Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 67



Ở bể bơi trên tầng cao nhất của chung cư Ba Mạn Gia, ánh sáng ban mai từ bốn phía chiếu vào, biến nước thành màu xanh lam nhạt. Hạng Minh Chương đã bơi được hai nghìn mét, nửa đường cuối cùng, trên bờ có một thân ảnh quen thuộc đến gần.

Đã đến được điểm cuối, Hạng Minh Chương từ bể bơi đi lên, cơ bắp cả người đều nhỏ nước.

Sau cuộc gọi lần trước với Hứa Liêu, lại đợi thêm một ngày, cả đêm qua từ Ninh Ba vội vàng trở về, buổi sáng đã đến báo cáo trực tiếp, hắn đưa khăn tắm sang nói: “Hạng tiên sinh, có tiến triển mới.”

Hạng Minh Chương nhận lấy khăn tắm choàng qua vai, đi tới khu vực nghỉ ngơi, trên bàn có một phần đồ ăn sáng, bên cạnh một tập tài liệu do Hứa Liêu mang tới.

Hạng Minh Chương mở tập tài liệu ra, trích xuất thông tin bên trong, nói: “Vất vả rồi, ăn chút gì đi.”

Hứa Liêu cầm dao nĩa lên, vừa ăn vừa nói: “Giá của ngôi mộ đó là một trong những giá cao nhất ở Ninh Ba, cho thấy điều kiện kinh tế của gia đình họ Diêu không tệ, tôi đã dựa theo lối suy nghĩ này mà kiểm tra, sau đó khoanh vùng lại mục tiêu.”

Hạng Minh Chương lật xem kỹ lưỡng, tổ tiên của dòng họ Diêu này nguyên quán ở Ninh Ba, giàu có ba đời, có vẻ tổ tiên của họ cũng có chút lai lịch.

Sau khi thực hiện chính sách cải cách và mở cửa, nhà họ Diêu đã đi theo xu thế thời đại, thành lập công ty thương mại, công việc làm ăn phát đạt, sau đó gia đình chuyển đến Hàng Châu.

Người sáng lập công ty nhà họ Diêu, Diêu Trinh, là một người phụ nữ hơn bảy mươi tuổi.

Trong những năm qua Diêu Trinh là người đã liên tục bỏ tiền vào việc di dời và bảo trì bia mộ của Thẩm Tác Nhuận. Mỗi năm vào dịp thanh minh, bà sẽ tự mình đi một chuyến trở lại Ninh Ba để cúng bái.

Hạng Minh Chương hỏi: “Nhà họ Diêu và nhà họ Thẩm là họ hàng sao?”

Hứa Liêu nói: “Chưa tìm ra được quan hệ, khả năng là họ hàng không cao, có lẽ là bạn thâm giao.”

Thời chiến tranh loạn lạc, bao nhiêu người còn không lo được cho người thân ruột thịt, có thể kiên trì kéo dài hàng chục năm lo chuyện hậu sự cho người ngoài, tình hữu nghị giữa hai bên nhất định là rất sâu sắc.

Hạng Minh Chương lật sang một trang, là tư liệu về một ngôi chùa, anh cảm thấy có chút kỳ quái: “Đây là cái gì?”

Hứa Liêu cũng không chắc có dùng được vào gì không liền nói: “Thứ cũng tìm thấy theo đó, đây là một ngôi chùa địa phương ở Ninh Ba, ban đầu không ai biết đến, Diêu nữ sĩ đã quyên góp một khoản tiền lớn để giúp tu sửa lại, thanh minh hằng năm ngoại trừ cúng bái Thẩm Tác Nhuận ra thì còn đến chùa dâng hương.”

Hạng Minh Chương nói: “Diêu nữ sĩ tin Phật sao?”

Thời gian eo hẹp nên Hứa Liêu chỉ vội vàng nghe ngóng được vài câu tại ngôi chùa liền nói: “Bà ấy thờ cúng bài vị cho một vị sư chùa đã khuất, chủ yếu là để cúng bái người đó.”

Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm vào tin tức của nhà sư kia, pháp danh “Vong Cầu”, đã qua đời vào năm 1969.

Niên đại đã lâu rồi, không tìm được thêm nội dung nữa, Hạng Minh Chương tính toán thời gian một chút, vị sư tăng này cùng Thẩm Tác Nhuận tuổi tác tương đương, là người sống cùng một thời đại.

Có lẽ hai người quen nhau?

Hạng Minh Chương trở về căn hộ thay quần áo, không để ý mà mặc lên một bộ đồ đen nghiêm túc, tủ đồng hồ được mở ra, trong đó có hơn chục chiếc đồng hồ đắt tiền, chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc đơn giản kia được đặt ở chính giữa.

Biểu tượng chữ “Vạn”, Phật giáo.

Hạng Minh Chương trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ vị sư tăng có liên quan đến đồng hồ quả quýt?

Các manh mối bị đứt đoạn có khi nào xâu chuỗi được với những thông tin này?

Sở Thức Sâm đã từng nói là mình chịu ảnh hưởng bởi trưởng bối tin vào Phật… Chẳng lẽ lại là vị sư tăng với pháp danh “Vong Cầu” này?

Hạng Minh Chương ngay lập tức phủ nhận, anh gần như choáng váng, “Vong Cầu” qua đời vào năm 1969, Sở Thức Sâm bây giờ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai người này tuyệt đối không thể liên quan gì đến nhau.

Ở tầng dưới trong căn hộ Ba Mạn Gia, chiếc xe việt dã của Hứa Liêu đậu bên đường, đợi Hạng Minh Chương bước ra lên xe, hắn nổ máy hỏi: “Hạng tiên sinh, đến công ty chứ?”

Hạng Minh Chương quả quyết nói: “Đến Hạng Việt cũ.”

Nhà họ Diêu sở hữu một công ty thương mại, cũng xem như có máu mặt, nếu như dùng danh nghĩa cá nhân để liên lạc e rằng sẽ khiến cho đối phương sinh ra đề phòng. Hạng Việt cũ bắt đầu từ việc kinh doanh trong lĩnh vực thương mại, công việc kinh doanh bao phủ cả trong nước và ngoài nước, nếu muốn kết nối trở sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Bất luận thế nào, mộ của Thẩm Tác Nhuận đã được tìm thấy, chỉ cần liên hệ với gia đình họ Diêu, đặc biệt là Diêu Trinh, chắc chắn sẽ biết được một số sự tình về gia đình nhà họ Thẩm.

Đến trụ sở của Hạng Việt cũ, trước khi xuống xe Hạng Minh Chương nói: “Những thứ tìm ra được này một mình anh biết là đủ rồi.”

Hứa Liêu đã giúp Hạng Minh Chương làm rất nhiều việc, chỉ riêng lần này không biết không rõ, hắn không biết tại sao lại muốn điều tra một người làm nghề ngân hàng từ thế kỷ trước, nhưng hắn cũng sẽ không nói nhiều: “Đã rõ.”

Hạng Minh Chương yên tâm nói: “Brandy uống không tệ, ngày khác cảm ơn anh.”

Sau khi xuống xe, Hạng Minh Chương lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn WeChat cho Sở Thức Sâm.

Trong văn phòng thư ký của tổng tài, Sở Thức Sâm đọc xong tin nhắn, phát thông báo tạm thời lên hệ thống nội bộ, cuộc họp buổi sáng bị hoãn lại đến 3 giờ chiều.

Vào buổi chiều, Hạng Minh Chương đúng giờ quay lại cho cuộc họp, trong lần gặp mặt ở Lan Tâm Hồ Tú Sơn đã ngầm thừa nhận, vòng trao đổi thứ hai sẽ được tổ chức sớm, nhóm dự án cũng sẽ phải gấp rút chuẩn bị.

