạch nghiên cứu và phát triển dự án mới, cơ cấu đoàn đội, kế hoạch trong quý tới v.v… Cho dù là người có năng lực làm việc mãnh mẽ như Thẩm Nhược Trăn cũng phải làm việc liên tục chân không chạm đất đến gần một tháng trời, sau một tháng cả người gần như gầy đi một vòng.

Hạng Minh Chương nhìn mà đau lòng, Hạng Việt cũ đến cuối năm cũng bận rộn, nhưng dành ra một chút thời gian buổi tối đón người yêu tăng ca về nhà thì vẫn dư dả được chút.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, công việc ở hai bên cuối cùng cũng tạm thời hoàn thành xong, dành ra được một khoảng thời gian lưu luyến với người yêu.

Lúc Thẩm Nhược Trăn bước xuống bậc thềm, Hạng Minh Chương đang đứng dưới đèn đường cách đó vài bước chân, trở thành một nguồn ấm áp duy nhất trong màn đêm lạnh lẽo. Cậu bật cười, gia tăng tốc độ bước nhanh về phía Hạng Minh Chương.

Hai bước cuối cùng gần như là chạy đến, Hạng Minh Chương dùng một tay liền đem cậu kéo đến ôm chặt lấy, ở khuôn viên không người trong đêm không cần cũng không muốn tự trọng, Thẩm Nhược Trăn mặc kệ cho chính mình chìm đắm trong cái ôm này, mu bàn tay siết chặt thắt lưng gầy của Hạng Minh Chương.

Hai người lồng ngực dán sát, cả hai đều không nói gì, cái ôm này lặng lẽ hấp thụ mọi hơi ấm quấn quanh người.

“Nhược Trăn, có mệt không?” Hạng Minh Chương cúi đầu dùng trán đụng vào cậu.

Thẩm Nhược Trăn thành thật gật gật đầu. Nhắm chặt mắt đem đầu vùi vào trong hốc cổ của đối phương. Một khi đã làm việc thì việc này cứ nối tiếp việc kia mà bận rộn, thời gian để uống một hớp nước cũng không có, càng không thể phân tâm để cảm thấy mệt mỏi hay kiệt sức. Nhưng đến khi mọi chuyện đều đến hồi kết, được rúc vào trong vòng tay người yêu, sự mệt mỏi và vất vả khắp toàn thân lại ập đến một cách vô cớ.

Một cái ôm xua tan đi sự lạnh lẽo, Hạng Minh Chương quàng qua vai Thẩm Nhược Trăn, “Đi thôi, bọn mình về nhà.”

Trong xe có máy sưởi làm cho con người ta cảm thấy thoải mái, con người một khi thấy thoải mái thì tư duy lại trôi đi, Thẩm Nhược Trăn nhớ ra, năm ngoái lúc sang năm mới cậu vẫn còn là “Thư ký Sở”, vừa mới hoàn thành xong một dự án quan trọng, Diệc Tư, sự cố du thuyền, nhà họ Hạng, thân phận bản thân chưa bị bại lộ, rất nhiều sự việc vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt. Trong thời gian một năm, bây giờ tất cả đều kết cục đã định, cậu vẫn còn tâm tư tính toán xem bản thân ở thời đại mới này nên trải qua năm mới lần thứ hai như thế nào.

Hạng Minh Chương dường như biết được cậu đang suy nghĩ gì, lúc cài dây an toàn cho cậu thì hạ xuống một nụ hôn ngay khoé miệng, “Thanh Thương lại bận rộn thêm một mùa đông nữa rồi.”

Thẩm Nhược Trăn mang theo ý cười nâng mắt lên nhìn anh.

Thẩm Nhược Trăn tiếp lời: “Vì vậy em mới đến đòi chút ngon ngọt.”

Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn cậu: “Em muốn ngon ngọt gì cơ?”

Thẩm Nhược Trăn dựng lên cái giá giám đốc ngân hàng: “Cùng em đón năm mới.”

