Trộm Long Tráo Phượng

Chương 26: Trận đầu



Editor: Anh Anh

Tam Xuyên Khẩu nằm ở vùng tiếp giáp Diên Châu và Lũng Châu, hàng ngàn năm trước từng có ba con sông đổ vào chỗ này, tạo ra một mãnh đất màu mỡ, vì thế nên mới có cái tên này. Vậy nhưng ngàn năm sau, ba con sông này có lẽ đã đổi hướng hoặc cạn khô, tóm lại không còn tồn tại nữa, vùng phụ cận Tam Xuyên Khẩu cũng không thích hợp cho việc trồng trọt, người ở thưa dần, trở thành một mảnh đất bị vứt bỏ.

Lúc này đã đến giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời, một đội xe ngựa hai mươi ba mươi người đang lấy tốc độ không nhanh không chậm băng qua một bãi đất sỏi, bởi vì mặt đất gập ghềnh mà bốn chiếc xe ngựa trong đội ngũ lắc lư rất mạnh, màn xe rung rung đung đưa, lờ mờ hiện ra bóng dáng của các nữ quyến ngã trái ngã phải trong xe.

"Đại Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia!" Một tiếng kêu trong trẻo truyền ra từ một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài khá lộng lẫy quý giá, giọng nói có chút nóng nảy, "Bảo đội ngũ đi chậm lại một chút, lắc lư quá rồi, lão thái thái có hơi không chịu nổi!"

Một thanh niên mặc hoa phục đang ngồi trên lưng ngựa đi đằng trước đội ngũ nghe tiếng quay đầu lại, ra hiệu cho nhóm xa phu: "Tất cả thả chậm lại tốc độ cho ta, ổn định một chút, không cần gấp rút lên đường, thân thể của lão thái thái và các phu nhân quý giá, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất nào!"

Nhóm xa phu dĩ nhiên không dám trái lệnh của Đại thiếu gia, rối rít kéo dây cương chạy chậm lại. Cứ như vậy, đội xe ngựa vốn đã đi không nhanh, lúc này càng chậm như rùa bò, một người hình như là hộ vệ không khỏi khuyên nhủ: "Đại Thiếu Gia, có thể chậm một chút, nhưng không thể chậm như vậy được... Cứ tiếp tục như thế, chúng ta không thể đến thành Lũng Đông trước trời tối được, sẽ phải ngủ lại ngoài trời, lão phu nhân và các phu nhân chẳng phải càng không chịu nổi à? Hơn nữa tiểu nhân nghe nói, gần Tam Xuyên Khẩu không được yên ổn, thường xuất hiện cường đạo mã tặc..."

"Được rồi được rồi, im miệng cho ta!" Vị Đại Thiếu Gia kia không kiên nhẫn nói: "Ít nói chuyện giật gân đi, mã tặc gì đó ta mặc kệ, đây là chuyện mà hộ vệ các ngươi nên quan tâm. Ngược lại ngộ nhỡ thân thể bà nội ta lại lắc ra chứng đau đầu nhức óc gì, ngươi tới quan tâm thay ta à?"

Tên hộ vệ tái mặt, ngậm miệng không nói nữa. Một người khác nhìn trang phục chắc cũng là thiếu gia tiến lên bắt chuyện, nhếch miệng cười như không cười nói: "Đại ca ta là hiếu tử hiền tôn, có ông trời và lão thái thái đồng thời che chở, ngay cả mã tặc cũng phải đi đường vòng... Đúng rồi, đại ca tốt của đệ à, huynh lên xe ngựa ngồi cùng lão thái thái đi, đừng tiếp tục cưỡi ngựa với cánh tay treo ngược kia nữa, đệ nhìn mà thấy đau lòng! Ngộ nhỡ ngã thêm lần nữa, gãy luôn cánh tay còn lại, thì chẳng phải lão thái thái lại oán trách đệ mời huynh đi săn thú à?"

Đại Thiếu Gia mặc hoa phục nhất thời im lặng, sắc mặt đen kịt, có lẽ là bị chọc trúng chân đau. Cũng phải, nhìn dáng vẻ hắn một tay treo ngược, một tay điều khiển ngựa, thật sự rất buồn cười.

