Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 78



Thẩm Nhược Trăn quá thành kính nên đã xua tan hầu hết nỗi băn khoăn của Diêu Trinh. Lúc chia tay ở ngôi chùa, hai bên đều để lại phương thức liên lạc.

Đường xuống núi có gần 100 bậc thang, bầu trời lúc này đã chuyển sang một màu đen, Thẩm Nhược Trăn nhận ra rằng cậu đã ở lại nghĩa trang và ngôi chùa rất lâu, chỉ riêng việc chép một quyển kinh văn đã chép mất hai tiếng đồng hồ.

Mặc dù cậu cảm thấy chỉ như chớp mắt thoáng qua, nhưng có lẽ đối với người đồng hành cùng cậu e rằng dài đằng đẵng, đặc biệt là ở trong chùa, Hạng Minh Chương vẫn luôn đợi ở trong viện mà không hề rời đi.

Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Hạng tiên sinh, lúc anh đợi em có đi bái Phật không?”

Hạng Minh Chương nói: “Không.”

Thẩm Nhược Trăn chưa từng thấy ai bước vào cửa Phật mà không nhịn được phải đi bái Phật, suy cho cùng cũng đã đến rồi mà, lại hỏi: “Trong sân có một cây cổ thụ phủ đầy vải đỏ, mỗi vị khách hành hương đều có thể buộc lên đó một lời cầu nguyện, anh có buộc chưa?”

Hạng Minh Chương nói: “Trên những ngọn núi giống như vậy khắp cả nước đều có những cây ước nguyện như thế, ngoại trừ màu đỏ kết hợp với xanh lá cây rất chướng mắt ra thì không có tác dụng thực tế.”

Thẩm Nhược Trăn mỉm cười, bước chân giảm tốc độ lùi lại phía sau vài bước, bóng hai người cách nhau ra một khoảng, cậu nghĩ đến lúc ở trong nghĩa trang, Hạng Minh Chương lúc đứng một mình đợi cậu, trông rất cô đơn lẻ bóng.

Anh nhìn thấy Thẩm Tác Nhuận, giây phút đó Hạng Minh Chương có nghĩ đến ba mình hay không?

Thẩm Nhược Trăn ở trước mặt Hạng Minh Chương đã không còn bí mật gì nữa, nhưng cậu lại biết rất ít về Hạng Minh Chương, đối với người cha bặt vô âm tín, Hạng Minh Chương rốt cuộc đang ôm trong mình tình cảm như thế nào?

Hai bên đường là cây cối, ngọn cây ở trên đầu phát ra tiếng xào xạc, Thẩm Nhược Trăn nói: “Ba anh vẫn luôn không có tin tức gì sao?”

Hạng Minh Chương dừng lại: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Em muốn hiểu rõ anh hơn một chút.”

Hạng Minh Chương xoay người lại nói: “Hiểu rõ anh là đủ rồi, người không liên quan không cần phải để tâm.”

Thẩm Nhược Trăn nghe ra được mâu thuẫn trong lời nói, cũng chính là thái độ của Hạng Minh Chương đối với Hạng Lung, cậu nói: “Em không có ý định thăm dò chuyện gia đình của anh, anh không thích nói thì không nói, bất quá em muốn nói với anh rằng, nếu như ngày nào đó cần phải đối diện với việc nào đó, em sẵn sàng cùng anh giải quyết.”

Hạng Minh Chương luôn là người làm chủ, cả trong công ty và nhà họ Hạng, từ trước đến nay sẽ không lộ ra một mặt yếu thế khiến cho người khác chê cười, ngay cả thỉnh thoảng kiệt sức cũng phải giấu đi.

Anh cho rằng khi yêu một người cần phải trở thành mái nhà chắn gió, tường cao che mưa, thế nhưng lại quên mất rằng, trước khi hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, Thẩm Nhược Trăn đã sớm ở bên cạnh theo dõi chuyện gia đình anh, đã an ủi nỗi phiền muộn của anh mọi lúc mọi nơi.

Nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Hạng Minh Chương nói: “Nếu chuyện gia đình anh là chuyện bẩn thỉu thì sao.”

“Anh cảm thấy em sẽ ghét bỏ sao?” Thẩm Nhược Trăn bước xuống mấy bước, “Không phải anh nói rồi sao, người không liên quan không cần phải để tâm, em để tâm đến anh là đủ rồi.”

Hạng Minh Chương rất ít khi cảm động, phô trương thanh thế mà đánh trả: “Là do anh vì thân phận ‘Thẩm Nhược Trăn’ này làm nhiều chuyện, khiến em cảm động muốn báo đáp anh sao?”

Thẩm Nhược Trăn dừng lại ở cao hơn một bậc, cậu vươn tay phủi những bông hoa rơi trên vai Hạng Minh Chương, từ trên cao nhìn xuống quan tâm nói: “Hạng tiên sinh, anh đang nói chuyện ân tình với em sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Không nói được à?”

“Tranh luận bằng lời nói không đủ chặt chẽ.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Xin anh hãy dùng trung tâm dữ liệu tính thử một chút, là ân nhiều hơn hay tình nhiều hơn, anh hi vọng em báo ân hay là nói chuyện tình cảm.”

Hạng Minh Chương nhận thua, trở về quê nhà, gặp lại thân nhân và trưởng bối, Thẩm thiếu gia hơi lộ ra chút điên cuồng ngang ngược, ở gần chùa lại dám nói những lời như vậy. Anh là người ngoại đạo còn không dám ở cửa Phật nói lời ngả ngớn, một tay kéo Thẩm Nhược Trăn xuống bậc thềm rồi nói: “Xuống núi rồi tính sổ sau.”

Hai người chầm chậm đi xuống chân núi, trời đã nhá nhem tối, lang thang ở ngoại thành một ngày cuối cùng đi vào nội thành Ninh Ba.

Khách sạn trú lại nằm ở quận Hải Thự, căn phòng nằm trên tầng rất cao, ba phía là cảnh đêm phồn hoa. Thẩm Nhược Trăn tắm xong đứng bên cửa sổ, ý đồ trong ánh đèn rực rỡ tìm kiếm ánh đèn ngày xưa của Thẩm gia.

Nhìn hồi lâu, cậu xoay người đi tới đầu giường, hôm nay quỳ gối trước mộ dùng sức quá nặng, vạt áo ngủ hơi mở ra, lộ ra đầu gối đã tím bầm.

Hạng Minh Chương nhìn thấy liền cau mày: “Có đau không?”

“Không sao.” Thẩm Nhược Trăn nói, sau đó lại sửa miệng, “Đau lắm.”

Hạng Minh Chương mù mờ: “Rốt cuộc là có nghiêm trọng không?”

Thẩm Nhược Trăn cân nhắc: “Đi bộ thì được, nhưng không thể quỳ, không thể nằm sấp, không thể đứng lâu.”

Lối đi bí mật trong lòng Hạng Minh Chương sáng tỏ, nghĩ lại rồi mới phản ứng được Thẩm Nhược Trăn đang nói cái gì, đêm đó trong phòng khách của Mạn Trang, đã từng quỳ trong bồn tắm, đã từng nằm sấp trên sofa thay đồ, ở bên cửa sổ lại càng đứng lâu đến ngất đi.

Bước tới bên giường, Hạng Minh Chương cười nhạo một tiếng: “Yên tâm, đêm nay sẽ không làm gì cả, cứ xem như em không sợ đau thì anh vẫn là sợ phụ thân em và Diêu tiên sinh cùng nhau báo mộng cho anh.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Nên báo mộng cho em mới đúng.”

Hạng Minh Chương vén chăn lên giường: “Sau đó hỏi em tại sao cùng một người đàn ông chung chăn chung gối, em trả lời thế nào?”

