Trộm Long Tráo Phượng

Chương 7: Hiểu



Editor: Anh Anh

Đưa mắt nhìn theo mãi đến khi Hạ Hầu Tuyên vòng qua tiền viện bày đầy lư hương của chùa miếu, bước thẳng vào trong cổng vòm hậu viện, Tề Tĩnh An mới hậm hực thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi Chùa Đại Tướng Quốc đầy "Đau thương" này, rầu rĩ không vui quay về đường cũ.

Trong lòng rối loạn không yên, Tề Tĩnh An cũng biết hiện tại bản thân có gì đó rất không ổn, cần phải ổn định tinh thần lại, cố gắng mà suy nghĩ kỹ: Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Có phải vì hắn lo lắng cho "Minh chủ" hắn chọn sẽ đắm chìm vào sắc đẹp mà mê muội mất hết ý chí? Hình như chuyện này không giống như thế... Vậy cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra thế?!

Bên kia, Tề Tĩnh An đang vò đầu bứt tóc trầm tư suy nghĩ; còn phía bên này, Hạ Hầu Tuyên bị đám vú già mời đến phía sau Chùa Đại Tướng Quốc, trong một viện nhỏ chuyên dùng để khách hành hương ở tạm, gặp được hai vị cô nương xinh đẹp, bắt đầu hành trình "Xem mắt" của hắn.

Lọt vào tầm mắt chính là màu da trắng nõn của vị cô nương thứ nhất, mũi thon miệng nhỏ, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, một đôi mắt hoa đào ngấn nước mang nét tự nhiên quyến rũ, thật sự là một mỹ nhân hàng đầu! Điều hiếm có hơn chính là, trên người của nàng chứa đựng một khí chất điềm đạm đáng yêu, làm người thương yêu, nếu nhìn từ góc độ nam nhân mà nói, kiểu nữ tử kiều hoa* này so với đại mỹ nhân trưởng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, khí thế cường thịnh càng được yêu thích hơn.

*Kiều hoa: Bông hoa yêu kiều

Vị mỹ nhân kiều hoa này đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ phong thần tuấn tú của Hạ Hầu Tuyên, nhất thời trên mặt hiện lên hai mảng đỏ rực, ánh mắt mềm mại đến mức có thể chảy ra nước...

Đối mặt với sự cám dỗ của sắc đẹp, Hạ Hầu Tuyên chỉ hơi ngẩn ra, sau đó lực chú ý lực đã bị một vị cô nương khác hấp dẫn... Phong cách của vị cô nương thứ hai này khác xa với vị phía trước, nàng có vóc người cao gầy, mắt to mày rậm, làn da bánh mật rắn chắc khỏe mạnh; tóc tết thành mấy cái đuôi sam, một lọn cũng không xõa xuống, đây rõ ràng là kiểu tóc vận động thích hợp nhất với cô nương chưa gả; y phục nàng mặc trên người cũng hoàn toàn khác với vị mỹ nhân kiều hoa kia, không phải là váy dài lồng sợi tơ chiết eo mà nhóm quý nữ trong kinh thịnh hành một thời, mà là một bộ y phục để cưỡi ngựa: Ống tay áo buộc chặt, váy ngắn, giày ống, trên đai lưng còn khâu thêm vài cái nút dải rút dùng để giữ roi ngựa.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Hầu Tuyên ngầm hiểu, lập tức mỉm cười thân thiện nói với cô nương cao ráo có nước da bánh mật: "Chắc hẳn vị này chính là Trần gia tỷ tỷ đúng không? Không hổ là tướng môn hổ nữ, quả nhiên có phong thái phi phàm!"

Trước đó Hạ Hầu Tuyên đã biết Đại tiểu thư Trần gia sinh vào năm thừa bình thứ năm, lớn hơn hắn vài tháng, hơn nữa vị cô nương này dậy thì rất tốt, chiều cao so với đám nữ hài tử khác chính là "Hạc trong bầy gà", còn dường như cao hơn Hạ Hầu Tuyên một chút, vì vậy hắn không chút do dự gọi một tiếng "Tỷ tỷ".

Đại tiểu thư Trần gia chớp chớp mắt, quan sát Hạ Hầu Tuyên từ đầu đến chân, hơi nhíu mày, tay chống cằm nói: "Ngươi thật sự là trưởng công chúa điện hạ? Không phải là Tam điện hạ mượn danh nghĩa muội muội tới trêu chọc chúng ta chứ!"

