Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 40



Hứa Liêu vòng qua quầy bar, pha hai cốc nước chanh, hỏi: “Tra cái gì?”

Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút: “Một ban nhạc rock underground.”

Hứa Liêu nói: “Sao lại dính líu đến một ban nhạc rồi?”

“Đừng quản nhiều thế.” Hạng Minh Chương cầm cái cốc lên, “Tên là No Setting, hình như vừa giải tán, kiểm tra xem những người đó đang ở đâu, đặc biệt là người tên Trương Triệt.”

Hứa Liêu ghi nhớ kỹ, im lặng một lúc mới hỏi: “Mẹ cậu gần đây thế nào rồi?”

Hạng Minh Chương nói: “Vẫn bộ dạng cũ.”

Hứa Liêu gật đầu, qua một lúc sau mới nói: “Cậu không định hỏi tôi chuyện ở Mỹ thế nào à?”

Hạng Minh Chương giọng điệu khinh thường, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Nếu Hạng Lung ngã bệnh mà chết anh đã vượt đại dương báo cáo với tôi từ lâu, nếu đã không phải như thế thì tôi quan tâm ông ta làm gì.”

Hứa Liêu nói: “Tôi sẽ tiếp tục cho người trông chừng ông ta.”

Chanh chưa chín hẳn có vị chua đến lợi hại, Hạng Minh Chương cắn phải một hạt liền cau mày: “Khó uống quá, đổi cho tôi ly khác.”

“Đổi thành gì, whisky?” Hứa Liêu có phần hiểu ý, “Nghe nói lúc trước cậu dẫn bạn đến uống rượu?”

Hạng Minh Chương thực chất là nhà đầu tư của Vân Diếu, ít ai biết về mối quan hệ của anh và Hứa Liêu nên nơi này giống như một căn cứ bí mật, anh thỉnh thoảng sẽ đến để thư giãn một chút, chưa bao giờ dẫn bất kỳ ai tới.

Hạng Minh Chương nhìn lướt qua vị trí của lô ghế trả lời: “Không tính là bạn bè.”

Hứa Liêu nhướn mày: “Vậy là người thế nào?”

“Tò mò à?” Hạng Minh Chương là một doanh nhân, đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt, “Anh mau chóng tra ra đầu mối, lúc đó tôi đưa cậu ấy đến cảm ơn anh.”

Sở Thức Sâm không biết mình bị nhắc đến, cậu buồn ngủ cực độ, về phòng ngủ suốt một ngày.

Màn cửa quên kéo, vào lúc chạng vạng, ánh sáng rực rỡ còn sót lại chiếu xuống nửa chiếc giường.

Sở Thức Sâm tỉnh dậy, lấy điện thoại di động ra và mở WeChat, trạng thái mới nhất trong vòng bạn bè là quảng cáo nhà hàng do Tiền Hoa đăng.

Cậu bấm like, bò dậy để chỉnh lý một số tư liệu.

Tiền Hoa đưa cho hơn 30 tài khoản của các phần mềm khác nhau, bao gồm tất cả các khía cạnh ăn uống, giải trí, phần mềm dùng để giao tiếp mà “Sở Thức Sâm” sử dụng nhiều nhất có tổng cộng bốn cái, trừ Wechat ra, ba cái còn lại đều là phần mềm của nước ngoài.

Số điện thoại di động cũ và ID WeChat cũ đều bị huỷ rồi, cứ xem như là tìm ra được thì các ghi chép dữ liệu trên đó cũng không cách nào khôi phục được.

Sở Thức Sâm vùi đầu lần mò trong hai tiếng, đăng nhập thành công vào một hộp thư, sau đó thông qua xác minh hộp thư và đặt lại mật khẩu phần mềm.

Trước khi mở ra, cậu ở trong lòng đã nói “Xin thứ lỗi” với “Sở Thức Sâm” thật sự.

Phần mềm này có thể được sử dụng trên phạm vi toàn thế giới, chủ yếu để chia sẻ ảnh và video.

Cậu lướt qua nội dung do “Sở Thức Sâm” đăng, bức ảnh nào cũng là khuôn mặt giống hệt cậu, nhưng thể hiện những biểu cảm mà cậu sẽ không bao giờ làm —— lè lưỡi, nhăn mũi, bĩu môi … Cậu sinh ra một cảm giác khó tả, vừa quái dị nhưng vừa kỳ diệu.

