Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 45



Hạng Minh Chương sửng sốt, không phải Sở Thức Sâm?

Câu nói không đầu không đuôi này có nghĩa là gì?

Anh nghiền ngẫm câu nói này, cảm thấy kỳ quái, nghe ra không giống như phủ nhận chính mình, mà từ góc độ của một người khác tiến hành phủ nhận.

Hạng Minh Chương hơi nghiêng người lại gần gọi: “Sở Thức Sâm?”

Gương mặt trên gối an ổn, lồng ngực phập phồng, hơi thở kéo dài phả ra mùi rượu nhàn nhạt, Sở Thức Sâm đã ngủ sâu rồi.

Hạng Minh Chương không nhận được câu trả lời, chỉ là một câu nói mớ vô ý thức mà thôi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, anh vén chăn cho Sở Thức Sâm rồi để thuốc nhỏ mắt trên tủ đầu giường.

Quay trở lại căn phòng Executive Suite đối diện, Hạng Minh Chương mở một cuộc họp video với bộ phận tiêu thụ, xử lý từ xa một số công vụ, sau cuộc họp anh gọi video cho Hứa Liêu.

Cả ngày hôm nay ở nhà không có ai gọi đến, chắc hẳn đều đang nổi cáu với con sói mắt trắng này (*), đợi điện thoại kết nối, anh nói: “Ông già nhập viện rồi, anh tra thử xem rốt cuộc tình huống như thế nào.”

(*) sói mắt trắng hay bạch nhãn lang: chỉ người vô ơn

Hứa Liêu lúc nào cũng kiệm lời nói: “Biết rồi.”

Trước khi cúp máy, Hạng Minh Chương đột nhiên nói: “Còn nữa, lại giúp tôi làm một việc.”

Mùa thu ở Bắc Kinh không tránh khỏi một trận gió to, Sở Thức Sâm nửa đêm bị tiếng gió đánh thức, trong phòng một mảng tối om khiến cậu nhất thời không nhìn rõ mình đang ở đâu.

Giấc ngủ này đã mơ vài giấc mơ, tất cả đều là chuyện trong quá khứ, như thể sợ rằng cậu sẽ quên hết.

Sở Thức Sâm không ngủ được nữa, lại lười động đậy, cứ như vậy nằm trên giường cho đến khi sắc trời càng sáng.

Cậu bò dậy, áo sơ mi và quần tây trên người qua một đêm đã nhăn nhúm hết cả, sau khi tắm xong đổi một bộ mới.

Hôm nay cuộc họp vẫn tiếp tục, bọn họ hẹn nhau đi ăn sáng tại quán cà phê ở tầng 1 của khách sạn.

Sở Thức Sâm là người đến sau cùng, cầm một tờ báo, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Hạng Minh Chương, Mạnh Đào nói: “Thư ký Sở, tôi không gọi đồ ăn cho cậu, Hạng tiên sinh nói cậu thích uống cà phê nóng, sợ nguội mất.”

“Không sao, tôi tự gọi.” Sở Thức Sâm mở ra trang kinh tế, ánh mắt quét dọc từ tiêu đề rồi từ trái qua phải, một đường quét đến chỗ ngồi bên cạnh.

Hạng Minh Chương mặc một bộ tây trang màu đen và cà vạt bằng vải tweed tối màu, trông không quá buồn tẻ, nói: “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Ừm.”

Hạng Minh Chương nói: “Đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Trạng thái mệt mỏi hôm qua cũng không hẳn là do mệt mỏi, Sở Thức Sâm che đậy: “Không vấn đề gì, do rượu Mao Đài mạnh quá thôi.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Lần này phá giới rồi, về sau còn uống không?”

Sở Thức Sâm quyết định sẽ xem tình huống, trong trường hợp xã giao thì khó tránh khỏi, tờ báo lật qua một trang, lúc đưa mắt lên cậu để ý đến hai người đàn ông đang kéo hành lý đi vào trong quán cà phê.