Thẩm Nhược Trăn chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, nghiêm túc suy nghĩ, cậu ngay cả chuyện sau khi qua đời của Thẩm Tác Nhuận còn có thể bóp méo, đại nghịch bất đạo, những chuyện nhỏ như tình ái này lại xem là gì đây? Diêu quản gia quy y cửa Phật, càng có thể nhìn thấu hồng trần.

Thẩm Nhược Trăn đắp chăn lên, nổi loạn nói: “Còn có thể sao nữa, chung tình mà thôi.”

Hạng Minh Chương không nhịn được cười, tắt đèn, rèm cửa vẫn để mở, sắc đêm của quận Hải Thự chiếu vào qua khung cửa.

Chạy loanh quanh một ngày tiêu tốn rất nhiều tinh thần, Thẩm Nhược Trăn chìm vào giấc ngủ ngon lành, xa cách rất lâu rất lâu, cuối cùng cậu cũng mơ thấy Thẩm Tác Nhuận, còn có mẫu thân, em gái và quản gia.

Bọn họ đứng trên con phố Giang Hạ cũ kỹ, ngăn cách bởi một làn sương mù mềm mại nhưng không thể tan ra, cậu muốn đuổi theo nhưng đuổi không được, vì vậy chỉ có thể nhìn họ ở khoảng cách không xa không gần.

Thẩm Nhược Trăn tỉnh lại, trời đã sáng trưng.

Trong mơ hóa ra là một cuộc chia tay, sương mù là ranh giới giữa sự sống và cái chết, cố nhân là đang thể hiện sự trân trọng với cậu. Cậu bước xuống giường, từ trên cao nhìn xuống qua cửa sổ, đây là diện mạo mới của Giang Hạ.

Trên giường sột soạt, Thẩm Nhược Trăn xoay người lại: “Em đánh thức anh sao?”

“Không có.” Hạng Minh Chương dụi dụi mắt, “Đầu gối có còn đau hay không?”

Thẩm Nhược Trăn tâm tình xán lạn: “Không đau, hôm nay chúng ta đi dạo phố ở Ninh Ba đi.”

Hạng Minh Chương ngại có tài xế ở đó nói chuyện không thuận tiện nên bảo tài xế ngồi tàu cao tốc về trước. Anh và Thẩm Nhược Trăn đã cùng nhau đến vài thành phố, Nam Kinh, Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, mọi nơi đều lướt qua vội vàng, không có lần nào có thể xem là tận hứng.

Sau khi ra khỏi cửa, Hạng Minh Chương lái xe hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Thành phố đã trải qua thay đổi lớn trong thời đại mới, Thẩm Nhược Trăn dựa theo trí nhớ nói: “Hội quán giao dịch tiền tệ.”

Thực ra thời gian sinh sống ở Ninh Ba của Thẩm Nhược Trăn không dài, chủ yếu là thời thơ ấu, ấn tượng sâu nhất với cậu là hội quán giao dịch tiền tệ, sảnh nghị sự, chiếc bàn to lớn cao hơn cậu và một số chú bác đang tranh luận.

Trong hội quán có một tấm bia đá, bia ký được khắc trên đó cậu đã thuộc lòng như cháo chảy.

Trên phố Giang Hạ có những doanh nghiệp cùng ngành lớn nhỏ, cùng với sự phát triển của phương thức vận chuyển bằng phà và sự cạnh tranh giữa các thế hệ, nhà họ Chu đã mở ra năm phân hiệu, nhà họ Thẩm lại muốn mở bảy phân hiệu, còn nhà họ Trịnh đem phân hiệu đến mở ở Bắc Bình.

Nơi ở của nhà họ Thẩm ngày trước tìm không ra một chút dấu vết nữa, trạch viện, cửa hàng, ruộng đất, trong triều cường của thời đại đã trở thành nhà cao cửa rộng, lại thành trường học, cũng có thể trở thành đại lộ khang trang nơi xe đi qua.

