Trộm Yêu Em

Chương 16: Ép Buộc



Nằm ở viện, Thẩm Y Tranh nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn gửi đến cô đã rất nhanh mở lên đọc bởi vì cô sợ đó là Lý Phong đang đi tìm cô.

Đôi tay rung rẩy mở tin nhắn, gương mặt cô tái mét trở nên khó coi vô cùng. Hai mắt cô mở to trong vô thức mà lắc đầu không dám tin những gì mình đọc được.

Khoé môi cô mấp mấy “Chia tay sao? Chẳng phải sắp kết hôn rồi sao anh ấy có chỗ nào không xứng chứ. Không đâu!… Lý Phong sẽ không làm vậy đâu.” Cô ấn liên tục gọi cho anh ta.

Cả cơ thể cũng trở nên rung rẫy, cô phải nói chuyện cho rõ, cô không muốn mọi chuyện thế này. Nếu ngay cả Lý Phong cũng rời xa cô thì ở thành phố này cô còn gì nữa, cô chẳng còn gì nữa rồi.

Thẩm Y Tranh rút ống truyền nước trên tay, mặc kệ mu bàn tay rỉ máu, cô chân trần chạm xuống nền bệnh viện lạnh lẽo, những cũng không khó chịu bằng lòng cô hiện tại.

Bước chân của cô vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh, mắt nhắm mắt mở mặc kệ những ánh mắt xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Đúng lúc này Lục Dụ Thần cũng lái xe quay lại bệnh viện, trên tay anh còn có cháo yến mẹ anh vừa nấu gửi đến, hàng chân mài anh chao lại, gương mặt anh trở nên tâm tối. Anh đuổi theo nắm lấy cánh tay của cô lại giọng nói lạnh lẽo đến mức người nghe có thể mặc áo ấm để ngăn cơn lạnh lẽo này lại “Đi đâu?”

Thẩm Y Tranh ngẩn đầu nhìn anh nhăn mặt “Tôi đi đâu liên quan gì đến anh? Anh là sao chổi sao, mỗi lần gặp anh tôi đều xui xẻo, anh cút khỏi mắt tôi đi!!!” Cô vô cùng phẩn nộ không còn kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhưng nhìn thấy anh im lặng không chửi cũng không làm gì cô thì đột nhiên cảm giác khó xử dâng lên.

“Mẹ kiếp!” Lục Dụ Thần mấy giây sau liền tức giận mắng một câu sau đó anh liền dùng tay mình nhấc thẳng vô lên vai mà vác đi ngược vào phòng bệnh.

Lúc này Thẩm Y Tranh mới thích ứng kịp mà dẫy dụa, đánh vào người anh mắng chửi “Lục Dụ Thần, tên khốn nhà anh mau thả tôi ra.” Cô liên tục đánh vào lưng anh mọi người nhìn vào còn sợ anh đau.

Anh không chút nhẹ nhàng nào quăn cô lên giường bệnh, đặt cháo lên bàn cạnh giường. Con người anh toả ra đầy sát khí, anh chống hai tay xuống giường khoá cô lại dưới thân mình “Tên khốn nhà em mới đúng!”

“Thẩm Y Tranh có phải tôi nhẹ nhàng với em quá rồi không? Em thử kết hôn với hắn ta xem, tôi lập tức khiến anh ta thất nghiệp, khiến Thẩm Thị phá sản. Tôi nói rồi em không là của tôi thì không là của ai cả, bất kì ai cũng không được phép.” Lục Dụ Thần lời nói như ép buộc cô chấp nhận anh, anh không còn muốn chứng minh cho cô thấy tình cảm nữa.

Con người anh khô khan, không biết cách thể hiện.

Lời anh nói khiến cô chấn động không dám tin anh lại nói như vậy, Thẩm Y Tranh nhìn anh bằng ánh mắt từ chán ghét chuyển sang sợ hãi nhưng vẫn không muốn chịu thua “Anh dám làm vậy sao?”

Khoé môi của anh nhếch lên đầy mỉa mai, anh cởi bỏ từng cúc áo trên người mình, cơ thể anh dần dần hiện ra trước mắt cô. Thẩm Y Tranh sợ hãi đến bất động mấp mấy môi nhích người về phía sau “Lục Dụ Thần anh muốn làm gì?”

“Nhìn xem? Cơ thể của tôi không chỗ nào không có sẹo, tôi đến từ địa ngục, Diêm Vương còn không dám mang tôi đi em nghĩ xem tôi dám không?” Anh cầm lấy tay cô đặt lên cơ thể di chuyển qua từng vết sẹo một.

Từ bị đâm đến bị bắn, sẹo rất nhiều vô số bàn tay của cô trở nên rung rẩy muốn rút lại. Anh cảm nhận được sự rung rẩy đầy sợ hãi của cô, cũng cảm nhận được trong lòng mình đau biết bao nhiêu.

Nước mắt của Thẩm Y Tranh cô vì sợ hãi mà rơi xuống gò má, nhỏ giọng lên tiếng “Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?” Giọng điệu của cô đáng thương đến lạ.

“Kết hôn, chỉ cần em kết hôn nếu trong vòng 1 năm em vẫn cảm thấy hận tôi đến chết đi sống lại. Tôi sẽ để em rời khỏi tôi, còn nếu em vẫn muốn tìm bạn trai em thì tôi cũng không biết bản thân làm ra chuyện gì đâu.” Anh chậm rãi nói với cô, từng chút không hề gấp gáp.

Đó là điều kiện, bởi vì anh chỉ có một năm ở lại đây, nếu như không thể khiến cô yêu anh, thì anh nhất định sẽ quay lại hòn đảo phía nam. Anh vì sự xuất hiện của cô mà kéo hài thời hạn ở lại đây, nếu như không có kết quả anh sẽ quay về đó, bởi vì cuộc sống ở đó khiến anh yên tâm hơn.

Cô nhìn anh “Anh không được động vào anh ấy, tôi đồng ý, tôi sẽ đồng ý anh không được phép làm hại anh ấy.” Cô nắm lấy tay anh, lời nói của anh nghiêm túc đến mức cô sợ chết khiếp.

Anh cười nhạt gật đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó vén tóc cô ra phía sau để lộ gương mặt vì bệnh mà tái mét xanh xao “Được! Em ăn cháo đi tôi giúp em làm thủ tục xuất viện… À mà đừng để tôi biết em làm gì sau lưng tôi, nếu không đừng trách tôi.” Anh dừng lại một chút nói thêm điều kiện rồi mới rời khỏi phòng bệnh của cô.

Để cô lại thất thần ngồi ở đó, cảm thấy bản thân kiếp trước hình như phạm trọng tội rồi cho nên mới thế này.