Một người là Lý Hành, người còn lại là trợ lý của hắn.

Hạng Minh Chương cũng nhìn thấy, khuấy cà phê nói: “Cậu ta cũng đến Bắc Kinh công tác?”

Cuộc họp huy động này đã gây được nhiều sự chú ý trong ngành, gặp gỡ người cùng ngành cũng không phải hiếm lạ, nhưng cuộc họp đã bắt đầu từ hôm qua rồi, không lý nào lại bỏ qua nội dung quan trọng của ngày đầu tiên, ngày thứ hai mới tới xem náo nhiệt.

Nhưng đến Bắc Kinh ở thời điểm này cũng quá trùng hợp đi, suy cho cùng thì Bắc Kinh có nguồn lực kinh doanh thích hợp, nhưng dựa vào quy mô của Độ Hành, mười phần không đủ để đi qua địa bàn của người khác để kiếm lợi nhuận.

Hạng Minh Chương hỏi: “Gần đây hai người có gặp nhau không?”

Không cần giải thích quá rõ ràng, Sở Thức Sâm hiểu ra liền nói: “Mọi người đều bận, tình cờ gặp gỡ cũng có thể tính là gặp mặt.”

Sở Thức Sâm đặt cà phê xuống, rời khỏi ghế đi về phía Lý Hành, dáng người cao lớn của cậu rất bắt mắt, Lý Hành rất nhanh đã nhìn thấy cậu, “Ơ” lên một tiếng.

Tuy rằng lần trước cãi nhau có hơi động tay động chân nhưng người lớn cũng không ấu trĩ mà “chia tay” như thế, đã quen làm bộ làm tịch, Sở Thức Sâm nói: “Trông rất giống cậu, tôi vừa ở bàn bên kia.”

Lý Hành nhìn thấy Hạng Minh Chương, nói: “Trùng hợp vậy sao, đi công tác ở công ty à?”

“Đến dự họp.” Sở Thức Sâm hào phóng nói, “Hôm qua tới, ngày mai về, còn cậu?”

Lý Hành nói qua loa: “Tôi cũng đi công tác.”

Sở Thức Sâm chủ động nói: “Đều ở trong khách sạn này thì tiện rồi, buổi tối có thời gian cùng ăn bữa cơm.”

Lý Hành nói: “Được thôi, không vấn đề gì.”

Chào hỏi xong cũng sắp đến giờ xuất phát, xe của khách sạn đưa họ đến trung tâm hội nghị.

Cuộc họp được tổ chức trong hai ngày, chính sách do Bộ Văn hóa và Du lịch đề ra, phối hợp với các sở văn hóa và du lịch các tỉnh hưởng ứng, các bộ cử đại biểu đến tham gia, dù ít hay nhiều đều phải lên bục nói vài câu.

Nội dung cốt lõi của dự án đã được trình bày vào ngày hôm qua, cuộc họp hôm nay diễn ra tương đối thoải mái.

Trong hội trường bảo trì im lặng, lãnh đạo nói chuyện với tốc độ chậm, mỗi câu một lúc, ba trang bản thảo đã nói gần một tiếng, bốn bức tường như khúc xạ lại âm thanh, nghe lâu cảm thấy như sởn hết cả gai ốc.

Sở Thức Sâm hết sức chuyên chú, không phải vì ý niệm của cậu đủ mạnh, chủ yếu là vì cậu từ nhỏ đã đi theo phụ thân dự họp, tóc máu (*) trên đầu còn chưa rụng hết sao có thể nghe hiểu được, vừa ngủ gật liền bị nhéo má, búng tai, về nhà còn bị phạt chép một bài văn, tính nhẫn nại này đều là do cưỡng ép rèn luyện mà ra.

(*) tóc máu: lớp tóc đầu tiên của trẻ sơ sinh, đã được hình thành từ khi em bé còn trong bụng mẹ

Điện thoại đang tắt tiếng rung lên, màn hình sáng lên.