...Vị trước là bông hoa yêu kiều, chẳng lẽ vị này là cây xương rồng? Vừa mở miệng là mang gai.

Tuy nhiên Hạ Hầu Tuyên hắn là một người khoan dung độ lượng, sao lại đi so đo với một tiểu cô nương mười mấy tuổi chứ? Ngược lại hắn cảm thấy em gái này hơi thú vị, nên cũng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không chút hoang mang chỉ lên vành tai có thể lờ mờ thấy được lỗ tai, dùng giọng nửa đùa nửa thật nói: "Ca ca ta không đeo khuyên tai, hơn nữa hắn cũng không có lá gan lớn như vậy."

"Ha ha," Đại tiểu thư Trần gia bật cười sang sảng, chắp tay nói: "Ra mắt trưởng công chúa điện hạ, vừa rồi ta quá thất lễ, thật sự là bởi vì dáng vẻ công chúa mặc nam trang quá tuấn tú, khiến ta bị chói đến váng đầu hoa mắt, không thốt nên lời... Nghĩ tới Trần Thục Dao ta vẫn luôn tự xưng là sau khi mặc nam trang vào có thể mê hoặc nghìn vạn khuê tú, lần này nhìn thấy công chúa, mới rốt cuộc hiểu được đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*! May mắn mẹ ta đã sớm tính toán trước, hôm nay không dám để cho ta mặc nam trang ra cửa, bằng không thì chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao."

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn, tương tự như câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hạ Hầu Tuyên đưa tay nâng hờ, tỏ ý đối phương không cần đa lễ, mỉm cười nói: "Trần tỷ tỷ thật sự quá khiêm tốn rồi, nếu như ngươi mặc nam trang vào, đó chính là một tướng quân trẻ tuổi tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, lại đứng bên cạnh thư sinh mặt trắng như ta, trong mắt của các cô nương khắp phố sao có thể nhìn thấy ta nữa chứ?"

Hai mắt Trần Thục Dao sáng ngời nói: "Công chúa đúng là tri kỷ cả đời của ta, nếu chúng ta quen biết sớm hơn mấy năm thì tốt biết bao tốt, để ngươi khen ta mấy câu như vậy, mẹ ta cũng sẽ không vì chuyện ta mặc nam trang mà càu nhàu ta cả ngày nữa... Nhân tiện, nếu công chúa không chê ta vô lễ thô tục, thì gọi khuê danh của ta là Thục Dao đi."

"Thục Dao tỷ khiêm tốn quá, ta đã bị phong thái khí phách của ngươi thu phục rồi, nếu như ngươi còn tự đánh giá mình thô tục, thì chẳng phải ta đây không đất dung thân sao." Hạ Hầu Tuyên cười nhã nhặn, giơ tay ra hiệu với vị mỹ nhân kiều hoa đang bị vắng vẻ kia hỏi: "Còn nữa, nếu nói vô lễ thì rõ ràng là ta mới đúng, quên mất không hỏi vị cô nương này là tỷ muội nhà ai?"

"Vị này là Từ gia tỷ tỷ, là một người cực kỳ nhiệt tình, sợ ta ở trong chùa quá ngột ngạt, nên đặc biệt tới đây cùng ta." Trần Thục Dao giải thích vài câu với Hạ Hầu Tuyên, sau đó nhẹ nhàng khoác cánh tay cô nương bên cạnh, cười khanh khách nói với nàng: "Thật sự xấu hổ quá, ta đúng là có một cái miệng mẹ chồng, đã nói là không ngừng được, lại quên không giới thiệu cho các ngươi... Yến Du tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ?"

Tiểu thư Từ gia, Từ Yến Du? Hạ Hầu Tuyên tìm kiếm lại trong đầu một lần, xác định hắn chưa từng nghe thấy cái tên này, thì cũng lười nghĩ nhiều, chờ nghe đối phương tự giới thiệu là được. Chỉ là một bút không viết ra được hai chữ, vị Từ tiểu thư này e rằng cũng là người trong nhà Từ thừa tướng... Trần Thục Dao dẫn nàng tới đây cùng xem mắt là có ý định gì?

