Trốn Thoát Khỏi Mật Thất

Chương 2: Trò chơi bắt đầu, chúc các vị chơi vui vẻ



"Lạc Văn Hiên!?" Hai mắt Phương Quýnh lập tức sáng lên "Là Lạc Văn Hiên đó hả?"

Mấy người còn lại nhìn dáng vẻ kích động của cậu ta thì đều lộ ra ánh mắt khó hiểu, Phương Quýnh gãi đầu. "À, cái tên này, phàm là một thanh niên yêu net đều không xa lạ....Anh vẫn chưa trả lời tôi đó, anh đúng là Lạc Văn Hiên hả?"

Lạc Văn Hiên cảm thấy tình huống bây giờ hơi lúng túng, không nhịn được sờ mũi. "Nếu cậu nói là người test game Lạc Văn Hiên thì chính là tôi."

"Má ôi! Con gặp được người thiệt rồi!!" Phương Quýnh nhanh chóng chạy đến trước mặt Lạc Văn Hiên, vòng trái vòng phải quanh cậu, cứ như là gặp được người ngoài hành tinh hàng thật giá thật.

"Anh ấy là người nổi tiếng hả, Phương Quýnh anh giới thiệu em với." Người nói là Thẩm Dao San, đôi mắt cô mở to lóng lánh nhìn bọn họ.

"Cái đó, không có đâu, chỉ là chơi game nhiều mà thôi. Có lẽ là do họ hâm mộ tôi có thể chơi nhiều game lớn ngay khi mới beta thôi." Lạc Văn Hiên nhanh chóng nói. Phương Quýnh còn đang đắm chìm trong biển hoa mộng mơ của mình, bị cậu nhìn một cái, lập tức trụi lủi luôn.

Mọi người bị tương tác của bọn họ chọc cười, vừa tính nói gì đã bị một thanh âm đột ngột cắt đứt.

"Trò chơi sắp bắt đầu, xin mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng. Dưới đây là quy tắc, mong người chơi nghiêm túc tuân thủ.

1. Xin hãy chú ý, mục đích của trò chơi là trốn thoát khỏi mật thất, người chơi phải nộp toàn bộ thiết bị có thể liên lạc với bên ngoài để phòng ngừa gian lập.

2. Xin hãy chú ý, trò chơi không hạn chế người chơi tổ đội nhưng hãy đảm bảo rằng đồng đội của bạn là "thiên sứ" chứ không phải "ác ma" ẩn nấp.

3. Xin hãy chú ý, mọi đồ ăn trong trò chơi đều dùng để ăn, hãy yên tâm sử dụng.

4. Xin hãy chú ý, người chơi qua cửa, trốn thoát thành công sẽ nhận được phần thưởng là 20 vạn NDT. Thời gian chơi là năm ngày, người chơi nên sắp xếp thời gian trốn thoát hợp lý.

5. Xin hãy chú ý, mỗi vòng chơi sẽ có một người chơi may mắn nhận được "Ưu ái của thần", nắm giữ manh mối then chốt, mong mọi người tích cực tìm kiếm.

6. Trò chơi bắt đầu, chúc các vị chơi vui vẻ."

Lạc Văn Hiên chưa bao giờ nghe trò mật thất nào có hạn tận năm ngày, năm tiếng là đã quá ghê rồi. Huống hồ tiền thưởng còn tận 20 vạn NDT, thế trận này hơi quá to, dùng chân nghĩ cũng biết nào có đĩa bánh rơi từ trên trời xuống như này, cậu cao giọng hô với camera giám sát.

"Tôi có việc phải về, xin rút lui." Nói xong, một vòng người dồn dập nhìn cậu, dường như không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy, dù sao thì cũng đã đến tận đây rồi. Không biết có phải ảo giác hay không, thanh âm của người bên kia vang lên tiếng cười khẽ nhẹ nhưng lời nói ra vẫn là tiếng lạnh băng không xíu xúc cảm nào.

"7. Xin hãy chú ý, một khi bắt đầu trò chơi, người chơi không được tùy ý rút lui. Chúc các vị may mắn."

Tuy rằng đã có linh cảm trong lòng nhưng khi tuyên bố tử hình được đưa ra, trước mắt Lạc Văn Hiên vẫn tối sầm, suýt chút nữa không chịu được mà ngã quỵ xuống đất.

'Lạc Văn Hiên! Bình tĩnh! Đừng hoảng!" Cậu bấu mình một cái, mượn đau đớn miễn cưỡng duy trì tâm lý rối loạn. Bên tai là tiếng Phương Quýnh cùng Thẩm Dao San ríu rít thảo luận lấy được 20 vạn thì sẽ làm gì, khóe miệng cười nhạt sắp không còn che giấu nổi nữa. Lạc Văn Hiên hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi ngồi xuống, cong lưng dùng củ trỏ chống lên đùi, hai tay chụp trước mày, nhắm mắt suy tư.