Sở Thức Sâm liếc mắt nhìn, chính là vị trợ lý kia của Hạng Việt cũ, hai ngày qua đã gửi hơn chục tin nhắn, cậu ngoài đánh thái cực ra thì không còn cách nào khác.

Nhà họ Hạng chắc hẳn đã làm ầm ĩ lên, nếu Hạng Như Tự nói với các trưởng bối sự tình thì tội của Hạng Minh Chương phạm phải e rằng sẽ càng nghiêm trọng.

Sở Thức Sâm một mặt lo lắng, một mặt mất cân bằng, công việc thì cậu có thể chịu thương chịu khó, nhưng chuyện gia đình của cấp trên thì cậu không thích thay mặt giải quyết.

Cậu là thư ký của Hạng Việt, càng không phải là quản gia của Hạng Minh Chương.

Trong lúc đang suy nghĩ, Sở Thức Sâm nhìn qua đương sự ở bên cạnh —— Hạng Minh Chương hơi lười biếng dựa vào lưng ghế, tay phải đặt lên bàn, cầm bút viết tốc ký, khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng lực.

Sở Thức Sâm chăm chú lắng nghe, trên bục đang nói về quyết tâm thúc đẩy hội nhập khu vực, cảm thấy không cần thiết phải ghi chép.

Cậu nhìn xung quanh, giám đốc Mạnh đang chống cằm bất động, những người khác trong hội trường đều là tư thế của một nhà sư già ngồi thiền.

Nhưng độ chuyên nghiệp của Hạng Minh Chương luôn đáng tin cậy, Sở Thức Sâm giữ sự khiêm tốn lại gần một chút, vừa đưa mắt nhìn, trên giấy như rồng bay phượng múa, thế nhưng lại đã âm thầm viết một đoạn thơ.

Sở Thức Sâm đưa tay rút lấy tờ giấy, trên đó viết một đoạn “Tán Tu Bồ Đề” ——

Mánh khoé không đầu khó giải trừ, lời lẽ sắc bén như hoa mưa

Dục cầu lặng ngồi trong hư không, vũ trụ lác đác vài trang kiệt xuất.

(*) mình dịch tạm thế này thôi chứ không hiểu kinh để dịch được hic:<

Cuộc họp này khiến cho người ta đều sinh ra thiền ý rồi à.

Sở Thức Sâm trả lại tờ giấy cho chủ cũ, nhỏ giọng nói: “Hạng tiên sinh, anh rảnh thật đấy.”

Hạng Minh Chương một chút cũng không xấu hổ, sau khi viết xong thơ, anh vẽ một hình vào chỗ trống, bắt đầu thiết kế một logo mới cho Hạng Việt, nói: “Thư ký Sở, tôi đang rất chán.”

Thành tích lúc nào cũng đứng đầu, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ở giai đoạn này những thứ cần nắm cũng đã nắm chắc rồi, hôm nay đến đây cũng xem như có mặt là được.

Sở Thức Sâm nhớ đến bức chữ của Tân Khí Tật trong phòng triển lãm tranh và thư pháp của công ty hỏi: “ ‘Phá trận tử’ được viết khi nào vậy?”

“Hai năm trước.” Hạng Minh Chương dừng bút, “Sau khi ông cụ đột quỵ.”

Sở Thức Sâm cảm thấy bất ngờ, bức thư pháp đó nét bút chứa đầy phẫn nộ, người viết ra dường như có cảm giác khó lòng buông bỏ cuồn cuộn ngất trời, nhưng Hạng Hành Chiêu sinh bệnh, tại sao Hạng Minh Chương lại có cảm xúc như vậy?

Hay là khả năng giám định và thưởng thức của cậu không đủ, đã lĩnh hội sai rồi?

Sở Thức Sâm khó hiểu, cậu thừa nhận mình không có quyền đặt câu hỏi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngày mai sẽ quay về rồi, cậu nói: “Hạng Việt cũ liên tục gửi tin nhắn tới, sau khi quay về anh dự định ứng phó như thế nào?”

