Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 87



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Minh Chương đẩy Hạng Hành Chiêu vào phòng khách chính, cả nhà đã gần đến đủ, xe cộ nối đuôi nhau vào trong vườn hoa, đều là họ hàng, bạn bè thân thiết đến nhà chúc Tết.

Gia đình nhà họ Hạng khoác lên dáng vẻ hòa thuận, già trẻ có trật tự, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sau khi xã giao với hai bà con xong, Hạng Minh Chương cười đến phát ngấy, bước ra khỏi cửa liền đứng trên bậc thềm để lười nhác.

Không lâu sau, xe của nhà họ Sở đến, mang theo một nhà ba người.

Sở Thức Sâm đẩy cửa ghế phó lái, thời gian nghỉ đã nghỉ ngơi đầy đủ, đầu tóc đã được cắt tỉa qua, mặc một bộ tây trang chỉnh tề oai phong, phong độ nổi bật.

Hạng Minh Chương lịch thiệp chủ động nghênh đón: “Bác gái, Sở tiểu thư, chúc mừng năm mới.”

Sở Thức Hội hào phóng hỏi thăm, bà Sở nói: “Minh Chương, lâu rồi không gặp, có thời gian đến nhà bác ăn cơm.”

“Nhất định.” Hạng Minh Chương khi muốn dỗ ai đó miệng thực sự rất ngọt, “Hôm nào đó con sẽ đến nhà thăm hỏi, từ trưa đến nửa đêm, bác gái đừng chê con phiền phức là được.”

Sở Thức Sâm cầm quà trên tay, đi đến đến gần nói: “Hạng tiên sinh, chúc mừng năm mới.”

Hạng Minh Chương nhận lấy, hai sợi dây lụa, tuy rằng nhìn đẹp nhưng rất chặt tay, anh móc lấy ngón tay hơi đỏ lên của Sở Thức Sâm nói: “Cậu cũng vậy.”

Quay trở lại phòng khách chính, có ba chiếc ghế sofa dài bao quanh một bàn trà lớn, còn có hai bộ ghế nữ hoàng Anne (*), có thấy được sự mức độ náo nhiệt của các cuộc thăm viếng.

(*) ghế nữ hoàng Anne trông như nàyyy



Bà Sở mang theo một đứa con trai và một đứa con gái đến chúc Tết Hạng Hành Chiêu, sau khi ngồi xuống, Hạng Hoàn và bà Sở liên tục khen ngợi lẫn nhau, Hạng Minh Chương đã bảo người thay đồ ăn vặt trên bàn trà và đẩy xe tráng miệng lên.

Xung quanh có quá nhiều người, đứa bé bị sợ đến phát khóc. Bà Sở vừa chúc mừng Hạng Như Cương và Tần tiểu thư vừa đi giỡn với đứa bé, bà duỗi ngón trỏ ra và được bàn tay nhỏ của đứa bé nắm lấy, sau đó tháo nhẫn ra nói: “Con thích nó sao, tặng con làm quà gặp mặt.”

Bác gái vội vàng nói: “Thế này sao được, quá quý trọng rồi.”

Bà Sở ngồi trở lại ghế sofa với dáng dấp như một phụ nữ trẻ: “Không quan trọng đâu, cục cưng thích là được.”

Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng ít đi, Hạng Côn cười nói: “Minh Chương, con thân là chú mà chưa từng ôm đứa nhỏ bao giờ, ôm nó cho ông nội xem đi.”

Hạng Minh Chương đầu tiên phản ứng: “Nó sẽ không tiểu chứ.”

Sở Thức Sâm mím môi nín cười, cậu thực sự không thể tưởng tượng được, cánh tay Hạng Minh Chương biết vật lộn, leo núi, tệ nhất cũng là lái xe, dùng máy tính, không biết bế đứa trẻ sẽ là bộ dạng thoải mái hay khó ở nữa.