Tiền thưởng lên đến tận 20 vạn, chắc chắn không phải mức giá mà một tiệm game bình thường có thể trao thưởng. Hơn nữa, nhìn đám người Phương Quýnh không hề bất ngờ chút nào, tựa như đã biết trước việc này, vậy vấn đề là tại sao cậu lại không biết? Trò chơi không cho rút lui, bảo là phải nộp điện thoại lên nhưng lại chẳng hề có nhân viên đến thu, rõ ràng việc nộp hay không không quan trọng đối với họ. Cậu nghĩ đến vừa nãy, điện thoại ở trên xe đã không có tín hiệu huống chi nơi này còn xa hơn chỗ đó.

Em gái lễ tân nói chuyện không logic, thần kinh có vấn đề, nhân viên tiếp đón trầm mặc quỷ dị,....Cậu nghĩ đến nhân viên đón mình, giật mình sợ hãi. Trong giới tester thì cậu cũng có chút danh tiếng nên việc lấy được số điện thoại cũng không lạ nhưng mấy bữa trước cậu mới chuyển tới căn phòng vừa sửa lại xong của mình, đến bữa cơm chuyển nhà còn chưa mời bạn bè, làm sao họ biết được địa chỉ? Lại còn đến chính xác địa chỉ, cậu chắc chắn, nếu lúc đó cậu không xuống thì mấy người này có thể trực tiếp lên gõ cửa phòng, nghĩ lại thực sự vô cùng khủng khiếp.

Bọn họ làm vậy là vì cái gì? Tiền? Nhưng tiền thưởng lên tới tận 20 vạn, hoặc thu nhập của họ nhiều đến mức 20 vạn cũng chẳng đáng nhắc tới, hoặc là chắc chắn người chơi không thể lấy được tiền thưởng nên có là bao nhiêu cũng đều không quan trọng? Dù có nói lên đến 100 vạn thì có làm sao, cũng chẳng ai lấy được.

Chơi lớn như thế, mấy người đó không sợ có người báo cảnh sát hay sao? Nhưng Lạc Văn Hiên nghĩ lại bản thân là một người lẻ loi, bạn bè chỉ thỉnh thoảng liên hệ, tuy hơi không may nhưng nếu có lỡ chết rồi cũng chẳng có ai biết. Đây là trùng hợp? Hay là....

Không, manh mối hiện tại còn quá ít, cậu phải tìm hiểu nhiều thông tin hơn nữa.

Lạc Văn Hiên mở mắt, muốn nhờ người thân thiết nhất hiện tại, Phương Quýnh. Ánh mắt một người, Phong Khải, không xê không dịch cứ mãi chằm chằm vào cậu, rất kỳ lạ nhưng cậu chẳng cảm giác gì phản cảm hay căm ghét, có thể là do đối phương không hề có ác ý xúc phạm, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi, không có ý gì khác. Nói đơn giản hơn thì, anh ta đang ngây ngơ nhìn cậu.

Lạc Văn Hiên hơi buồn cười nhưng dưới tình huống như này, ai còn cười được thì đúng là gan dạ.

"Ha ha ha, thiệt không? Nghe hay vậy, ôi, em cũng muốn đi!" Đôi mắt Thẩm Dao San sáng lấp lánh, nhảy nhót tán ngẫu cùng người trước mặt, ai cũng có thể nhận ra được sự vui vẻ trong giọng nói của cô.

Lạc Văn Hiên:.....

"Đương nhiên, anh kể em nghe, còn có một ông chú bụng bia rất rất giống nhân vật trong game, đi trên đường cái bụng lay lay trông hề hước lắm. Ông ấy còn có một người con gái, chị gái lạnh lùng pha rượu đỉnh lắm, nếu có cơ hội em nhất định phải thử đi một lần!" Phương Quýnh phấn khởi kể với cô.

Lạc Văn Hiên đứng dậy đi tới, vỗ vỗ vai Phương Quýnh, nói với Thẩm Dao San "Xin lỗi quấy rầy hai người nhưng tôi có thể nói chuyện với cậu ấy một lúc không?"

"Đương nhiên rồi." Thẩm Dao San cười cười, bé bươm bướm vỗ cánh xum xuê sang chỗ khác.

"Nói gì vậy đại thần? Còn không thể nói trước mặt người khác nữa?" Phương Quýnh lại gần Lạc Văn Hiên lặng lẽ hỏi.