Sở Thức Sâm mặc dù phụ trách công việc kinh doanh nhưng lúc họp vẫn ngồi ở ghế thư ký, Hạng Minh Chương ở bên cạnh cậu, nói chuyện rất thuận tiện: “Buổi sáng có phát sinh chuyện gì không?”

“Không có gì đặc biệt.” Sở Thức Sâm nói, “Kiếm lan mới nở thêm một chùm có tính không?”

Hạng Minh Chương dùng ly nước che đi ý cười, uống một ngụm: “Tính chứ, chuyện gì xảy ra trong văn phòng thư ký đều tính.”

Gần đây, các cuộc họp lớn nhỏ bùng phát, mọi người đều không còn quá chú trọng nữa rồi, tư thế thoải mái, Sở Thức Sâm dùng tay trái đỡ thái dương, tay phải xoay bút chơi đùa.

Giữa cuộc họp, quản lý dự án đang nói chuyện, điện thoại di động trên bàn của Bành Hân sáng lên, theo quy định thông thường nói chung không được phép trả lời cuộc gọi, nhưng Bành Hân không suy nghĩ gì mà lập tức ra khỏi phòng họp bắt máy.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đoán rằng không phải cuộc gọi bình thường, Hạng Minh Chương nói: “Tạm dừng một chút vậy.”

Ba đến năm phút sau, Bành Hân quay lại hưng phấn nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, thư ký của Hồ Tú Sơn vừa liên lạc với tôi, muốn tiến thêm một bước thảo luận thêm về kế hoạch của chúng ta.”

Tất cả mọi người nghe tin này đều sửng sốt, Sở Thức Sâm thản nhiên gật đầu, bên kia phản hồi còn nhanh hơn dự kiến ​​của cậu, vấn đề kinh phí quả nhiên là huyết mạch của dự án.

Hạng Minh Chương nói: “Thức Sâm, cậu tiếp tục phụ trách.”

Sở Thức Sâm không kìm được mà quay mặt đi, sau đó tiếp thu đề tài: “Nếu như đã hồi âm, tiếp sau đây chúng ta cần phải làm ra được bản phân tích nội dung tỉ mỉ.”

Các thành viên của nhóm kinh doanh gật đầu, chủ quản nói: “Chúng tôi vẫn luôn liên tục chuẩn bị.”

Sở Thức Sâm nói: “Nếu Hồ Tú Sơn đã để mắt tới, nghĩa là có thể nhảy ra khỏi phạm vi thông tin, sắp xếp cho chính phủ và ngân hàng tiến hành giao tiếp chính thức rồi. Hạng Việt là trung tâm của đòn bẩy, nhất định phải chú ý đến hiệu suất của quá trình và hiệu quả cuối cùng.”

Bành Hân nói: “Về vấn đề nhu cầu…”

“Yên tâm, đối phương hiểu rõ.” Sở Thức Sâm trong lòng đã có dự tính, “Giám đốc Bành, anh giữ liên lạc với thư ký Hồ Tú Sơn, tôi nghĩ sẽ có thu hoạch thôi.”

Hạng Minh Chương trong lòng tính toán, từ khi bắt đầu dự án đến nay, gặp phải đả kích bất ngờ, kể từ khi cải tử hoàn sinh đến hiện tại trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát, mỗi một bước đi đều không thể tách rời khỏi hành động của Sở Thức Sâm.

Cùng với kế hoạch tổng thể bày ra, đó là lợi thế ngoan cường của Sở Thức Sâm.

Cuộc họp kết thúc, mọi người đi ra ngoài.

Sở Thức Sâm đóng sổ ghi chép, trong giờ làm việc, hơn nữa còn trước mặt đồng nghiệp, Hạng Minh Chương từ trước đến nay luôn nghiêm cẩn lại không gọi cậu là “Thư ký Sở”.