Bức ảnh mới nhất được đăng lên vào một tháng trước khi vụ tai nạn xảy ra, ánh sáng rất mờ, tấm được chụp là hình một cái micro, bài viết có tag vào một tài khoản có tên là “xx”.

Sở Thức Sâm nhấp vào và thấy rằng “xx” là một trong những thành viên của ban nhạc rock, tên là Tinh Vũ.

Tinh Vũ và “Sở Thức Sâm” theo dõi lẫn nhau, những bức ảnh họ đăng lên sẽ bình luận và thả like cho nhau. Trong ghi chép trò chuyện riêng tư, “Sở Thức Sâm” đã chủ động hỏi Tinh Vũ phương thức liên lạc.

Sau bao nhiêu công sức tìm kiếm, Sở Thức Sâm lập tức lưu lại dãy số rồi gọi qua, thế nhưng đã trở thành một dãy số trống.

Cậu không bỏ cuộc vẫn gửi lời “Xin chào” đến Tinh Vũ trong phần tin nhắn riêng.

Sau một ngày chờ đợi, Sở Thức Sâm không nhớ mình đã đăng nhập vào phần mềm đó mấy trăm lần, thế nhưng không nhận được phản hồi, Tinh Vũ đã thay đổi ảnh đại diện, xóa hết ảnh thậm chí còn block cậu.

Sở Thức Sâm: “…”

Thứ hai đi làm, Sở Thức Sâm tạm gác lại việc cá nhân, kế hoạch đã hoàn thành, buổi sáng Hạng Minh Chương đã báo cho cậu, để cậu cùng tổng giám đốc của Hạng Việt thảo luận về việc xúc tiến cơ chế “hoàn tiền”.

Tổng giám đốc có quyền hạn điều phối các bộ phận khác nhau, Sở Thức Sâm chịu trách nhiệm chỉ đạo các trình tự cụ thể.

Đúng như họ dự đoán, đến khi các điều lệ của kế hoạch được nói ra, sự mâu thuẫn của các bộ phận nghiệp vụ đã giảm đi hơn một nửa.

Hạng Minh Chương có xã giao nên cả ngày không lộ mặt, hôm đó ăn một bữa với vợ chồng Đoạn Hạo, lúc nói đến xu hướng chính sách của ngành du lịch văn hóa, Sở Thức Sâm đoán rằng Hạng Việt có thể sẽ có một dự án mới.

Hai người đều bận rộn, một người ở công ty làm việc miệt mài, người còn lại ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa.

Có gọi điện vài lần nhưng đều hiểu ngầm chỉ bàn luận việc công, nói với nhau an tâm.

Chớp mắt đã đến thứ tư, nhân viên quét dọn buổi trưa đến dọn dẹp, phàn nàn rằng bàn làm việc trong văn phòng tổng tài chất đống cả bàn, không dám dọn đi, nhưng nếu bàn bị bẩn sẽ rất khó mà lau sạch được.

Sở Thức Sâm để người đó rời đi, một mình bước vào văn phòng của Hạng Minh Chương.

Trên bàn làm việc lớn đặt mấy chục tài liệu, Sở Thức Sâm đi vòng ra sau bàn sắp xếp từng cái một, dành ra một chỗ trống để ngồi viết chữ.

Cây bút mới đổi lần trước có lẽ không được ưng ý lắm, Hạng Minh Chương dùng xong liền tiện tay vứt đi, nằm lăn lóc trên bàn phím, mực trên đầu bút cũng đã khô.

Sở Thức Sâm lau sạch bút, mở ra ngăn kéo thứ nhất bên tay trái, bên trong dùng để đựng những vật dụng thường ngày, thuốc dạ dày, chìa khóa xe hơi, kẹo bạc hà và một chiếc điện thoại di động dự phòng. Cậu đặt cây bút vào bên trong, không tránh được nhìn thấy bên trong có thêm một chiếc cúc áo.

Đêm đó lúc cậu kéo dây đồng hồ đã giựt ra một cúc áo sơ mi của Hạng Minh Chương.

Sở Thức Sâm duỗi ngón trỏ chọc chọc, đoán chừng áo sơ mi đã bị ném đi, cái nút áo này giữ lại có ý nghĩa gì?