Thẩm Nhược Trăn không biết mệt mà đi dạo rất lâu, nhớ ra chuyện đáng nói liền kể cho Hạng Minh Chương nghe, đi dạo mệt rồi mới tìm một nhà hàng để ăn đồ ăn Ninh Ba.

Đầu bếp nữ làm món súp trong Thẩm công quán là người Ninh Hải, súp lúa mì và tôm nấu rất ngon, Thẩm Nhược Trăn trước đây bận đến khuya sẽ ăn một chén nóng hổi để làm bữa khuya.

Lúc sắp ăn xong thì điện thoại di động của Hạng Minh Chương đổ chuông, nghe xong anh nói: “Bành Hân vẫn còn tự giác, dẫn đội từ Bali về trước hai ngày.”

Những ngày này trôi qua như một giấc mơ, Thẩm Nhược Trăn nói: “Em cũng nên về nhà rồi.”

Sau khi trải qua một đêm nữa ở Ninh Ba, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn xuất phát vào sáng sớm hôm sau, đi hết cao tốc và trở về thành phố trước buổi trưa.

Khung cảnh đại lộ Giang Ngạn vẫn như cũ, Thẩm Nhược Trăn nửa đêm chạy ra khỏi nhà họ Sở, nháy mắt đã chín ngày trôi qua.

Đến ngoài cửa nhà họ Sở, Hạng Minh Chương tắt máy xe nhưng cửa xe vẫn khoá, Thẩm Nhược Trăn cởi dây an toàn nói đùa: “Không cho em xuống xe à?”

Hạng Minh Chương lúc đầu đã cân nhắc lý trí, lúc này lại có hơi không nỡ: “Quay về rồi em sẽ phải tiếp tục là Sở Thức Sâm.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Em biết.”

Hạng Minh Chương phát hiện rằng một khi Thẩm Nhược Trăn đã quyết định bất cứ việc gì sẽ kiên định chấp hành, đại khái chính là loại khí phách này năm đó mới có thể vứt bỏ tất cả mà bước vào con đường mới.

“Cạch”, Hạng Minh Chương mở khóa cửa xe, dừng lại do dự thiếu quyết đoán: “Lúc về thay anh hỏi thăm bà Sở.”

Nhưng Thẩm Nhược Trăn không hề di chuyển, để an toàn, cậu đã cân nhắc qua: “Sau này anh tiếp tục gọi em là ‘Sở Thức Sâm’ đi.”

Đương nhiên là phải che giấu trước mặt mọi người, Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy lúc riêng tư anh gọi tên thật của em sao?”

Thẩm Nhược Trăn nói một cách thận trọng: “Lúc riêng tư cũng không cần đâu, lỡ như gọi quen rồi sẽ không tránh khỏi có lúc gọi nhầm.”

Mặc dù rất có lý, nhưng Hạng Minh Chương không hài lòng: “Vậy lúc lên giường anh cũng gọi em là ‘Sở Thức Sâm’ sao?”

Thẩm Nhược Trăn nghẹn lời: “Ban ngày ban mặt——”

Hạng Minh Chương học được nên cạnh tranh: “Tự trọng.”

Thẩm Nhược Trăn mở cửa xe: “Em phải đi rồi.”

Hạng Minh Chương nghiêng người về phía ghế phó lái, hôn lên thái dương của Thẩm Nhược Trăn, nói: “Gọi thế nào cũng không vấn đề gì, chỉ cần em không sao, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh.”

Thẩm Nhược Trăn xuống xe, chín ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu cùng Hạng Minh Chương xác nhận tâm ý, trở về cố hương nhưng lại nuối tiếc, từng phút từng giây đều viên mãn.

Cậu đã được làm Thẩm Nhược Trăn, trân trân thật thật, không phải là giấc mộng Nam Kha mình luôn hoang tưởng.

Bây giờ cậu phải quay về rồi, cánh cổng sắt chạm khắc sớm muộn gì cũng sẽ phải đi vào, trở về gia đình nơi cậu nương thân trong thời gian và không gian này. Cậu phải tiếp tục làm Sở Thức Sâm, làm những việc vẫn chưa hoàn thành.