Đội xe ngựa tiếp tục lấy tốc độ như rùa bò đi về phía trước, khoảng hai khắc sau, sỏi đá trên đất dần dần trở nên nhỏ vụn hơn, hình như Đại Thiếu Gia kia cũng có chút không chịu nổi cảm giác chậm rì rì này, liền lên tiếng chỉ huy: "Tăng tốc đi, mặt đất ở đây tương đối bằng phẳng, cũng không quá lắc lư."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, âm thanh lộc cộc phát ra từ đống đá lộn xộn phía trước, càng ngày càng vang, cát bụi cũng theo đó mà hất tung lên... "Mã, mã tặc tới!"

Theo tiếng hô to của hộ vệ, đội xe ngựa nhất thời rối loạn, Đại Thiếu Gia hoa phục "A" một tiếng, quay đầu ngựa chạy ngược về. Không đợi hắn thúc ngựa chạy được mấy bước, lũ mã tặc đã giết đến, giơ loan đao lao tới: Trên mặt mỗi người bọn chúng đều mang theo nụ cười châm chọc, vừa nói ô ngôn uế ngữ, vừa dùng mũi đao vén màn xe ngựa lên, duỗi nanh vuốt ma quỷ ra bắt những thiếu nữ trẻ tuổi run lẩy bẩy kia...

Mấy mã tặc cơ trí nhìn trúng cái xe ngựa được trang hoàng lộng lấy nhất, đồng loạt xông tới. Trong tưởng tượng của bọn chúng, trong xe nên có một lão thái thái tóc bạc đầu đầy trang sức quý giá, một hai phu nhân được chăm sóc tốt vẫn còn phong vận, và mấy tiểu nha đầu trong veo như nước ngồi ở đó... "Sắp xếp" như vậy, bọn chúng đã thấy nhiều.

Tuy nhiên, khi màn xe thật sự được vén lên, đập vào mắt lũ mã tạc là các nữ tử mạnh mẽ tay cầm lưỡi dao sắc bén... Thì ra là vậy! Đội xe ngựa này căn bản là mồi nhử!

Lũ mã tặc hoảng sợ phản ứng lại, hô to "Rút lui", nhưng đã quá muộn: Con mồi chợt lộ ra nanh vuốt biến thành thợ săn, giết bọn họ trở tay không kịp!

Chỉ thấy những nữ hài tử run lẩy bẩy, một khi bị mã tặc bắt lên lưng ngựa, đều biến thành nữ chiến sĩ anh dũng, gọn gàng linh hoạt cắm dao găm vào tim của mã tặc. Rồi sau đó, những con ngựa này thuộc về bọn họ, loan đao cũng thành chiến lợi phẩm, họ hiên ngang mạnh mẽ giật giây cương, giết ngược lại đám mã tặc.

Mà một thiếu gia khác từng châm chọc "Đại Thiếu Gia" đó, cũng tháo cung tên vốn tưởng rằng chỉ là vật trang trí treo cạnh yên ngựa xuống, giơ tay giương cung, một mũi tên một mã tặc, chính xác đến dọa người...

Ngay cả "Nha hoàn" và "Thiếu gia" cũng có thực lực như vậy, thì bọn hộ vệ càng không cần phải nói, bọn họ đều là cao thủ. Trong đó người lợi hại nhất cũng không phải tên hộ vệ lên tiếng trước đó, mà là một thanh niên mặt gỗ ném vào trong đám người cũng không nhận ra: điểm, chọn, chuyển, đâm, quét, chỉ thấy hắn cầm một cây trường thương Hồng Anh trong tay múa như rồng lượn, bóng thương rực rỡ, ở trong đám mã tặc giết ba vào ba ra còn ngại chưa đủ, lại quay đầu ngựa vọt ngược lại, giết đám mã tặc té cứt té đái mới thôi... Tại đây với một tay thương thuật điêu luyện làm nổi bật, cái khuôn mặt gỗ ngơ ngác kia cũng có vẻ có sức hấp dẫn hơn.

Mặc dù nhóm mã tặc có khoảng bốn mươi, năm mươi người, nhưng cũng không chiếm được chút lợi ích nào từ hai mươi ba mươi nam nam nữ nữ này: Vừa bởi vì ngay từ đầu bọn chúng đã sơ suất, cũng bởi vì thực lực của đối thủ cao hơn bọn chúng một bậc lớn... Những nam nam nữ nữ đó chẳng những công phu bản thân đủ cứng, còn phối hợp với nhau rất ăn ý, thậm chí còn lộ ra chút cảm giác chiến trận... Còn đám mã tặc chỉ biết gào thét lao tới cướp bóc giết chóc há có thể không hạ được?