Trên thực tế, trước đó Hạ Hầu Tuyên đã nhìn ra Trần Thục Dao là một cô nương rất có chủ kiến, mặc dù nàng cố ý giả vờ là một người vẫn luôn có dáng vẻ tuỳ tiện, lời nói hoàn toàn là cấp bậc lễ nghĩa không chu đáo, làm người ta dù trong lòng không thoải mái cũng không tiện tính toán nhiều với nàng, nhưng chút kỹ năng diễn xuất này dùng để chơi đùa lừa gạt người khác thì được, chứ lại muốn đùa giỡn Hạ Hầu Tuyên? Vậy thì quả thật như những gì nàng ta nói, đây chính là múa rìu qua mắt thợ rồi.

Tuy nhiên Hạ Hầu Tuyên vẫn không bận tâm như cũ... Đám quý nữ trong kinh ít nhiều gì đều phải biết chút thủ đoạn, trước khi xuất giá thì tính kế cha mẹ di nương huynh đệ tỷ muội, sau khi xuất giá thì tính kế trượng phu cha mẹ chồng thúc bá cô tẩu, chuyện nhà đấu đi đấu lại, hết sức bình thường.

Hơn nữa mặc dù cô nương Trần Thục Dao này có phần kiêu ngạo tùy hứng, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời và phong thái hiên ngang kia của nàng, cũng biết nàng không có suy nghĩ gì xấu, lần này cố ý để lại ấn tượng xấu trước mặt Hạ Hầu Tuyên, đơn giản là không muốn gả cho Hạ Hầu Trác mà thôi. Đối với chuyện này, Hạ Hầu Tuyên đều hiểu và ủng hộ: Không nói đến việc thúc đẩy hôn sự này đối với Hạ Hầu Tuyên là một chuyện tai hại không có ích lợi gì, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì với tính tình của Trần Thục Dao, nếu nàng thật sự làm Tam hoàng tử phi, ce rằng không được mấy năm, không phải nàng bị Hạ Hầu Trác tham hoa háo sắc lại vô dụng làm cho tức chết, thì cũng là nàng không thể nhịn được nữa đánh chết Hạ Hầu Trác... Hạ Hầu Tuyên sẽ không làm cái việc "Mai mối" thất đức này cho bọn họ đâu.

...Về phần sự dụ dỗ đe dọa của Thụy phi? Hạ Hầu Tuyên để ý đến đến bà mới là lạ!

Hạ Hầu Tuyên đã sớm tính toán xong chuyện hôn sự của mình, vốn không cần Thụy phi "Hỗ trợ", hơn nữa Thụy phi vẫn luôn trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn căn bản không tin tưởng lời hứa của bà. Quan trọng hơn là, trước đó hắn đã có một suy nghĩ lờ mờ đối với đối tượng xem mắt này: Nếu có thể nhân cơ hội thọc gậy bánh xe, biến "Tẩu tử thân thiết" thành "Khuê Mật thân thiết"... Vậy thì sắc mặt của Thụy phi sẽ đẹp đến cỡ nào, thực sự ngẫm lại cũng hơi có một chút mong đợi nhỏ!

Dĩ nhiên, nếu không phải vì Trần Thục Dao khiến Hạ Hầu Tuyên cảm thấy rất có giá trị "Đầu tư", hắn là một thanh niên tốt có lý tưởng có hoài bão, cũng không đến mức vì chọc giận Thụy phi, thỏa mãn tính đùa dai nho nhỏ của mình mà lãng phí thời gian sức lực để chơi đùa với tiểu cô nương này. Cái hắn thật sự nhìn trúng, là vẻ phản nghịch tùy hứng từ trong xương của Trần Thục Dao, cùng với Trấn Bắc Hầu phủ phía sau nàng.

Kết quả là, Hạ Hầu Tuyên bắt đầu hành động... Sau khi hỏi han nói vài lời vô nghĩa với hai cô nương này xong, hắn đặt phần lớn lực chú ý lên người Trần Thục Dao, phát huy đầy đủ tài ăn nói của hắn để dẫn dắt đề tài, giống như những gì hắn đã "Báo trước" cho Thục phi, trò chuyện về mã cầu, về các trận đánh, về danh tướng lịch sử, về binh pháp quân lược...