Bước vào cửa lớn, tâm trạng của cậu hoàn toàn khác so với lúc rời đi, cậu bước tới biệt thự, khẽ la lên: “Con về rồi.”

Bà Sở là người chạy ra đầu tiên, giống như mọi ngày trong sáu tháng qua, vui vẻ đón tiếp cậu: “Tiểu Sâm!”

Sở Thức Sâm ôm bà Sở một cái: “Mẹ.”

“Con đó, có chuyện gì vậy?” Bà Sở vỗ nhẹ vào lưng cậu, “Nửa đêm chạy ra ngoài doạ em gái con, sau đó Minh Chương liên lạc với mẹ nói phải đưa con đi công tác khẩn cấp, điện thoại hay hành lý đều không mang, bọn con đi công tác ở đâu vậy?”

Sở Thức Sâm vừa nghe tiếng cằn nhằn vừa đi vào bên trong, chỉ cười rồi “Ừm ừm à à” cho qua, khiến cho bà Sở cũng không hỏi nữa, đuổi cậu lên lầu thay quần áo.

Căn phòng vừa mới được dọn dẹp, điện thoại di động đã được sạc đầy ở đầu giường, Sở Thức Sâm trước tiên lưu lại số của Diêu Trinh, sau đó lật xem ghi chép cuộc gọi đêm cậu rời đi, cả một hàng dài đều là tên của Hạng Minh Chương.

Cậu bước ra ngoài sân thượng, khe hở giữa những tán cây xanh um lộ ra một góc của mui xe.

Hạng Minh Chương vẫn chưa đi, không yên tâm, vạn nhất Thẩm Nhược Trăn vào rồi lại chạy ra ngoài, anh sẽ cái gì cũng không quản nữa, trực tiếp đem người rời đi.

Trong ngăn chứa đồ còn nửa bao thuốc lá, có lẽ là của tài xế, Hạng Minh Chương lấy ra một điếu, xuống xe dựa vào cửa châm lửa.

Đột nhiên, trên lầu của biệt thự vang lên tiếng nhạc.

Hạng Minh Chương quay đầu nhìn về sân thượng trên tầng 2, mơ hồ nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn đang ôm một cây đàn tỳ bà.

Áo sơ mi trắng được xắn lên để lộ một cánh tay, sau khi Thẩm Nhược Trăn ngồi ngay ngắn trên lan can, tóc tai rối tung trong gió lạnh, nhưng tay lại không loạn, hướng về phía Hạng Minh Chương mà gảy dây đàn tỳ bà.

Đinh đinh đang đang, nhanh nhưng không vội, truyền xuống qua bóng cây rậm rạp, rót vào trong tai hòa cùng tiếng chim kêu vui vẻ trên cành cây.

Hạng Minh Chương quên mất điếu thuốc giữa ngón tay, tia lửa cháy đến da thịt, lại bị tiếng đàn tỳ bà làm dịu đi cơn đau.

Lần trước kết thúc nhanh chóng, lần này là lại uyển chuyển không dứt, như thể không nỡ kết bài, người sẽ rời đi.

Trong giây phút dừng lại, Hạng Minh Chương còn chưa kịp định thần thì chuông điện thoại đã vang lên trước.

Anh nhìn về phía sân thượng bắt máy, mấp máy môi, ngập ngừng không biết nên gọi cái tên nào.

Trong điện thoại, Sở Thức Sâm hỏi: “Nghe có hay không?”

Hạng Minh Chương nói: “Ừm, rất hay.”

Sở Thức Sâm nói: “Lúc anh gọi tên em cũng nghe rất hay.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy khi nào anh lại gọi tên em?”

Bên tai im lặng một lúc, đối phương lại đáp: “Khi em không tự trọng, muốn nghe anh gọi em là Thẩm Nhược Trăn.”