Người duy nhất có thể được coi là quả hồng mềm, cũng chính là "Đại Thiếu Gia Hoa phục " đó: Cánh tay hắn thật sự bị thương, hoàn toàn không có sức chiến đấu, chỉ có thể một tay điều khiển ngựa tránh trái tránh phải, nhiều lần suýt thì bị chém trúng...

"Cứu mạng!" Mắt thấy một thanh loan đoan sắc bén chém ngang tới, Đại Thiếu Gia không kịp né tránh, mặt cũng hoảng sợ tái xanh... Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng dây cung vang lên, mũi tên như sao băng vụt qua, bắn trúng cổ tên mã tặc, hắn há hốc miệng, hai mắt trợn trừng ngã khỏi ngựa, một đao đoạt mạng cuối cùng dừng lại giữa đường.

"Kỷ huynh, ngươi lại nợ ta một mạng đấy." Đó chẳng phải là "Thiếu gia" bắn tên, cũng chính là Tề Tĩnh An sao.

Lúc này bốn mươi năm mươi mã tặc đã tử thương một nửa, những mã tặc còn sót lại cũng đều không còn sức lực và ý chí chiến đấu, nên muốn nhặt quả hồng mềm để xoa bóp. May là Tề Tĩnh An vẫn tập trung tinh thần chú ý đến tất cả động tĩnh của mọi người trên chiến trường, không lơi lỏng một chút nào, vậy nên mới có thể kịp thời cứu Kỷ Ngạn Bình.

"Hừ, nếu không phải cánh tay của ta có vấn đề, thì còn lâu mới cần ngươi cứu... Như vậy đi, cộng thêm lần này, tính một lượt là ta nợ ngươi cả cái mạng, đừng có nói với ta cái gì mà 'Một nửa' nữa." Kỷ Ngạn Bình tức tối nói.

"Tính mạng mà cũng có thể lấy ra cò kè mặc cả à? Mỗi người vốn chỉ có một cái mạng mà thôi!" Tề Tĩnh An cười ha ha, không đấu võ mồm như trẻ con với Kỷ Ngạn Bình nữa, hắn thúc hai chân vào bụng ngựa, giục ngựa vọt vào trong cuộc chiến tương trợ cấm vệ quân và Nương Tử Quân, nhanh chóng giết sạch những tên mã tặc còn lại.

Qua trận chiến này, tinh khí thần của mỗi người đều có chút biến hóa nhỏ, cũng sinh ra tình đồng bào với nhau.

Chỉ là, chận chiến nho nhỏ này còn chưa tính là bắt đầu, cùng lắm coi như làm "Nóng người"... không bao lâu, mười mã tặc chạy thoát "Không phụ sự mong đợi của mọi người", cuối cùng dẫn cứu binh đến... Gần 300 mã tặc kêu loạn giết tới, vó ngựa hất tung bụi đất gần như bao phủ cả đám người Tề Tĩnh An.

"Rút lui!" Đám người Tề Tĩnh An quay đầu ngựa chạy trở về, kích động được lũ mã tặc càng kiêu căng hơn, tiếng mắng chửi ào đến mãnh liệt như thủy triều...

Vậy nhưng không bao lâu, khi đám người Tề Tĩnh An dẫn lũ mã tặc chạy được một khoảng, thì không nghe thấy tiếng mắng chửi nữa, bởi vì một đội kỵ binh nhẹ trang bị chỉnh tề đột nhiên lao ra từ sau lũ mã tặc, còn xếp trận hình tiên phong, đằng đằng sát khí, khiến lũ mã tặc hoảng sợ đồng loạt trật khớp cằm!

Chỉ thấy người dẫn đầu, từ thứ đội trên đỉnh đầu, đến thứ mặc trên người, rồi đến thứ cưỡi dưới chân, hoàn chỉnh một bộ Ngân Khôi, Ngân Giáp, Ngân Thương, Bạch Mã*, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời... Thật sự quá lóa mắt, quá khoa trương! Có thể lóa mắt thành như vậy, ngoại trừ Hạ Hầu Tuyên thì còn có thể là ai?!