Hạng Minh Chương nhận lấy cháu gái, động tác vừa hờ hững vừa cứng ngắc, anh ôm đứa trẻ đến trước mặt Hạng Hành Chiêu nói: “Ông nội, ông có cháu gái rồi.”

Hạng Hành Chiêu nhìn chằm chằm vào đứa bé, như thể không hiểu tại sao nó lại nhỏ như vậy.

Đứa trẻ lại bĩu môi, lại bắt đầu khóc, Hạng Minh Chương lúng túng, từ trên đĩa lấy lên một cái kẹo nougat.

Hạng Như Cương sợ đến mức bế đứa trẻ đi và nói: “Nhỏ như vậy không ăn được, đừng có đút bừa cho con gái anh.”

Bà Sở cười nói: “Nhìn dáng vẻ thì thấy Như Cương là nô lệ của con gái.”

“Làm ba rồi lại khác,” bác gái nói, “Trở nên chu đáo, cẩn thận, tính tình cũng tốt hơn.”

Hạng Côn nói: “Minh Chương cũng nhanh lên, con cái không dễ muốn là có ngay, cứ lập gia đình trước đi, để bà xã chăm sóc cho, thay đổi tính tình.”

Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tính tình con không tốt sao?”

“Cái này còn phụ thuộc vào tâm tình của Hạng phó tổng con.” Hạng Hoàn nói, “Như Tự, con ngày nào ở công ty cũng gặp nó, con nói đi.”

Hạng Như Tự lẳng lặng uống trà bên cạnh, đột nhiên bị gọi tên, nói như ném bóng cao su: “Con ở bộ phận R&D, không gặp thường xuyên, mọi người hỏi Tiểu Sở, cậu ấy ngày nào cũng ở bên cạnh Minh Chương.”

Sở Thức Sâm mất cảnh giác, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu, trong đó có cả ánh mắt trong lòng tỏ rõ của Hạng Minh Chương. Cậu duy trì vẻ mặt bình tĩnh và có chừng mực nói: “Con cảm thấy tính tình của Hạng tiên sinh rất tốt.”

Hạng Minh Chương tự mở rộng: “Trông có vẻ như Thức Sâm cho rằng con không cần lấy vợ.”

Sở Thức Sâm sợ người này rồi, nhưng cũng không phủ nhận, ngấm ngầm phản bác: “Hạng tiên sinh tính cách mạnh mẽ, chỉ có thể tự kỷ luật, e rằng người khác sẽ khó mà quản thúc.”

“Điều đó không nhất định.” Hạng Minh Chương nói, “Em ấy (*) quản thử sẽ biết thôi.”

(*) chỗ em ấy này Hạng Minh Chương dùng chữ là dành cho nam nha để chỉ Sở Thức Sâm đó nhưng người nhà sẽ nghĩ là dành cho nữ tại vì đều đọc giống nhau là /tā/

Trước mặt một đám trưởng bối, Sở Thức Sâm không có gan để thông dâm, chỉ cười cười không nói nữa.

Bà Sở tưởng là cậu xấu hổ nên ra tay giải vây nói: “Minh Chương là niềm tự hào của tạo hoá, sớm muộn gì cũng sẽ có phúc phận. Mọi người may mắn biết bao khi có thể đoàn tụ một đại gia đình lớn như vậy.”

Hạng Hoàn nói: “Chị mới khiến người khác ghen tị đó, khó khăn nhất vẫn là gia đình có một trai một gái.”

Bà Sở đặt trà xuống, chúc Tết không tiện ở lại lâu, ý tứ là chuẩn bị đi rồi, cuối cùng nói: “Nhà họ Hạng bốn đời ở chung một nhà, sao mà tôi có thể so sánh được.”

Vừa dứt lời, Sở Thức Sâm đang định đứng dậy chào tạm biệt thì Hạng Hành Chiêu vốn đang ủ rũ đột nhiên bị kích động, ở giữa sofa hét lên: “… Thiếu, thiếu!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, liên tục vây quanh, Hạng Côn hỏi: “Ba, ba nói cái gì? Thiếu cái gì?”