Lạc Văn Hiên đẩy cậu ta ra, xoa lỗ tai, vừa cười vừa mắng "Cút ra, đứng đắn một chút đi. Tôi được mời tới test thử phó bản mới, cậu thì sao? Vì sao tới đây? Trò này không phải là vẫn đang test nội bộ sao?"

Nhìn khuôn mặt âm trầm của Phương Quýnh, cậu không khỏi thu lại nụ cười.

"Đại thần, anh từng chơi thử ở nhiều công ty lớn rồi, thù lao cũng ổn định, chắc anh chưa bao giờ thiếu tiền đúng không? Nhưng em thì có, mẹ em nằm viện phải nhanh chóng chi trả phí giải phẫu. Vì để duy trì tính mạng của mẹ mấy năm nay, nhà em đều đập nồi bán sắt hết cả rồi, ba em cũng vì vất vả kiếm tiền mà lao lực chết. Mỗi lần mẹ nói muốn chấm dứt bản thân, em còn cảm thấy đau hơn mẹ rất nhiều lần. Em cần tiền, rất nhiều tiền! 20 vạn vẫn còn thiếu nhiều nhưng cũng coi là có cái để duy trì. Bạn em nói muốn giúp em, có một hạng mục cần tiền, chỉ cần 18 vạn là bắt đầu khởi công, đến lúc đó tiền sinh tiền, nhà em sẽ không phải trải qua mấy ngày tháng như này nữa!"

Nói tới đây, Phương Quýnh mơ hồ lộ ra dáng vẻ điên cuồng. Lạc Văn Hiên muốn nhắc nhở một chút nhưng nhìn cậu ta là biết sẽ chẳng hề nghe lọt một chữ. Cậu thở dài một tiếng, vỗ vai Phương Quýnh, để cậu ta tự ổn định lại,

"San San, hỏi em vài điều được không?" Lạc Văn Hiên đổi đối tượng nói chuyện.

"Dạ, gì ạ?" Thẩm Dao San quay mặt sang, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt.

"Vì sao San San lại đến đây chơi trò chơi?"

"Vì em cần tiền ạ."

Lạc Văn Hiên hơi bất ngờ, nhìn cô không giống dáng vẻ túng quẫn chút nào, quần áo hay đồ trang sức trên người cô không có cái nào không phải hàng xa xỉ. Nếu nói về thật giả, cậu tự nhận bản thân có khả năng phân biệt được.

"Tại sao? San San giống công chúa nhỏ xinh đẹp mà công chúa nhỏ đều sống trong pháo đài cung điện, vì sao lại thiếu tiền vậy?" Lạc Văn Hiên khen cô một hồi làm cho cô thích thú lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ nhưng rồi lại lập tức buồn bã.

"Em không phải công chúa nhỏ, em chỉ là cô bé lọ lem thôi. Mẹ em đẹp lắm, từ nhỏ đến lớn đều là mẹ chăm sóc em, ba thì ít khi xuất hiện lắm. Hồi bé đi học, các bạn đều có mẹ hoặc ba đến đón, chỉ có mình em là bị chú tài xế tới đón. Em đòi bố mẹ nhưng vẫn không được họ đưa đón mà ngược lại, em không được đến trường nữa. Cứ một thời gian là ba sẽ sai người đưa quần áo theo mùa tới cho em với mẹ. Mỗi ngày mẹ không đi làm mà ở nhà, em cũng không đi học trên trường mà có giáo viên tới dạy kèm. Hai mẹ con em sống trong một căn phòng lớn, ngày nào cũng một dạng sinh hoạt giống nhau. Mãi đến hai ngày trước, mẹ em mất rồi. Nhân lúc trong phòng rối loạn lên, em trốn đi. Em muốn ăn đồ ăn ngon, muốn đi thăm quan những khung cảnh trên sách nhưng em không có tiền." Thẩm Dao San cười cợt, vẫn giữ bộ dáng ngây thơ đó. " Sau đó em nhìn thấy poster tuyên truyền của cửa hàng này."

Lạc Văn Hiên khéo léo giả cười bên ngoài, trong lòng đã chìm đến đáy. Những người khác thì cơ bản không cần hỏi, tất cả đều giống nhau một đặc thù là thân phận "cô nhi(1)". Nói cách khác, dưới tình huống người lẻ loi như vậy, dẫu có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng sẽ không có ai phát hiện. Thực sự là tính toán đâu ra đó, đến một đường lui cũng không chừa.

"Xin chú ý, có người chơi may mắn đã nhận được "Ưu ái của thần", nắm giữ manh mối then chốt, thời gian rút ngắn còn 30 phút. Mong người chơi nỗ lực trốn thoát."