Hạng Minh Chương rất bình tĩnh: “Trở về rồi nói.”

Sở Thức Sâm nói: “Kỹ sư Hạng biết chuyện anh đã lên máy bay là nói dối, nếu như kể ra gia đình của anh chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Hạng Minh Chương trong lòng rõ ràng: “Lo lắng cho tôi à?”

Giọng nói của Sở Thức Sâm bị kiềm lại theo tiếng khúc xạ âm thanh, vừa bí mật vừa êm tai: “Đúng vậy, lo lắng cho anh.”

Hạng Minh Chương đột ngột dừng bút, đâm lên trang giấy trắng, Sở Thức Sâm ở một nơi lãng mạn như con đường cây ngô đồng thì cứng miệng, thế nhưng lại ở hội trường người người mệt mỏi như vậy mà thừa nhận, khiến anh một chút cũng không kịp chuẩn bị.

“Ò.” Hạng Minh Chương được nước lấn tới, “Lo lắng bao nhiêu?”

(sếp Hạng de thuong qua =)))))

Sở Thức Sâm nói: “Bằng một cái nút áo.”

Hạng Minh Chương nói không nên lời: “Đây là phương pháp đo lường gì? Nút áo nhỏ đến mức rơi trên mặt đất cũng không tìm được.”

Rõ ràng không chỉ đơn giản là tìm thấy, mà còn cất vào ngăn kéo không vứt đi kìa, Sở Thức Sâm không vạch trần Hạng Minh Chương, mím môi cười bất lực.

Buổi chiều họp xong trở về khách sạn, Sở Thức Sâm hẹn Lý Hành vào buổi tối.

Hai người gặp nhau tại nhà hàng Trung Quốc của khách sạn, bắt đầu bằng chuyện gia đình, nói đến việc Sở Thức Hội thực tập trong công ty, Lý Hành không quá rõ ràng, gần đây hắn và Sở Thức Hội không liên lạc nhiều với nhau.

Những mâu thuẫn trước đây ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, tình cảm là chuyện riêng tư Sở Thức Sâm cũng không hỏi nhiều, đem chủ đề chuyển sang phương diện công việc.

“Họp xong cả rồi, sáng sớm mai chúng tôi sẽ về.”

Lý Hành nói: “Tôi còn phải ở lại vài ngày nữa.”

Sở Thức Sâm gắp một miếng cải thìa hỏi: “Đang bận dự án mới à?”

“Tôi chỉ như bận vô ích thôi, không thể so sánh Hạng Việt của các cậu được.” Lý Hành cười, “Dù sao cũng lâu lâu mới đến một chuyến, tiện thể đi dạo, mua cho Tiểu Hội và bác gái một ít quà mang về.”

Sở Thức Sâm nói: “Tôi còn chưa dành được thời gian mua cho em ấy.”

Lý Hành nói đùa: “Ai ya, vậy thì cậu không cần mua nữa đâu, lỡ đem so sánh với đồ của tôi thì phải làm sao?”

Hai người đều xem như chuyện bất đồng trước đây chưa từng xảy ra, thực sự buông bỏ thì tốt, giả vờ rộng lượng cũng không sao, tóm lại không khí trên bàn ăn cũng xem như dễ chịu.

Sau khi ăn xong, Sở Thức Sâm đi dạo một vòng đại sảnh khách sạn, xem như xuôi cơm, sau khi lên lầu cũng không quay về phòng, bấm chuông cửa căn phòng đối diện.

Hạng Minh Chương vừa nói chuyện xong với Mạnh Đào, trên bàn trà có vài bản nháp, anh pha một tách trà nóng đưa cho Sở Thức Sâm, nói: “Gặp Lý Hành chưa?”

Sở Thức Sâm nói: “Cậu ta ngậm miệng rất chặt, nói đến công việc liền bắt đầu vòng vo.”

Nếu là một chuyến công tác bình thường sẽ không đến mức giấu giấu diếm diếm, Hạng Minh Chương nói: “Kỳ thực xem như có liên quan đến dự án này thì cũng không là gì, nhiều công ty cạnh tranh như thế, Độ Hành không xếp nổi hạng phía trên.”