Hạng Minh Chương quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu: “Em cũng thoả mãn dễ dàng quá rồi, cái này thì tính gì là ngon ngọt chứ.”

Anh nghiêng người qua ôm Thẩm Nhược Trăn một lúc, lần này là một nụ hôn sâu hơn, Thẩm Nhược Trăn ôm lấy cổ anh đáp lại.

“Anh đương nhiên sẽ cùng em đón năm mới rồi.” Hạng Minh Chương ngồi trở lại, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, “Nếu mệt thì cứ chợp mắt một lát trước đi, anh có bảo chị Thanh gửi một ít hoành thánh qua, về nhà làm nóng lại cho em ăn.”

Trong lòng Thẩm Nhược Trăn nóng hổi, khoé mắt liếc thấy góc nghiêng anh tuấn đang lái xe của Hạng Minh Chương, đột nhiên cảm thấy cái ôm vừa nãy có hơi ngắn ngủi, như không đủ để biểu đạt tình ý.

Cậu dựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến những cái ôm nhiều không đếm xuể giữa bọn họ. Việc này đối với bọn họ quả thực chỉ như những chuyện nhỏ nhặt quá đỗi tầm thường.

Về đến nhà vừa bước vào cửa sẽ ôm nhau, nếu cùng tan làm đi ra khỏi toà nhà văn phòng cũng sẽ ôm nhau, ra ngoài hẹn hò ăn uống, ở Mạn Trang đi dạo xung quanh cũng sẽ nhân lúc này ôm nhau, xem như hiện tại bận rộn thì đêm đến cũng phải ôm nhau mới ngủ được.

Giữa bọn họ cũng có rất nhiều cái ôm sâu nặng, trước khi ở bên nhau Hạng Minh Chương từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Cáp Nhĩ Tân đem cả người phát sốt của cậu ôm trong lòng, cái ôm dán sát trong thời khắc cả hai cùng bộc lộ tâm ý, cái ôm mang theo hoảng sợ và tuyệt vọng trên biển sau khi trúng đạn, sự ỷ lại lẫn nhau đã sớm vượt qua mọi tình cảm trước ánh mắt của mọi người…

Bọn họ đã ôm nhau nhiều lần như vậy, đến bây giờ mới phát hiện ra, hoá ra sự qua quít bình thường cũng để lại ấn tượng sâu sắc, những sự ngắn ngủi ngẫu nhiên cũng sẽ ăn sâu vào trong xương tuỷ.

Cậu nhớ rõ ràng cái ngày cậu thành khẩn bộc bạch với Hạng Minh Chương cậu thích hôn môi, thứ cậu vẫn chưa nói ra đó là cậu cũng thích ôm ấp như vậy.

Thẩm Nhược Trăn ở trên xe vẫn luôn nghĩ về việc đòi lại cái ôm ngắn ngủi ấy. Cởi ra áo khoác, Hạng Minh Chương đi thẳng vào bếp hâm nóng bát hoành thánh đã đi muốn nửa thành phố hôm nay. Thẩm Nhược Trăn thay ra quần áo ở nhà, còn không quên vò đầu Linh Đoàn Nhi đang chìm trong giấc ngủ sâu hai cái. Linh Đoàn Nhi tỉnh dậy từ trong mơ, tính tình không tốt nên cào cậu một vuốt.

Thẩm Nhược Trăn mỉm cười, đem chiếc áo khoác bị ném tùy tiện của Hạng Minh Chương treo lên, sau đó dựa vào khung cửa nhà bếp. Cậu đột nhiên cảm thấy rằng chính mình thế nào lại trở thành người nhàn rỗi, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Hạng Minh Chương vẫn đang cầm thìa vụng về múc nước súp hoành thánh, anh đối với căn bếp của căn hộ này vô cùng không quen thuộc.