Cổ họng Hạng Hành Chiêu khàn khàn: “Hạng Lung…”

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, trong nhà không cho nhắc tới Hạng Lung, bởi vì sẽ kích thích Hạng Hành Chiêu, nhưng không ai ngờ tới ông cụ sẽ tự mình nói ra.

Mọi người quan sát thấy tâm trạng của Hạng Hành Chiêu, vẫn là tương đối ổn định, Hạng Hoàn trong lòng chua xót nói nói: “Ba vẫn có ý thức, biết người trong nhà không đủ.”

“Ba nhớ nhung Hạng Lung.” Hạng Côn thở dài, “Anh cũng nhớ nó, tuy rằng Hạng Lung không phải người tài giỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là anh em, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”

Dượng nói: “Một người sống sờ sờ như thế lại không có tin tức, không biết cậu ấy ở bên ngoài sống như thế nào.”

“Nhất định không tốt như ở nhà.” Hạng Hoàn nói, “Nhiều năm như vậy không về, không nghe ngóng không hỏi thăm, ngay cả ba bị bệnh cũng không biết.”

Sở Thức Sâm nghe ra được lời nói đầy hàm ý, trên mặt mỗi người đều thể hiện nhớ nhung, nhưng thật ra trong lòng là chỉ trích, hẳn là không hi vọng Hạng Lung trở lại, cũng chưa từng đi tìm.

Gia đình lớn nghiệp lớn, Hạng Minh Chương lại chiếm được sự coi trọng nhiều nhất của Hạng Hành Chiêu, giả sử như Hạng Lung quay trở về nhà, hai cha con e rằng sẽ phải chia sẻ nhiều lợi ích hơn.

Hạng Côn được xem như trưởng bối lớn nhất nên trấn an: “Được rồi, năm mới rồi không cần nhắc đến nó nữa.”

Bác gái phụ hoạ: “Đều đừng nói nữa làm ba khó chịu, trong lòng Minh Chương cũng không thoải mái.”

Ba bốn người đang đứng, Hạng Minh Chương di chuyển đến ghế sofa trống ở bên cạnh, anh từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không lên tiếng, lúc này đợi các cô các bác thảo luận đủ rồi nhắc đến tên anh mới không kiềm được lạnh lùng mà mở miệng.

“Con không sao.” Giọng của Hạng Minh Chương ôn hoa, nhưng lại thực sự ném ra một trái bom, “Chỉ có điều Hạng Lung không thể quay lại.”

Sở Thức Sâm trong lòng kinh ngạc, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem phản ứng của người nhà họ Hạng, chấn kinh, đưa mắt nhìn nhau, sau đó toàn bộ đều nhìn chằm chằm Hạng Minh Chương, thậm chí còn không thể lo lắng đến ông cụ nữa.

Chỉ có chú Tề đang đứng phía sau ghế sofa của Hạng Hành Chiêu, cũng là vẻ mặt ngưng trọng.

Hạng Côn truy hỏi: “Lời vừa rồi là có ý gì? Con biết tung tích của Hạng Lung sao?”

Cảm xúc của Hạng Minh Chương rất khó nói: “Ông ta suy cho cùng cũng là ba con.”

“Vậy ba con ở đâu?” Hạng Hoàn nói, “Cậu ấy tại sao không trở về?”

Hạng Minh Chương nói một cách chung chung: “Ông ta ở Mỹ, ông ta bị ốm rồi.”

Ngờ vực lan tràn, nhưng Hạng Minh Chương lại nói ra khỏi miệng một cách quang minh chính đại, không giống như đang nói dối, mọi người nhất thời trầm mặc, không ai quan tâm Hạng Lung bị bệnh gì, có nghiêm trọng hay không.

Nỗi nhớ nhung lúc nãy, trong một khoảnh khắc không ai còn nhắc đến nữa.

Một lúc lâu sau, bác gái hỏi: “Minh Chương, vậy mẹ con có biết không?”