Sở Thức Sâm nghĩ đến một tầng, thế nhưng Lý Hành hai ngày nay không tham gia cuộc họp, nói: “Tôi đến quầy lễ tân nghe ngóng, ban ngày Lý Hành ngồi xe của khách sạn đi Trung Quan Thôn (*), đó là nơi nào?”

(*) Trung Quan Thôn: được mệnh danh là Thung lũng Silicon ở Trung Quốc, là một quần thể khổng lồ các trung tâm thương mại bán hàng điện tử, nhà hàng thức ăn nhanh và cao ốc văn phòng ở khu vực Tây Bắc thành phố Bắc Kinh, bị cắt đôi bởi mạng lưới đường cao tốc chằng chịt.

Hạng Minh Chương nói: “Nhiều công ty khoa học kỹ thuật đều ở Trung Quan Thôn, cậu ta muốn làm việc hay bàn bạc chuyện kinh doanh cũng là điều bình thường.”

Sở Thức Sâm suy ngẫm một chút rồi hỏi: “Sáng tạo Trí Thiên cũng ở đó sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Ừ.”

Ánh mắt hai người chạm nhau dưới ngọn đèn, sáng rực, nói đến đây không ai tiếp tục đưa ra giả thiết nữa, dù sao bằng chứng cũng không đủ, nhưng trong lòng tự hiểu về khả năng rằng mọi tình huống đều có thể xảy ra, đã xem như có ngọn nguồn.

Uống xong ly trà làm dịu đi sự khô hanh trong hai ngày qua, nói: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng đây.”

Hạng Minh Chương cũng đứng dậy hỏi: “Sáng mai mấy giờ xuất phát?”

“Tám giờ xuất phát ra sân bay.” Sở Thức Sâm nói: “Đều đã sắp xếp xong xuôi, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Hạng Minh Chương tự nhận mình không được xem là người tỉ mỉ chu đáo nhưng anh nhận thấy chuyến đi đến Bắc Kinh lần này Sở Thức Sâm không quá thoải mái, giống như có sự gắn bó, trầm mặc như có tâm sự, nói thiển cận hơn một chút thì dường như không mấy vui vẻ.

Anh tiễn người tới cửa, thăm dò nói: “Lúc đến Nam Kinh quyến luyến không nỡ, đến Bắc Kinh rồi không muốn đi dạo sao?”

Ký ức xưa vô cùng khó chịu, Sở Thức Sâm không có khát khao quá lớn, chỉ hướng về một nơi duy nhất, đáng tiếc là muộn quá, cậu nói: “Bỏ đi, lần sau có cơ hội lại nói vậy.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Sở Thức Sâm gần như trả lời từng chữ: “Xem kéo cờ.”

Hạng Minh Chương nói: “Vậy cũng không khó, chỉ cần cậu dậy nổi, sáng mai tôi có thể cùng cậu đi xem kéo cờ.”

Hai mắt Sở Thức Sâm sáng lên: “Thật sao?”

Hạng Minh Chương trong lòng nói cũng không phải chuyện gì lớn, buồn cười: “Dù sao cũng làm dự án về du lịch, nhân tiện đi dạo một vòng là hợp tình hợp lý.”

Sở Thức Sâm trở về phòng, mong đợi đến mức không ngủ được, cậu đã đọc rất nhiều ghi chép trên báo và trên mạng, cuối cùng cũng có cơ hội được tận mắt chứng kiến.

Rạng sáng ba giờ, Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc, nửa đêm gió thổi mạnh, nhiệt độ giảm xuống bảy tám độ, cậu mặc chiếc áo nỉ mà dì Đường đưa cho.

Hành lang vắng lặng, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương cùng nhau đi ra ngoài, gọi taxi, tài xế suốt đoạn đường xem một bộ phim Bắc Kinh dài lê thê.

Kiến Quốc Môn, Đại lộ Trường An.