Trong chớp mắt, Lạc Văn Hiên quan sát từng người trong phòng, những người khác cũng bắt đầu dùng biểu cảm khác nhau dò xét, tựa như đang phỏng đoán ai là người chơi may mắn nọ.

"Nè nè, tôi nói, ai thì đừng giấu giấu giếm giếm nữa. Ban đầu vốn là không có thời gian quy định, giờ lại bị rút còn 30 phút chỉ vì người đó được thần ưu ái? Không hợp lý lắm nhỉ?" Phương Quýnh nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai tiếp lời mình, liền dõi theo Lạc Văn Hiên theo bản năng.

Trong tiềm thức của cậu ta, người tinh thông game nhất trong này chính là Lạc Văn Hiên, nếu có manh mối đặc thù nào đó thì rất có thể sẽ do cậu tìm thấy.

Lạc Văn Hiên đang suy nghĩ. Nếu trong quy tắc nói mong người chơi tích cực tìm kiếm, có thể loại bỏ hệ thống random lựa chọn nên nhất định là người chơi đó tự mình tìm thấy. Đầu tiên loại bỏ 3 người, Phương Quýnh, Thẩm Dao San và mình, vậy thì sẽ là ai? Phong Khải vẫn luôn ngồi trên ghế? Hứa Hi Diêu cúi đầu cắn móng tay nãy giờ? Hay là Triệu Lai Trí lấy nước đứng cạnh máy uống nước? Chẳng lẽ là chú ta?

Phương Quýnh nói xong, không ai đáp lại yêu cầu công khai manh mối, bầu không khí chìm vào yên tĩnh tựa như trào phúng cậu ta.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lạc Văn Hiên dần dần cảm thấy hơi buồn bực cùng bực bội. Cậu đè cảm giác giác kỳ lạ này xuống để bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi thở ra một hơi, cậu bắt đầu dò xét bốn phía, cố gắng tìm ra một ít manh mối trốn thoát. Dù ở bất cứ lúc nào, dựa vào người khác chẳng bao giờ bằng được dựa vào chính mình.

Những người còn lại nhìn cậu tìm kiếm xung quanh cũng dần dần tỉnh ngộ, gia nhập hàng ngũ tìm kiếm nhưng chung quy lại vẫn không thu hoạch được gì.

"Rốt cuộc là có được hay không? Đã qua mười phút rồi, giờ chúng ta còn muốn tìm kiếm không đầu không đuôi đến lúc nào cơ chứ?" Không ai ngờ được, người đầu tiên nổi điên lại là Hứa Hi Diêu, người chưa từng nói một lời nào từ lúc Lạc Văn Hiên gặp mặt đến tận bây giờ. "Con mẹ nó tôi chịu, cái trò chơi chó má gì đây, tôi không chơi nữa! Thả tôi ra!" Cô bắt đầu la to về phía camera giám sát nhưng không hề có hiệu quả. Bản thân cô lại giống như mất đi khả năng chống đỡ mà dựa vào tường, từ từ trượt xuống ngồi dưới đất, há mồm thở dốc.

Lạc Văn Hiên bắt đầu cảm thấy hơi khó thở, mắt điếc tai ngơ với chuyện phát sinh xung quanh mình. Cậu không ngừng ám thị cho bản thân, phải bình tĩnh, nghĩ thật kỹ xem manh mối sẽ ở đâu. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, sự chú ý rơi vào chiếc lò sưởi trên tường. Hiện tại đã là thời tiết cuối xuân còn bật lò sưởi để làm gì? Mà trong phòng cũng chẳng thấy nóng gì cho cam.

Cậu đi tới gần lò sưởi, hai đôi chân như thể đạp lên bông gòn, mềm nhũn không nghe sai sử. Phảng phất như trải qua cả thế kỷ, Lạc Văn Hiên cuối cùng cũng đứng trước lò sưởi, chậm rãi vươn ngón tay ra. Càng đến gần, nhiệt độ đầu ngón tay cảm nhận càng nóng. Chẳng lẽ mình đoán sai? Chỗ này không có manh mối? Lạc Văn Hiên hơi thất vọng nghĩ.

Lạc Văn Hiên vừa nghĩ vậy lại vừa đưa tay vào. Khi gần chạm phải ngọn lửa, cậu dừng một chút rồi kiên định đưa tay vào trong.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính bị thiêu chết, hết truyện.

Hôm nay cập nhật hơi chậm, chủ yếu là do tui đi xem phim á...

- ---------

(1) Cô nhi: Theo như tôi hiểu thì là kiểu trẻ mồ côi nhưng đặt ở đây không đúng lắm. Mọi người cứ hiểu đại khái là kiểu người cô đơn, ít bạn bè, không có người thân hoặc người thân không quan tâm hoặc không có khả năng quan tâm. Đại khái là vậy.