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại rung lên, Sở Thức Sâm lấy ra nhìn màn hình, chột dạ mà đóng ngăn kéo lại.

Cậu bấm nút nhận: “Hạng tiên sinh?”

Hạng Minh Chương hỏi: “Ăn trưa xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Sở Thức Sâm vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh về công ty chưa?”

Hạng Minh Chương nói: “Tôi đang ở thư viện, ăn no rồi đến tìm tôi.”

Trong giờ nghỉ trưa, thư viện rất ít người, Sở Thức Sâm quẹt thẻ nhân viên đi vào, rập khuôn đi thẳng đến giá sách liên quan đến du lịch văn hóa trên tầng 3.

Hạng Minh Chương đang lật một quyển sách, đầu cúi thấp, bước chân dừng lại trước giá sách sau lưng anh, Sở Thức Sâm và anh lưng đối lưng, gần trong gang tấc.

Hạng Minh Chương hạ thấp giọng nói: “Cậu làm sao biết tôi ở bên này?”

Sở Thức Sâm vuốt qua một hàng gáy sách nói: “Tôi xem camera giám sát.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy lúc đầu cậu không nên chọn làm thư ký mà nên chọn làm bảo vệ.”

Sở Thức Sâm nói: “Tôi không thích đồng phục bảo vệ.”

Hạng Minh Chương mượn hai quyển sách, cùng Sở Thức Sâm rời khỏi từ cửa sau thư viện, cây ngô đồng ba ngày chưa quét qua đã phủ đầy lá mùa thu, một mảng vàng óng.

Sở Thức Sâm không nhịn được mà giẫm lên, đứng ở trên bậc thềm, nếu như bàn việc công thì không cần đến nơi này, cậu im lặng chờ Hạng Minh Chương lên tiếng.

Hạng Minh Chương cũng không thích lề mề liền trực tiếp hỏi: “Ban nhạc điều tra thế nào rồi?”

Thông qua dấu vết còn lưu lại trên ba bốn phần mềm, Sở Thức Sâm nói: “Tôi dường như có quen biết ca sĩ chính của ban nhạc, Tinh Vũ, trước đây rất thường xuyên tương tác.”

“Ở mức độ nào?” Hạng Minh Chương hỏi, “Liên hệ của hai người chỉ giới hạn trên Internet thôi sao?”

Sở Thức Sâm hai ngày nay kiểm tra ghi chép ngân hàng lúc trước, trả lời: “Không chỉ vậy, còn có các giao dịch tài chính, khoản cuối cùng chắc hẳn là chi phí biểu diễn trong bữa tiệc, lên tới bảy con số.”

Một ban nhạc underground ít được biết đến như vậy, một buổi biểu diễn tư nhân mà lên đến trăm vạn, Hạng Minh Chương nói: “Cậu chắc hẳn rất thích nhóm người này.”

Dù xuất thân giàu có nhưng Sở Thức Sâm cũng đã chứng kiến qua nhiều nỗi gian khổ, trước đây ở lê viên cũng chưa bao giờ tiêu tới hàng nghìn để mời hoa đán, giờ lại càng không tán đồng việc chi hàng triệu chỉ để thuê một ban nhạc, cậu chế nhạo: “Có khả năng là tôi tán thưởng tu dưỡng âm nhạc của bọn họ đi.”

Hạng Minh Chương nói: “Một lũ lưu manh còn trẻ đã bỏ học chơi guitar, hát mấy thứ vô lý kinh khủng thì gọi là loại tu dưỡng âm nhạc gì?”

Sở Thức Sâm làm sao biết được, giả bộ hiếu kỳ: “Anh mượn sách gì vậy?”

“Đừng đổi chủ đề.” Hạng Minh Chương không bị lừa, “Đã tìm được tài khoản liên lạc chưa? Nếu như tìm được kẻ giàu có lắm tiền như cậu, bọn nó lẽ ra nên bám lấy mới đúng.”

Sở Thức Sâm có chút xấu hổ: “Cậu ta block tôi rồi.”

Hạng Minh Chương hả hê cười một tiếng, bước xuống một bậc, quay mặt về phía Sở Thức Sâm nói: “Tôi có quen một người bạn có móc nối, có thể giúp cậu tìm người.”