Thẩm Nhược Trăn ôm lấy anh từ phía sau, cánh tay vòng qua eo anh, áp má vào làn da phía sau gáy, hơi thở ấm áp từ cổ lan đến mang tai, cuối cùng lan đến bên má.

Hai người ngực lưng dán sát, nhiệt độ của hoành thánh trở nên mờ ảo, bọn họ chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập của đối phương.

Hô hấp của Hạng Minh Chương ngưng trệ, thế nhưng lại không tự giác mà có hơi đỏ mặt, hồi lâu mới cứng nhắc quay đầu lại: “Thẩm Nhược Trăn, một giờ sáng, đừng câu dẫn anh.”

Thẩm Nhược Trăn ở sau gáy anh cười nhẹ, nhưng cũng không buông ra, mái tóc cọ vào cổ, làm cho người ta cảm thấy ngứa, ôm một lúc lâu không buông ra.

Hạng Minh Chương cảm thấy chính mình quả là một thánh nhân, phải nhớ nhung cơ thể của đối phương đến thế nào mới nhẫn nhịn được thế này chứ. Anh cảm thấy mình chịu thiệt nhất thời chỉ là chuyện nhỏ, dù sao năm mới được nghỉ nhiều ngày như vậy, anh chung quy cũng sẽ đòi lại được thứ lớn hơn. Vì vậy, anh gần như nghiến chặt răng hàm, đổ những miếng hoành thánh nhỏ sắp biến thành canh cải xanh vào trong bát.

Thẩm Nhược Trăn nhìn chằm chằm vào bát canh cải xanh hoành thánh mà buồn cười, bị Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm lại, cầm muỗng nhỏ múc một cái vào miệng. Rõ ràng là tay nghề của chị Thanh người ta, thế mà lại có người cứ muốn nghe một câu khen ngợi cơ.

Thẩm Nhược Trăn ăn không hết, cuối cùng phải đưa hết cho anh, biến thành hai người ngồi đối diện bàn với nhau, dùng hai cái muỗng nhỏ chia nhau ăn một bát hoành thánh nhỏ.

Ăn xong bữa đêm đã là đêm khuya không thể không đi ngủ, sự ấm áp của việc tắm nước nóng đã xua tan đi cái lạnh giá cuối cùng của mùa đông, trong chăn tràn ngập hơi ấm của thân nhiệt đối phương.

Dường như là vì ngày mai không phải dậy sớm đi làm nên hai người không quá buồn ngủ, đã lâu không được nhìn nhau thế này, trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn luôn phải có một chút âu yếm thủ thỉ.

“Năm mới muốn nghe em chơi tỳ bà.” Hạng Minh Chương vươn tay đem người kéo lại, nghiêng người ôm lấy cậu, vân vê mái tóc mềm mại sau đầu của đối phương. Hơi thở lướt qua đầu tai, Thẩm Nhược Trăn khẽ khàng run rẩy.

“Được, thỏa mãn anh.” Thẩm Nhược Trăn cười lên, đôi mắt sáng ngời, ghé sát vào trong lòng đối phương hơn một chút, “Còn muốn gì nữa không, cùng nhau nói ra đi, nhân dịp hôm nay đón em tan làm, cho anh một chút phần thưởng.”

“Được thôi, vậy thì Thẩm thiếu gia em phải nói được làm được nhé.” Như thể được gãi đúng chỗ ngứa, Hạng Minh Chương lòng tham không đáy, khoác lên khuôn mặt với bộ dạng nghiêm túc, ghé vào tai Thẩm Nhược Trăn, hạ giọng mang theo ý cười, lời ra khỏi miệng rõ ràng mang theo ý xấu.

Hai câu của anh khiến cho Thẩm Nhược Trăn từ cổ đến mang tai đều đỏ bừng. Hai gò má của Thẩm Nhược Trăn phát nóng, miệng dường như sẽ bị bỏng nếu lại nói thêm một từ nào nữa. Cậu hung dữ nhìn chằm chằm con sói đuôi lớn vẫn đang giả vờ vô tội, vỗ lên cánh tay mạnh mẽ đang quấn quanh eo cậu một cái, mím môi quay người lại không quan tâm người ta nữa.