Cậu hỏi: “Hạng tiên sinh, vừa nãy tại sao lại trực tiếp gọi tên tôi?”

Hạng Minh Chương nói: “Vai trò em đảm nhận trong nhóm dự án không phải thư ký, nhưng lại tạm thời chưa có chức danh, cho nên tôi đành gọi em bằng tên.”

Hai người từ phòng họp đi ra, rẽ vào một hành lang dài, Sở Thức Sâm nói: “Thực ra không vấn đề gì, gọi là gì cũng không quan trọng.”

Hạng Minh Chương dừng lại hỏi: “Không tủi thân sao?”

Sở Thức Sâm lắc đầu, kinh nghiệm của cậu quá hùng hậu, chức vụ trong công ty cũng chỉ nhẹ như một hạt bụi, cậu căn bản cũng chưa từng cân nhắc tới.

Ở thế giới này, cuộc hành trình mới mà cậu đang khám phá có khó có dễ, đâu đâu cũng là những trải nghiệm.

Đối với sự giàu có và danh vọng, cậu đã từng nắm giữ và cũng từng vứt bỏ, Sở Thức Sâm nói: “Tôi chỉ mong đem công việc làm tốt, đem công ty sắp xếp ổn thoả, những thứ khác không quan trọng.”

Hạng Minh Chương thừa nhận chính mình thiên vị, những lời này nếu như từ miệng người khác nói ra, anh sẽ cảm thấy đạo đức giả, nhưng khi Sở Thức Sâm nói ra khỏi miệng anh lại tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tuy nhiên với tư cách là ông chủ, thiên vị suy cho cùng cũng không đúng, Hạng Minh Chương đổi hình thức khác mà chất vấn: “Những thứ khác đều không quan trọng? Lúc trước không phải còn hỏi tôi muốn có tiền tăng ca?”

Sở Thức Sâm phản bác lại: “Tôi đã đọc ‘Luật lao động’ rồi, muốn có tiền tăng ca là vì tôi tuân thủ pháp luật.”

“Vậy thì có còn muốn gì khác không?” Hạng Minh Chương ám chỉ, “Ví dụ như lọt vào mắt xanh của cấp trên, sự tán thưởng của cấp trên… tư tâm của cấp trên.”

Đang ở trong công ty, Sở Thức Sâm quả thực xấu hổ không muốn nghe tiếp, cậu bước nhanh lên hai bước, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên bức tường ở hành lang dài đang treo một bản mẫu “Lan Đình tự” của Vương Hi Chi (*).

(*) Vương Hi Chi: nhà thư pháp nổi tiếng của Đông Tấn, được gọi là nhà hiền triết của thư pháp

Sở Thức Sâm thay đổi suy nghĩ, liền hỏi: “Cấp trên, anh thích thư pháp của Vương Hi Chi sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Nếu như không thích thì thứ đang treo phải là của Nhan Chân Khanh (*) rồi.”

(*) Nhan Chân Khanh: một nhà thư pháp Trung Quốc hàng đầu và là một vị quan thái thú trung thành của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc

Sở Thức Sâm nói: “Tôi cũng rất thích, còn thích một câu thơ của Vương Hi Chi.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Câu nào?”

Sở Thức Sâm được gãi đúng chỗ ngứa, cậu mượn dùng một câu thơ để trả lời câu nói đùa lúc trước: “Tranh với thế sự không phải chuyện của ta, lặng nhìn không vong cầu.”

Hạng Minh Chương choáng váng, lặng nhìn không vong cầu…

Đây đơn thuần chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Hay là thực sự tồn tại căn nguyên nào đó?

Sở Thức Sâm chỉ chuyên tâm tán thưởng bức thư pháp mà không để ý đến phản ứng của Hạng Minh Chương, câu thơ này lúc nhỏ khi luyện chữ đã thuộc lòng rồi, tĩnh tâm lại, quên đi dục cầu mới có thể đạt đến cảnh giới.