Sở Thức Sâm nghiền ngẫm hai chữ “móc nối”, thời đại nào cũng không thiếu rắn rết địa phương, bối cảnh phức tạp, thủ đoạn lợi hại, ngày xưa cửa hàng buôn bán nào cũng kết giao một hai người như thế để đảm bảo công việc làm ăn.

Nhưng cậu kể cho Hạng Minh Chương là để tránh hiểu lầm chứ không phải để cho đối phương dính líu vào, cậu nói: “Không cần đâu, chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng nhúng tay vào.”

Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Vậy liên quan gì đến Tiền Hoa, tại sao cậu lại làm phiền cậu ta?”

Sở Thức Sâm nói: “Cậu ấy là người đầu tư của công ty du thuyền.”

“Cậu ta là ai không quan trọng.” Hạng Minh Chương không thể phản bác, “Điều quan trọng là cậu nên nhận ra rằng, tìm tôi có ích hơn bất kỳ ai khác”.

Sở Thức Sâm nghe ra mười phần kiêu ngạo: “Lẽ nào anh…”

Hạng Minh Chương cuối cùng cũng tiết lộ ý đồ: “Tôi tìm thấy Tinh Vũ rồi.”

Sau khi nhóm tan rã, năm thành viên đường ai nấy đi, hầu hết đều bặt vô âm tín, chỉ có ca sĩ chính Tinh Vũ là vẫn còn hoạt động.

Bất quá vẫn chưa bao giờ tạo dựng được tên tuổi cho riêng mình, hiện tại Tinh Vũ đơn thương độc mã, đã đổi nghệ danh đi biểu diễn offline trên khắp cả nước.

Tối thứ bảy này trong thành phố sẽ có một festival âm nhạc, Tinh Vũ sẽ tham gia.

Sở Thức Sâm hỏi: “Festival âm nhạc là ca hát sao?”

Một chiếc lá rơi xuống, Hạng Minh Chương bắt lấy: “Nói thừa, tôi sẽ gửi cho cậu thời gian và địa điểm tổ chức, thứ bảy này tôi đi với cậu.”

Thế giới này quá mới mẻ, cũng quá xa lạ, có người đi cùng sẽ cảm thấy an tâm hơn, nhưng Sở Thức Sâm cho rằng không nên tiếp nhận, cậu cự tuyệt nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi điều tra, chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi sợ anh dính líu đến sẽ thêm phiền phức.”

Hạng Minh Chương cầm lá lướt qua cằm cậu: “Lo lắng cho tôi à?”

Sở Thức Sâm thấy ngứa, cướp lấy lá cây: “Không có.”

“Nhưng tôi lo lắng cho cậu.” Hạng Minh Chương nói, “Giả sử tai nạn không phải ngoài ý muốn mà do có người gây ra, cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Sở Thức Sâm ngắt thân lá, bởi vì cậu là giả cho nên chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này.

Hạng Minh Chương thẳng thắn nói: “Tôi không muốn cậu lại xảy ra chuyện, Sở Thức Sâm, lý do này đã đủ chưa?”

Thân lá khô rất giòn rất dễ gãy, lá ngô đồng từ tay Sở Thức Sâm xoay tròn rơi xuống, tiếng xào xạc bị che lấp bởi tiếng ve mùa thu huyên náo.

Đã hết giờ nghỉ trưa, Hạng Minh Chương lùi lại một bước, quay người giẫm lên những tán lá mùa thu, mặt trời chiếu qua những kẽ hở trên cây ngô đồng, Sở Thức Sâm bước chậm lại theo sau bóng của Hạng Minh Chương.

Cậu đích thực là có xảy ra chuyện, nhưng không phải do nổ, mà là do một trận bão trên biển vào một đêm mùa xuân năm bốn mươi lăm.

Liệu một ngày nào đó Hạng Minh Chương có biết về nó không?

Lúc đó nhìn lại những lo lắng của ngày hôm nay, có thấy sai và nực cười không?

Đột nhiên, Hạng Minh Chương dừng lại và nhắc nhở: “Đúng rồi, đi festival âm nhạc không cần mặc đồ trang trọng.”

Sở Thức Sâm lơ đãng gật đầu, lá cây không ngừng rơi xuống, lúc này cậu mới chậm chạp nghe rõ. Hoá ra lá rơi không có tiếng động, âm thanh thùng thùng kia, chính là phát ra từ lồng ngực của cậu.