*Mũ bạc, áo giáp bạc, thương bạc, ngựa trắng

Hơn nữa Hạ Hầu Tuyên không chỉ chói lọi bởi ngoại hình và trang bị, mà thực lực bản thân hắn cũng không hề tầm thường: Cây thương Lê Hoa màu trắng bạc ở trong tay hắn múa ra muôn vàn kiểu, gần như không có mấy mã tặc có thể vượt qua ba chiêu dưới thương của hắn... "Mũi nhọn" của trận hình tiên phong này, hắn có đầy đủ tư cách đảm nhận!

"Thương Lê Hoa là binh khí nổi tiếng của chiêu thánh trưởng công chúa, nghe nói năm đó bà cũng như vậy, một cây thương trong tay, vạn phu mạc đương*..." Kỷ Ngạn Bình thổn thức một tiếng, sờ sờ cái tay đeo băng của mình, lại nở nụ cười, "Cũng may hôm qua biểu muội không lấy thương ném ta, nếu không thì ta đâu chỉ bị trật khớp khuỷu tay, chỉ sợ là đầu cũng dọn nhà rồi!"

*Câu gốc万夫莫当: Một thành ngữ Trung Quốc, mô tả sự dũng cảm

Tề Tĩnh An không thèm để ý đến Kỷ Ngạn Bình đang uốn uốn éo éo, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt trên người người trong lòng của mình, ánh mắt không hề di chuyển, dường như muốn ghi lại mọi động tác của đối phương vào đáy lòng.

... Khi Hạ Hầu Tuyên và cấm vệ quân vừa ra trận, Tề Tĩnh An và Kỷ Ngạn Bình có nhiệm vụ "Dụ rắn ra khỏi hang" và "Dụ địch vào mai phục" coi như đã hoàn thành xuất sắc.

Vì vậy bọn họ rối rít cưỡi ngựa đến sườn núi, lặng lẽ quan sát: Đây là trận chiến đầu tiên theo đúng nghĩa của Hạ Hầu Tuyên, dẫn hơn năm trăm cấm vệ quân tiêu diệt ba trăm mã tặc, thắng lợi là kết cục không thể nghi ngờ, quan trọng là thành quả thắng lợi có phải mang mùi vị ngọt lành hoàn mỹ không chút tì vết không...

Vào lúc này, bất kể là người đang tham chiến, người đứng xem, hay mã tặc đang bị đánh tơi tả... Tất cả mọi người đều biết, trận chiến này sẽ không kéo dài bao lâu, chỉ tạm thời diễn ra mà thôi... Bọn họ đều đang đợi thành quả chín muồi, không cần biết hương vị cuối cùng là đắng hay là ngọt.

Không ai biết, thật ra từ khi xung trận tiên phong thì Hạ Hầu Tuyên đã nếm được hương vị ngọt ngào rồi: Đó là mùi máu của kẻ địch bắn lên mặt, lại trượt đến bên khóe miệng...

Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Tuyên tự tay giết người, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, bởi vì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ nhiều năm trước, cũng bởi vì theo sau lưng hắn là cấm vệ quân, giống như cánh chim của hắn... Như hổ thêm cánh, hắn chính là một hổ được thả khỏi lồng, mà chiến trường chính là rừng núi mà hắn hướng tới đã lâu... Về phần linh hồn của hắn, càng giống như đã bay lên, đưa mắt nhìn xuống bản thân đang cầm thương chém giết kẻ địch, lần lượt hạ từng kẻ địch ngã xuống chân ngựa.

Hạ Hầu Tuyên dùng sự thật để chứng minh, trận đầu của hắn... Hoàn mỹ.

Lũ mã tặc gần như bị giết chết gần hết, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy người trông có vẻ như là thủ lĩnh, bọn họ rối rít ngã nhào xuống đất, kêu cha gọi mẹ, cầu ông xin bà, hận không thể đi liếm móng ngựa. Ngược lại, đội ngũ của Hạ Hầu Tuyên chỉ có không tới mười người bị thương nhẹ, cho dù là người bị thương nghiêm trong nhất, cũng vẫn có thể chạy nhảy.