Mỗi khi viết không đẹp, cậu sẽ đọc đi đọc lại hai câu này, quản gia ở bên cạnh hầu hạ mực bút, phàn nàn rằng đã nghe đến mọc kén trong tai rồi.

Sau khi đọc hết cuộn giấy, Sở Thức Sâm quay đầu lại, phát hiện Hạng Minh Chương vẫn đứng ở chỗ cũ, cậu đang định mở miệng thì chuông điện thoại đột ngột vang vọng trên hành lang.

Hạng Minh Chương cầm điện thoại lên liếc mắt một cái, không để lại dấu vết mà bắt máy.

Sở Thức Sâm lờ mờ nghe thấy một tiếng “Phó tổng Hạng”, chắc là bên phía Hạng Việt cũ gọi tới, cậu có ý thức mà đi ra xa một chút, triệt để không nghe thấy gì hết.

Hạng Minh Chương mở miệng: “Có tin gì không?”

Cuộc gọi kết thúc sau năm phút, Hạng Minh Chương bắt kịp khoảng cách bị bỏ lại, vẫn còn hơn mười mét, đủ để anh đưa ra quyết định.

Đi tới trước mặt Sở Thức Sâm, Hạng Minh Chương nói: “Tôi phải đi công tác một chuyến.”

Sở Thức Sâm không ngờ lại đột ngột như vậy: “Là việc bên phía Hạng Việt cũ sao?”

“Có thể xem là vậy.” Hạng Minh Chương nói, “Chuyện Hồ Tú Sơn bên này em toàn quyền quyết định, dựa theo tiến độ của em mà xử lý đi.”

Sở Thức Sâm gật đầu, không quên nghĩa vụ thư ký của mình: “Anh đi đâu vậy, có cần đặt vé máy bay không?”

Hạng Minh Chương nói: “Rất gần, Hàng Châu, Chiết Giang.”

Sở Thức Sâm kinh ngạc nói: “Anh mơ đi Chiết Giang không dẫn tôi theo, thế nhưng lại ứng nghiệm thật kìa.”

Hạng Minh Chương nói: “Tối nay đã phải đi rồi.”

“Vội vàng vậy sao?” Sở Thức Sâm hỏi, “Vậy anh phải đi mấy ngày?”

Hạng Minh Chương cũng không chắc nữa, vòng qua vòng lại, chắp chắp vá vá, đã tra được đến bước này, anh cũng không biết chuyến đi này chân tướng sẽ được tiết lộ, hay là đang dùng giỏ tre múc nước, chỉ là một trận vô ích nữa.

Anh thậm chí còn có chút sợ hãi, sợ hãi khi biết được một sự thật mà anh không thể chấp nhận được.

Hạng Minh Chương từ trước đến nay chưa bao giờ muốn chịu khổ, anh khẽ mở bàn tay ra, đòi hỏi cảm giác an toàn từ “ngọn nguồn” của mọi thứ, nói: “Để tôi ôm em một lát.”

Sở Thức Sâm căng thẳng nói: “Không được——”

Hạng Minh Chương đã ôm rồi, giơ tay đè lên gáy Sở Thức Sâm, cổ áo tây trang sắc bén cùng vết chai mỏng trên bụng ngón tay anh, không biết cái nào mới khiến người đau hơn.

Cơ thể Sở Thức Sâm cứng ngắc, lại bị Hạng Minh Chương vỗ về đến mức gân cốt như muốn tan ra.

Hạng Minh Chương nói: “Em có gì muốn nhắn nhủ không?”

Làm gì có cái đạo lý cấp dưới nhắn nhủ với cấp trên chứ, nhưng tâm trí Sở Thức Sâm lại rung động… Cậu đã quên mất hình ảnh của vùng đất ngày xưa, lẩm bẩm nói: “Chiết Giang vạn vật hợp lòng người, xin anh hãy thay tôi ngắm nhìn phong cảnh.”