Sở Thức Sâm biết rõ Bạch Vịnh Đề là vảy ngược của Hạng Minh Chương, mỗi lần nhắc đến nhất định sẽ không yên ổn, cậu lo lắng nhìn qua, nhưng may mắn là Hạng Minh Chương tâm trạng ổn định nói: “Ông ta bỏ nhà đi nhiều năm như vậy, chính là không muốn sống với mẹ con nữa, mẹ con không cần phải biết.”

Những trưởng bối ở đây đều là đã ở cái tuổi biết mệnh trời, có đoán cũng đoán được, một người đàn ông ở bên ngoài mười mấy hai mươi năm, không thể một thân một mình.

Hạng Hoàn nói: “Vợ chồng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, cứ xem như Hạng Lung quay trở lại, Vịnh Đề cũng sẽ không ở bên cậu ấy nữa.”

Hạng Côn nói: “Có khi còn là một trận phiền phức.”

Hạng Hành Chiêu mở đôi mắt mơ màng, như thể đang nghe, nhưng không biết có hiểu được không, ông khàn khàn “A” lên vài tiếng, lại bắt đầu gọi tên Hạng Lung.

Hạng Minh Chương nói: “Ông nội, ở đây không có Hạng Lung.”

Hạng Hành Chiêu dừng lại, hai mắt mở lớn, tròng mắt đục ngầu có hơi ươn ướt, mọi người vội vàng nói sang chuyện khác để phân tán sự chú ý, Hạng Côn cầm lên một miếng bánh ngọt: “Ba, ba thử cái này đi.”

Hạng Hành Chiêu kích động đến mức âm thanh càng lúc càng lớn, hét lên một cách mơ hồ, nghe như tiếng khóc bi thương già yếu, ông đang đeo đồng hồ mà Hạng Minh Chương cho, vung tay lên hất đổ đĩa bánh ngọt.

“Choang” một tiếng! Đĩa sứ rơi xuống đất vỡ tan tành, chiếc bánh ngọt tinh xảo cũng rơi xuống thành một mớ hỗn độn, đây là lần đầu tiên Tần tiểu thư trải qua cảnh tượng như vậy, sợ đến mức bịt miệng hét lên, đưa bé cũng oa oa khóc theo.

Hạng Hoàn hét lên: “Dì Thiến!”

Chú Tề đi vòng quanh ghế sofa để khống chế Hạng Hành Chiêu, vợ chồng Hạng Côn cố gắng hết sức xoa dịu, tiểu bối trẻ tuổi thì đến kéo xe lăn, dì Thiến dẫn người đến dọn dẹp sàn nhà, giáo viên dạy trẻ ở cách vách đợi lệnh chạy tới, cả phòng khách tràn ngập tiếng khóc thét, một mớ hỗn độn.

Hạng Minh Chương đứng dậy khỏi ghế sofa, lãnh đạm lùi lại.

Mùng một năm mới, vở hài kịch mỹ mãn chưa kịp hạ màn đã biến thành náo kịch trong nháy mắt, không biết nên xem là lỗi của ai.

Bà Sở đè lên lồng ngực đứng dậy, xem kịch đến mức bàng hoàng.

Hạng Hành Chiêu không muốn lên xe lăn mà vùng vẫy trong tầng tầng bao vây, vung tay, trên mặt số của đồng hồ Trang Chu nằm mơ biến thành bướm đã bị vấy bẩn bởi một lớp kem mờ, bị cọ như muốn làm mờ đi những nếp nhăn trên làn da già nua.

Hạng Côn gấp gáp nói: “Minh Chương! Nghĩ cách đi!”

Hạng Minh Chương rốt cục lộ ra thần sắc không vui: “Tất cả đều tránh ra đi.”

Những người vây quanh ghế sofa tránh sang một bên, Hạng Minh Chương ôm ngang Hạng Hành Chiêu, khống chế vai và chân, anh hơi nâng cằm lên để tránh những những cú vung loạn của Hạng Hành Chiêu.