Sở Thức Sâm lẩm bẩm ba bốn lần, tới điểm đến thì xuống xe, cậu cảm thấy chính mình như đang làm trò hề, giống như một con vật không quá thông minh lần đầu tiên xuống núi, bị lạc đường trên đại lộ rộng lớn và sặc sỡ.

May mắn thay có người đi cùng với cậu, Hạng Minh Chương nói: “Đi theo tôi.”

Sở Thức Sâm nghe lời đi theo cả đoạn đường, đi xuống bậc thang, vượt qua kiểm tra an ninh, đi qua một thông đạo dài dưới lòng đất, khi bước lên mặt đất lần nữa, gió mùa thu thổi rất mạnh, cậu đã đứng trên quảng trường Thiên An Môn rồi.

Phía trước có rất nhiều người tụ tập, Sở Thức Sâm rảo bước đi đến bên ngoài đám người, dáng người cậu đủ cao để nhìn thấy rõ, ngay trước mặt có một cột cờ cao ngất.

Hạng Minh Chương dừng lại bên cạnh cậu nói nhỏ: “Chuẩn bị kéo cờ rồi.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào một chỗ, nhưng Sở Thức Sâm ngẩng đầu, từ đằng xa nhìn về con phố dài phía đối diện Thiên An Môn.

Khung ảnh ở giữa sống động như thật, Sở Thức Sâm không dám chớp mắt, bị kẹp chặt tại chỗ không thể động đậy, chỉ có trái tim như cuồn cuộn dậy sóng.

Đột nhiên, quốc ca được vang lên.

Lồng ngực Sở Thức Sâm nổ đùng đoàng, cục trưởng Khâu gì đó, kháng cáo không thành gì đó, làm nhục uy hiếp gì đó …

Lá cờ đỏ tung bay trên trời cao! Những thứ bẩn thỉu của thời đại đen tối, những tiếc nuối tuôn trào trong thời kỳ loạn thế, theo đó đều bị vứt bỏ rồi!

Cuồng phong quét qua một trận, tiếng hò reo đinh tai nhức óc, hệt như tiếng kêu gào nơi đầu đường xó chợ, nơi cửa cảng và lô cốt trên chiến trường!

Lá cờ phấp phới, chiếu vào trong mắt Sở Thức Sâm như màu đỏ của máu, bỏng đến mức khiến cho cậu run lên.

Mắt cậu lại nhói đau, lúc này không có thuốc nhỏ mắt có thể xoa dịu, cậu vô thức tìm cứu tinh đưa cho mình thuốc nhỏ mắt.

Hạng Minh Chương đang nghiêm túc trang trọng, đột nhiên bị kéo cánh tay, anh quay đầu lại, hai mắt Sở Thức Sâm đỏ hoe, khoé mắt ướt đẫm đến mức như sắp rơi nước mắt.

Hạng Minh Chương hạ giọng hỏi: “Xúc động à?”

Sở Thức Sâm gật đầu, cao giọng nói: “Đúng vậy, vô cùng xúc động.”

Hạng Minh Chương lại nói: “Muốn khóc sao?”

Bình minh đã lên, bầu trời trên quảng trường loé lên một tia sáng mùa thu, Sở Thức Sâm cố hết sức kiềm chế nhưng vẫn có chút nghẹn ngào: “Khóc ở nơi này, khóc ngay lúc này, cũng không tính là thất thố.”

Cậu quang minh chính đại.

Trong khi nói, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cậu, nóng như thiêu đốt, rơi xuống nơi mảnh đất rộng lớn này.

Cậu thẫn thờ đứng trong gió thu, đám đông đã tản ra nhưng vẫn không muốn rời đi.

Hạng Minh Chương gọi cậu: “Sở Thức Sâm?”

Không, trong lòng cậu trả lời, đại lộ Trường An, dưới cờ đỏ, trời đất chứng giám, mặt trời có thể nghe thấy được——

Tôi là Thẩm Nhược Trăn.