Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 92: Điều tra dễ dàng



Hoàng Cảnh Nghiên ngồi ở phòng khách một lúc lâu mới rời đi, hắn vào phòng ngủ, nhìn cô gái nhỏ có chút say nhẹ mà cặp má đỏ hồng đến đáng yêu không nhịn được mà bật cười.

Với thế lực và tiền tài của hắn hiện tại để điều tra về quá khứ của một người đơn giản như uống một tách trà, ăn một miếng bánh.

Hắn có thể thăm dò tin tức về mẹ của cô thì đương nhiên có thể tìm ra được nguyên nhân vì sao 6 năm trước cô lại lựa chọn rời đi, nhưng hắn không có can đảm để làm việc đó.

Lỡ như cô thực sự vì tiền mà rời đi thì sao chứ?

Hoàng Cảnh Nghiên suy nghĩ việc này hàng trăm hàng ngàn lần nhưng lần nào hắn cũng đưa ra một quyết định.

Đó là nếu như thực sự là vậy thì hắn cũng sẽ trói chặt cô ở bên cạnh mình, cô vì tiền mà rời khỏi hắn, vừa hay hắn của bây giờ không thiếu tiền, vậy thì chuyện của quá khứ cứ để nó ngủ yên đi.

Chỉ cần sống tốt cho hiện tại là được.

Năm xưa hắn đã làm ra một số việc thực sự quá xấu hổ, cũng đã đối xử thô lỗ với cô.

Dù không có ý doạ nạt nhưng vô hình chung cũng đã kéo bè kéo cánh mà gây khó dễ cho cô, nụ hôn đầu của cô cũng chẳng hề lãng mạn.

Không những áp bức mà còn lợi dụng hoa khối muốn khiến cho cô ghen tuông nhưng biểu hiện của cô khiến hắn càng nghĩ lại thì càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hắn sợ phải đối mặt, cũng không muốn nghĩ về chuyện trước đây.

Dù sao đi nữa thì cô cũng không thoát được đâu, trước đây đã trốn một lần nhưng bây giờ thì đừng mơ.

Người đàn ông nghĩ xong liền cúi đầu mút chặt lấy xương quai xanh gợi cảm, Vũ Hinh ngủ ngon bị phá bĩnh liền không vui mà hừ nhẹ.

Hắn nhìn dấu ấn do mình tạo ra thì hài lòng mà cười, cô sợ dấu trên cổ bị người khác nhìn thấy thì hắn đành nhượng bộ vậy, xương quai xanh khó thấy hơn.

Buổi sáng thức dậy, cô gái nhỏ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ liền nhìn thấy bản thân lại bị muỗi đốt liền tỉnh cả ngủ, cô ngay lập tức từ trong phòng tắm xông ra ngoài rồi gào thét:

"HOÀNG CẢNH NGHIÊN!!! ".

Lúc cô đang tức giận thì người đàn ông đang ngồi ở trên giường, hai tay chống ra phía sau, bộ dạng vô cùng nhàn hạ, thậm chí áo ngủ ở trên người hắn cũng đã được kéo xuống từ bao giờ để lộ thân trên cường tráng.

Vũ Hinh giận đỏ mặt nhìn thấy cơ bắp vạm vỡ thì nóng cả mặt xoay đầu đi rồi lắp bắp:

"Anh! Anh anh anh, anh cởi đồ làm gì?! ".

Người nào đó ngồi ở trên giường, gương mặt lộ ra vẻ thuận theo số phận, bắt chéo chân rồi lên tiếng:

"Có qua có lại, đến đây " - Hắn vừa nói vừa kéo áo xuống rồi chỉ vào lồng ngực của mình.

Vũ Hinh vừa tức vừa ngượng, chau mày không dám nhìn rồi la lớn:

"Anh có biết xấu hổ không hả?!!! ".

Phía sau lưng liền nghe thấy tiếng cười phì đầy giễu cợt của người đàn ông, hắn đáp lại:

"Cơ thể của tôi có chỗ nào mà em chưa xem qua, giả vờ cái gì, đến đây làm nhanh gọn lẹ để tôi còn đi làm ".

Vũ Hinh lúng túng thấy rõ, cô nhìn xung quanh, thật may mắn khi nhìn thấy áo khoác đang treo trên giá, cô tiến đến lấy nó xuống rồi ném về phía người đàn ông sau đó chạy vào phòng tắm, không quên mà mắng:

"Làm cái quỷ, muốn thì tự mà làm ".

Hoàng Cảnh Nghiên để mặc cho cô ném áo lên người, Vũ Hinh đóng sầm cửa, hắn nhìn chăm chăm rồi nhếch một bên mày, bàn tay lần mò xờ xờ vào xương quai xanh của chính mình rồi tự hỏi:

"Sao mà tự làm được? ".

Châu Vũ Hinh ở trong phòng tắm giận run người nhưng chẳng có gì để cho cô trút giận, chỉ có thể tắm thật nhanh rồi ra ngoài.

Cô gái nhỏ tắm xong liền rời khỏi nhà mà chẳng thèm dùng bữa sáng, bước ra khỏi căn hộ liền thấy hắn đang ngồi ở trong xe, nhìn thấy cô liền khoái trá mà cười:

"Biết ngay là sẽ thế mà, đi ăn sáng thôi ".

"Giám đốc Hoàng đói thì tự đi mà ăn ".

"Hinh Nhi, em không thích đi ăn mà thích tôi đem bữa sáng và bữa trưa lên công ty của em có đúng không? ".

"Anh dám? ".

"Cầu còn không được ".

Vũ Hinh đứng ở đó trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu liền thở dài rồi bước lên xe, cô thua rồi.

Doạ hắn cũng chẳng sợ, tên này quả thực là kiếp nạn của cô.