Hạng Minh Chương ôm Hạng Hành Chiêu sải bước ra ngoài, đầu cũng không hề quay lại, anh nói: “Người khác không cần nhúc nhích, Thức Sâm, chú Tề, đến giúp tôi.”

Sở Thức Sâm đứng dậy đi theo, đi đến phòng ngủ trong phòng điều trị, Hạng Minh Chương đặt Hạng Hành Chiêu nằm thẳng lên giường hỏi: “Bác sĩ Tôn có ở đây không?”

Chú Tề nói: “Bác sĩ Tôn hôm nay nghỉ ngơi về nhà đón Tết rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Bảo ông ta lập tức qua đây.”

Chú Tề đi gọi điện thoại, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ kéo dài của Hạng Hành Chiêu, Sở Thức Sâm lấy khăn giấy ra lau tay cho Hạng Hành Chiêu, đến gần mới phát hiện đối phương đang khóc.

Hạng Minh Chương đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt đục ngầu của Hạng Hành Chiêu, hỏi: “Ông nội, ông đang đau lòng vì ai vậy?”

Bác sĩ và y tá nhanh chóng đến và kiểm tra, Hạng Hành Chiêu dần dần bình tĩnh lại, cả toà dinh thự Tĩnh Phổ chìm vào một mảnh im lặng.

Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm đến sảnh phụ, bên ngoài cửa sổ sát sàn là con đường chính của vườn hoa, đang kẹt bảy tám chiếc xe, khách đến chúc Tết đều quay đầu lái xe đi mất.

Bên ngoài ngôi chùa ở Ninh Ba, Sở Thức Sâm nhớ Hạng Minh Chương đã nói qua, rằng chuyện gia đình là chuyện bẩn thỉu.

Trong bữa tiệc mừng thọ của Hạng Hành Chiêu, trong phòng bệnh ở bệnh viện, mỗi cuộc tụ họp bằng mặt không bằng lòng của nhà họ Hạng.

Sở Thức Sâm mặc dù không hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng cũng có thể đoán được một chút ẩn tình, cậu hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

“Anh không sao.” Hạng Minh Chương nói, “Để em chê cười rồi.”

Sở Thức Sâm nói: “Lúc nhắc đến ba mẹ anh, em có hơi căng thẳng, rất muốn đi tới bên cạnh anh nắm tay anh.”

Áo khoác của Hạng Minh Chương bị cọ bẩn rồi, cởi ra chỉ mặc áo sơ mi không đủ ấm, anh vốn dĩ đang ôm lấy hai cánh tay, nghe xong liền buông ra: “Hôm nay nhắc tới nhiều như vậy, nắm tay không đủ, có thể ôm anh một lát được không?”

Sở Thức Sâm bước tới, dùng tư thế bảo vệ mà ôm lấy hai vai Hạng Minh Chương, nói: “May mà anh không mất bình tĩnh.”

Hạng Minh Chương hơi cúi lưng, một tay ôm lấy eo Sở Thức Sâm: “Anh không dám.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Tại sao?”

“Không phải em nói rồi sao?” Hạng Minh Chương nói, “Với tính cách này của anh, chỉ có thể tự giác.”

Sở Thức Sâm nghẹn lại: “Đó là nói chuyện phiếm thôi.”

“Vì thế không được xem là thật à?” Hạng Minh Chương ngẩng đầu, “Vậy em có muốn quản anh không?”

Sở Thức Sâm miễn cưỡng nói: “Anh với em bình đẳng, em không thể quản anh, nhưng anh đã nhắc đến rồi thì em sẽ thỏa mãn anh một lần.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cái gì?”

Mỗi khi xảy ra chuyện ở nhà họ Hạng, sau đó Hạng Minh Chương đều sẽ đi đến một nơi, Sở Thức Sâm nghĩ ngợi rồi quyết định: “Tối nay em đi cùng với anh đến Mạn Trang.”