Chỉ trong một buổi chiều, thái độ của Trần Thục Dao đối với Hạ Hầu Tuyên chuyển từ đề phòng sang tò mò, lại từ ngạc nhiên sang ngưỡng mộ, cuối cùng bọn họ còn hẹn sáng mai cùng nhau đến trường đua ngựa Kinh Giao đánh mã cầu, rồi vui vẻ chào tạm biệt.

Hạ Hầu Tuyên tin, chỉ cần hắn chơi vài trận mã cầu với Trần Thục Dao, cuối cùng lại lấy thái độ ngập ngừng bày tỏ "Ta cảm thấy ngươi và ca ca ta không hợp", thì gần như có thể gặt hái được một tình hữu nghị "Khuê mật" rồi.

Đừng thấy ban đầu Trần Thục Dao tỏ vẻ rất không thân thiện, thật ra cô nương này là một cô gái có tính cách yêu ghét rõ ràng, càng về sau, khi nàng thấy Hạ Hầu Tuyên vừa mắt, cũng gạt bỏ thành kiến ban đầu, trở nên nhiệt tình.

Ngược lại nữ tử tên Từ Yến Du đó có chút không đơn giản, thứ nhất, từ trong lời nói của Trần Thục Dao, Hạ Hầu Tuyên nghe ra cô nương này cố ý muốn theo tới, cũng không phải được Trần Thục Dao mời; thứ hai, nàng từ đầu đến cuối đều yêu kiều cười thẹn thùng, cho dù nàng không thể chen lọt vào đề tài nói chuyện của Hạ Hầu Tuyên và Trần Thục Dao, cũng không thấy nàng có nửa phần khó chịu. Chỉ riêng về khả năng nhẫn nhịn đã nói lên rằng, nàng lợi hại hơn Trần Thục Dao nhiều, không hổ là cháu gái ruột của Thừa tướng tam triều.

...Không sai, Từ Yến Du chính là cháu gái của Từ thừa tướng, cháu gái của Từ quý phi, biểu muội của Tứ hoàng tử, phụ thân của nàng là Thị Lang Hình bộ Từ Dịch - Đại ca cùng cha khác mẹ của Từ quý phi.

Ngay sau khi Từ Yến Du tự giới thiệu mình, Hạ Hầu Tuyên cũng nhớ tới một sự kiện cũ vào năm ngoái: Từ Dịch muốn gả nữ nhi bảo bối của mình làm chính phi của Tứ hoàng tử, để thân càng thêm thân, kết quả lại bị Từ quý phi từ chối không chút do dự, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của ca ca bà ta mấy tiếng bốp bốp...

Ha, chẳng lẽ cô nương Từ Yến Du này nhất định muốn có cái danh "Hoàng tử phi", không gả được cho Tứ hoàng tử thì lập tức muốn gả cho Tam hoàng tử?

Trên đường hồi cung, Hạ Hầu Tuyên thoáng suy nghĩ về những vướng mắc trong này, sau đó tạm thời quẳng nó ra sau đầu: Ca ca sẽ kết hôn với quý nữ nhà nào, đó là chuyện Thụy phi nên quan tâm, hắn không cần phải xen vào việc của người khác... Cho dù thật sự muốn quản, cũng có thể chờ sau khi người của Từ gia có động tĩnh rồi hãy nói.

Tâm tình Hạ Hầu Tuyên rất bình thản, trở về hoàng cung nghỉ ngơi một đêm để lấy lại tinh thần, hắn lại tiếp tục đi "Công lược Khuê Mật": Mấy ngày liên tục, hắn đều ở cùng Trần Thục Dao đánh mã cầu, đua ngựa, cả hai mặc nam trang đi dạo phố, còn so công phu quyền cước với nhau... Hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì tính cách bọn họ rất hợp, Hạ Hầu Tuyên là chân hán tử nam phẫn nữ trang, Trần Thục Dao là nữ hán tử hàng thật giá thật...Không thành Khuê Mật thì đúng là không có đạo lý rồi!

Cứ như vậy, Hạ Hầu Tuyên và Trần Thục Dao "Vừa quen đã thân", bọn họ trở thành "Hai chị em tốt", nhiệm vụ "Công lược Khuê Mật" đã hoàn thành... Hình như hắn quên mất điều gì nhỉ? Đúng rồi, mấy ngày nay hắn không đi tìm người anh em tốt thật sự vừa quen đã thân của hắn - Tề Tĩnh An rồi!