Quan trọng nhất là, bất kể là cấm vệ quân hay Nương Tử Quân, đều đã công nhận Hạ Hầu Tuyên, công nhận vị công chúa dám xung phong liều chết phía trước này... Không, không phải công chúa, mà là Tướng quân.

"Tướng quân, chính là tên trùm thổ phỉ này đã giết đại ca ta mấy ngày trước!" Tần Liên Hoành cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt với một người đang nằm trên đất trong số đó, dữ tợn nhổ một ngụm nước bọt, khắp người đều là sát ý. Nhưng khi hắn nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên, vẻ hung ác trong ánh mắt biến thành tán thưởng, khâm phục, ngưỡng mộ... Thấy cảnh này, khóe miệng Tề Tĩnh An đi theo bên cạnh Hạ Hầu Tuyên giật giật, dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, mắt không thấy, tâm không phiền.

"Đừng, đừng giết ta! Mấy tiểu nương tử ta bắt đi đều còn sống..." Trùm thổ phỉ nghe thấy Tần Liên Hoành nói thì lớn tiếng kêu khóc, nước mắt nước mũi chày ào ào, giống như một con sói đã bị rút móng lột da. Mà một khắc sau, đầu của hắn rời khỏi cổ, bay cao lên giữa không trung!

Tần Liên Hoành vung đao chém thành hình nửa vòng cung sau đó tra lại vào vỏ, máu đen của kẻ thù bắn tung tóe lên người hắn, nhưng khí thế căng cứng trên người hắn cũng chợt buông lỏng, chắp tay nói với Hạ Hầu Tuyên: "Đa tạ Tướng quân đã trả thù cho đại ca ta!"

Hạ Hầu Tuyên gật đầu một cái, ra hiệu cho mấy lính cấm vệ trói mấy tên thủ lĩnh mã tặc còn lại lại, sau đó đoàn người bọn họ liền trùng trùng điệp điệp giết tới hang ổ của mã tặc.

Chiến lực chủ yếu đã bị dẫn ra giết sạch, trại mã tặc gần như là tự sụp đổ. Tần Liên Hoành tìm thấy tẩu tẩu và chất nữ của hắn, tuy phải chịu khổ một phen, nhưng tính mạng vẫn an toàn, cũng không có điểm mấu chốt nào mà không qua được. Về phần nhóm cấm vệ quân và Nương Tử Quân thì vây kho tiền bạc của cải của mã tặc lại, mọi người đều hưng phấn, hai mắt tỏa sáng...

"Phát tài, ha ha, chúng ta phát tài rồi! Thật là nhiều tiền!" Trần Thục Dao nhìn mấy rương vàng bạc châu báu được mang ra, còn có mấy xấp ngân phiếu thật dày chứa trong hộp, mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Hạ Hầu Tuyên thầm liếc mắt: Thật ra số tiền này cũng không lớn, còn không bằng tiềng riêng của Trần Thục Dao, nhưng chiến lợi phẩm thì đương nhiên có ý nghĩa khác...

"Liên Hoành, trong này có tài sản gì của Tần gia các ngươi không?" Hạ Hầu Tuyên chỉ thản nhiên liếc nhìn những chiến lợi phẩm kia một cái, rồi không quan tâm đến nữa: So với nhân thủ và nhân tâm, chút tiền này căn bản không đáng là gì.

Ánh mắt Tần Liên Hoành tối sầm lại, lắc đầu cười khổ nói: "Không có, những thứ này còn không bằng số lẻ của gia tư Tần gia. Tướng quân ngươi cũng biết nội tình trong này rồi, mọi thứ của Tần gia chắc chắn đã vào túi của người đó..."

Hạ Hầu Tuyên giơ tay ngăn lại lời Tần Liên Hoành, gật đầu nói: "Ta hiểu, chuyện của Tần gia bàn sau." Dứt lời, hắn xoay người đi tới vị trí cao, nhìn về phía nhóm thân binh của hắn, lớn tiếng nói: "Chiến lợi phẩm ta chỉ cầm một phần, còn dư lại mọi người chia nhau!"

Tiếng lá hét "Hoan hô" lập tức vang tận mây xanh, lòng trung thành của mọi người đối với Hạ Hầu Tuyên càng tăng lên một đoạn lớn... Cho dù là ai thì cũng đều thích đi theo một lão đại rộng rãi.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đây quả thật là một trận đầu hoàn mỹ.