Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 118: Quá khứ



Hoàng Dực Phi thẹn quá hoá giận, dùng tone giọng cao cố gắng trấn áp:

"Cha và mẹ ly hôn thì mẹ vẫn là mẹ của con… ".

"Việc hôm đó con đã nhìn thấy tất cả rồi, lý do cha mẹ ly hôn không phải như cha đã nói, chỉ là không thể sống cùng nhau nữa. Mẹ có từng nghĩ vì sao anh trai từ một người ngoan hiền ít nói lại trở nên nổi loạn, có từng nghĩ vì sao từ một cô bé vô cùng thân thiết với mẹ chỉ trong một đêm lại trở nên xa lánh? Vì cha và mẹ ly hôn? " - Lưu Bảo Ngọc lúc nói ra thì gương mặt đã ngấn lệ, cô mỉa mai cười nhạt rồi hít sâu một hơi.

"Năm đó con hơi hiếu động, cha ra ngoài mua thức ăn, hai anh em ở nhà, anh trai thích an tĩnh đọc sách, vì muốn bản thân có không gian riêng, anh lừa gạt bảo muốn chơi trốn tìm, anh ấy sẽ đi tìm, chỉ cần con tìm chỗ trốn thật kỹ để anh không tìm ra thì sẽ có thưởng. Lúc đó con trốn ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ, đợi mãi chẳng thấy anh trai đâu mà lại chứng kiến cảnh mẹ đang làm việc đó với người khác. Con sợ hãi đến mức chẳng dám cử động, ngay cả phát ra âm thanh cũng khôn. Anh hai đọc sách xong cũng liền đi tìm con, đứng ở bên ngoài nghe thấy tất cả " - Nói xong thì nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống từng giọt.

Hoàng Dực Phi chấn động, run run mà hỏi:

"Tại sao… ".

"Mẹ đương nhiên hoàn toàn không biết được việc này, khi đó mẹ đã đưa vé để cha đưa con cùng với anh hai đi du lịch, nhưng cha lại về sớm hơn dự kiến. Mẹ xong việc thì lại đi công tác, phải mất hai tháng sau cha mới tận mắt chứng kiến sự việc. Chúng con đã nhìn thấy như thế đấy, mẹ nói xem, đã nhìn rõ tất cả mọi việc thì sao có thể cư xử với mẹ bình thường được nữa? ".

Lưu Bảo Ngọc cười chua chát, đưa tay lau nước mắt đang chảy dọc theo gò má, hít vài cái rồi nói:

"Dù sao chuyện cũng qua rồi, hoài niệm bấy nhiêu là đủ. Con không biết và cũng không muốn biết vì sao mẹ lại làm thế với dì Lương, chỉ mong mẹ sau này hạn chế tìm đến nơi ở của con và người thân của con đi. Lời mẹ đã nói ra thì nên thực hiện, hãy để lại trong lòng con chút gì tốt đẹp, xem như đây là điều cuối cùng con xin mẹ, được không? ".

Không đợi Hoàng Dực Phi lên tiếng trả lời, cô đứng lên rồi rời đi, bà ta ngồi ở đó một lúc lâu, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Về phía Châu Chí Cường, ông ta phải trả giá cho những việc xấu xa mà mình đã gây ra, bản án chung thân được định dù thế nhưng ông ta vẫn không ngừng gào thét nguyền rủa.

Châu Vũ Hinh từ nhỏ đến lớn chỉ cần nghe thấy ông ta quát tháo đều ám ảnh đến mức cơ thể phát run, nhưng lúc này thì cô lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì con ác ma đã khiến cho cuộc đời của mẹ bị huỷ hoại gần một nửa đã phải chịu trừng phạt, ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Tại căn hộ của Lưu Quốc Ninh, ông nấu một bữa tiệc nhỏ, mọi người quây quần bên nhau thực sự rất hạnh phúc.

Ông cầm cốc bia lên, gương mặt tươi cười:

"Cha có chuyện cần phải tuyên bố, các con nghe cho kỹ đây ".

Mọi người đều im lặng, ngừng ăn uống lắng nghe lời tuyên bố đầy trịnh trọng của ông, gương mặt phúc hậu của ông mang theo chút vui mừng, nhìn vào Lương Niệm Hoa đang ngồi bên cạnh:

"Chúng ta đang ở bên nhau ".

Hoàng Cảnh Nghiên, Châu Vũ Hinh và Lưu Bảo Ngọc không hẹn mà gặp đều ngạc nhiên mà gào to:

"HẢ!!! ".

"Việc… việc này bắt đầu từ khi nào, ngay cả con cũng chẳng hề hay biết? " - Lưu Bảo Ngọc lên tiếng.

Lưu Quốc Ninh chỉ qua loa huơ tay:

"Vào tháng trước thôi, người lớn chúng ta đâu có như lũ trẻ các con, chậm chạp phiền phức ".

Từ cái đêm Hoàng Dực Phi cho người đến định làm bừa, dù ông không biết rõ mọi chuyện nhưng đã cẩn thận hơn. Lúc đầu chỉ là vì muốn Châu Vũ Hinh đỡ phải lo lắng nhưng càng về sau khi tiếp xúc với Lương Niệm Hoa thì ông liền cảm mến bà vì tính tình dịu dàng nhưng lại cứng rắn ấy.

Vì đã hứa không làm lộ chuyện khiến cho cô lo lắng cho nên ông chỉ qua loa nói mọi việc bắt đầu từ tháng trước.

Trong khi Hoàng Cảnh Nghiên cùng với Châu Vũ Hinh đang há hốc mồm thì Lưu Bảo Ngọc vui vẻ không thôi.