Mèo nhỏ nổi khùng lên cũng sẽ cào người. Trong đầu Hạng Minh Chương vô cớ nảy ra suy nghĩ này. Anh luôn cảm thấy mình đang nuôi hai con mèo, Linh Đoàn Nhi rất thích cào người, người trong lòng này cũng thích.

Hạng Minh Chương nhìn bóng lưng người ta cười khẽ, duỗi tay ra lật người nằm ngửa lại, Thẩm Nhược Trăn nhắm mắt giả vờ ngủ. Anh liền đem người ôm vào trong lòng, Thẩm Nhược Trăn không giả vờ nữa, duỗi tay vòng qua bờ vai rộng của người kia.

“Bọn mình cùng nhau nấu bữa tối giao thừa nhé?” Hạng Minh Chương lần này rất nghiêm túc, như thể chưa từng nghĩ đến việc mình gần như chưa từng vào bếp trong hơn 30 năm qua.

Thẩm Nhược Trăn không nhịn được cười ngẩng đầu nhìn anh, trong giọng nói không giấu được ý cười, “Hai đứa mình? Nấu ăn á?”

“Không biết làm có thể học, ngược lại có thể tìm người dạy bọn mình hai món ăn, thế này còn sợ không học được sao.” Hạng Minh Chương một tay vuốt ve sống lưng của Thẩm Nhược Trăn. “Sắp sang năm mới rồi, ít nhiều gì cũng phải rửa tay nấu được canh cho em.”

Cũng không nhất định, Thẩm Nhược Trăn không nhịn được oán thầm trong lòng. Nhưng lời Hạng Minh Chương nói khiến trong lòng cậu hơi nóng lên, một lúc sau nói: “Vậy bọn mình cùng nhau nấu ăn, để dì Thiến và những người khác về nhà ăn Tết, bọn mình tự ra đường chuẩn bị đồ Tết, tự viết mấy câu đối xuân, có được không?”

Hạng Minh Chương cười lên, dùng bụng ngón tay cọ lên má người trong lòng, đáp lại: “Được.”

“Thật ra anh muốn thứ gì em đều sẽ thỏa mãn anh.” Thẩm Nhược Trăn được vuốt ve gần như chìm vào giấc ngủ, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt, ngẩng đầu lên, khóe miệng cọ cọ vào đôi môi khô khốc của Hạng Minh Chương.

Đột nhiên trái tim của Hạng Minh Chương nóng hầm hập, bị mê hoặc đến bối rối, tim đập như trống dồn lại như chịu bức xạ nhiệt. Chuyện gì thế này, em thế này dường như lại khiến cho anh rơi vào thế hạ phong rồi.

Người tim đập điên cuồng đổi thành anh, một chút cơn buồn ngủ còn sót lại đã tan thành mây khói. Anh nhìn chằm chằm vào người bên cạnh hơi thở đang dần trở nên bình ổn và nhẹ nhàng, lén lút hôn lên hàng mi mỏng manh của cậu.

Cảm xúc với người này, cho dù ở bên nhau biết bao nhiêu ngày tháng vẫn sẽ khiến cho anh không ngừng rung động.

Anh đem Thẩm Nhược Trăn ôm chặt, kéo đến trong vòng tay, lồng ngực áp sát, cùng nhau chia sẻ một đêm trăng với nhịp tim đập nhanh.

Ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm chưa kéo hết, lặng lẽ đổ xuống đôi tình nhân đang ôm nhau.

Bọn họ đã ôm nhau rất nhiều lần, đại khái không đếm được nữa đều sẽ dùng lần thứ N để gọi tên. Nào có ai biết được N là bao nhiêu, chỉ biết rằng vĩnh viễn sẽ luôn có cái ôm thứ N+1 là đủ.