Chẳng qua vấn đề cũng không lớn đúng không? Từ khi quen biết tới nay, bọn họ vốn cũng không phải ngày nào cũng gặp, cách hai ba ngày, ba bốn ngày là điều rất bình thường, cho nên Hạ Hầu Tuyên cũng không nghĩ nhiều. Sau buổi triều ngày mai, cuối cùng hắn cũng có thể rảnh rỗi, cho nên hôm nay hắn cho người đi thông báo với Tề Tĩnh An, ngày mai gặp mặt ở chỗ cũ: Trước đây hắn đều báo cho đối phương trước một hai ngày, lúc này tất cả vẫn như cũ, không có gì khác chứ?

... Cho dù Hạ Hầu Tuyên thông minh cỡ nào, rốt cuộc hắn cũng không thể liệu sự như thần, cho nên hắn không biết, ở trong vài ngày ngắn ngủi này, tâm tìnhTề Tĩnh An đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Ban đầu khi thấy cảnh Hạ Hầu Tuyên đến Chùa Đại Tướng Quốc xem mắt, Tề Tĩnh An buồn bực trong lòng, đồng thời cũng mê mang mờ mịt, không rõ bản thân hắn cuối cung là có chuyện gì xảy ra. Vốn lấy tính cách phóng khoáng của hắn, có lẽ cũng sẽ không vì chuyện này mà quá mức rối rắm, cố tình Hạ Hầu Tuyên liên tục mấy ngày đều không tìm đến hắn, ngày ngày chơi đùa vui vẻ với Trần Thục Dao... Hai người bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không tránh khỏi sẽ bị Tề Tĩnh An liếc thấy một hai lần, thế thì hay rồi, hắn vùi trong khách điếm càng nghĩ càng buồn bực, cả người đều không thoải mái!

Về sau, Tề Tĩnh An là một người rất tùy ý, trước đó không nghĩ nhiều, muốn làm gì thì làm, lại khiến hắn hoàn toàn hiểu được tâm tư của mình: Hắn bày giấy mài mực nhấc bút, vốn định viết một bài sách luận quân lược để ổn định tinh thần, kết quả bút vừa đặt xuống, hắn lại không hiểu nổi mà vẽ một bức tranh...

Đó là một bức tranh chân dung, người được vẽ đương nhiên là Hạ Hầu Tuyên. Nhưng khi vừa vẽ xong, Tề Tĩnh An vẫn không hiểu, bởi vì trình độ vẽ vời của hắn quả thật chưa không tốt lắm... Xưa nay hắn tự nhận bản thân là một mưu sĩ, tài nghệ vẽ bản đồ quân sự tất nhiên rất tuyệt, nhưng nếu vẽ phong cảnh, hoa lá, chim chóc, chân dung, thì thật sự không thể nhìn... Tề Tĩnh An ngẩn người nhìn chằm chằm bức họa "Bóp méo sự thật nghiêm trọng" một lúc lâu, cái gì cũng không nhìn ra. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, hắn vò bức họa kia thành một cục, trực tiếp ném đi.

Nhưng ai mà ngờ được, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, ngày đó Tề Tĩnh An không giải thích được vẽ một bức tranh, lại xem bức tranh kia thành đồ bỏ đi mà vứt bỏ, bạn tốt Lư tú tài của hắn ở cách vách cũng vẽ một bức tranh: Trình độ vẽ tranh của Lư tú tài vốn rất tốt, vẽ lại Tú Di muội tử mà hắn yêu thương, từng nét đều tràn đầy tình cảm, một cái nhăn mày một nụ cười đẹp như tiên nữ, vì vậy sau khi vẽ xong, bức tranh gần như đã đạt đến trình độ bậc thầy!

Lư tú tài chính trực nghĩ Tề Tĩnh An cũng không phải người ngoài, lại biết Tú Di, cho nên mang bức tranh hắn phát huy siêu trình độ cho Tề Tĩnh An xem, nhân tiện biểu đạt tình cảm nhung nhớ "Một Ngày không gặp như cách ba thu" của hắn đối với Tú Di muội tử một phen, cũng hỏi thăm khi nào thì "Tam điện hạ" mới đến tìm Tề Tĩnh An... Nếu "Tam điện hạ" đã tới, đương nhiên hắn có thể gặp được Tú Di rồi.

...Lư tú tài quả thật không hổ là một bà mối tốt tận tụy với công việc!