Trong Ác Mộng

Chương 56: Đô thị hoang phế, sáu




Nhiễm Văn Ninh chưa bao giờ tức giận như bây giờ, cậu tức đến mức nghẹn họng, cố gắng mãi nhưng cũng không thể khiến mình bật thốt nên được một câu nào. Mắt cậu đỏ lên, hỏi nữ sinh kia: "Em có biết em vừa làm cái gì không?"

Vốn dĩ, trong lòng Nhiễm Văn Ninh còn có một chút chờ mong, nói ví dụ như, cô bé kia sẽ hệt như những người chịu ảnh hưởng từ mộng cảnh khác, có tinh thần không quá bình thường, hoặc cô bé sẽ nói rằng mình nghĩ cái này là mơ thôi, cô cũng không biết người trong mộng cảnh đặc thù sẽ như nào như nào đấy. Nói chung, Nhiễm Văn Ninh mong rằng thật ra, cô bé nọ cũng không biết rằng mình đã lỡ tay khiến một người khác mất phương hướng trong mơ.

Nhưng, cô bé có mái tóc đen dài kia lại nói một câu khiến Nhiễm Văn Ninh hoàn toàn chết tâm.

"Em khiến cho hắn ta vĩnh viễn không thể tỉnh lại từ trong giấc mơ này nữa nha."

Chúc Nguyệt Tinh nghe được âm thanh từ nơi này, cảm thấy không đúng, bèn vội vàng nói với Nhiễm Văn Ninh: "Con bé này không phải người trong nghề, nhưng thực lực của nó đã đến trình độ của người trong nghề rồi, nó cũng đã nắm giữ năng lực từ mộng cảnh. Nhiễm Văn Ninh, cậu đừng cứng đối cứng với nó."

Càng quan trọng hơn là... Chúc Nguyệt Tinh rất muốn hét lớn: Người như vậy đều là kẻ điên cả đấy.

Nhưng sau khi buổi tập hợp đến được nửa sau, những người có ý thức biến dị như con bé này lại đột nhiên mọc lên như nấm, tuôn ra rộng khắp. Không chỉ ở mỗi nơi của Nhiễm Văn Ninh và "Hắc huyền", mà kể cả bốn người còn lại của "Ánh sáng" đều gặp phải tư chất giả ùa ra cản đường. Thì ra, nửa sau của buổi tập hợp là đấu trường của tư chất giả.

Còn "Âm thầm", tuy bọn họ luôn không gặp phải chuyện như thế, nhưng lại luôn gặp phải sinh vật trong mộng, tình cảnh của họ còn bết bát hơn so với "Ánh sáng" và "Hắc huyền" nhiều, gần như không có đủ thời gian để giao lưu hay trò chuyện về tình hình hiện tại.

Trì Thác nghe được lời của Chúc Nguyệt Tinh, bèn gấp gáp muốn đi đến cạnh Nhiễm Văn Ninh, nhưng cả đám bọn họ đã bị một nùi tư chất giả bao vây.

"Cái mộng cảnh này ban phát năng lực sao giống đi phát tờ rơi thế, không cần nhận tiền luôn?" Giang Tuyết Đào cố tình buông lời trêu tức. Hắn vốn cảm thấy người bình thường giỡn vui với nhau qua lại thì cũng có thể cứu đấy, nhưng một khi cả bọn có năng lực thì khá là khó nói. Cái mộng cảnh này rốt cuộc muốn khiến bao nhiêu người lạc lối đây, mà trong số những người này, có bao nhiêu người đã bị đồng loại hại cho lạc lối rồi.

Lâm Nhất cuối cùng cũng lên tinh thần, cậu ta nhìn mấy người trước mắt mình xong, bèn khinh bỉ nói: "Nếu chủ mộng cảnh nào cũng nuôi sống người giống như này thì cũng quá là thấp kém." Nhưng cậu ta cũng không thể không thừa nhận, cách làm như thế đúng là làm ít công to.

Chỉ cần nhìn vào việc những người nọ kích động và điên cuồng buông thả bản thân như thế nào cũng đủ biết cái mộng cảnh này đã mang đến cho họ điều tốt lành gì, nó là một sân khấu để họ tự do thể hiện mặt u tối của mình. Lúc vào trong mộng cảnh này, những con người bình thường luôn chào đón người quen với khuôn mặt tươi cười này sẽ có thể trắng trợn biểu đạt tâm trạng của mình không thèm kiêng nể gì ai. Bọn họ không cần tuân theo quy củ hay hạn chế, chỉ cần lặp đi lặp lại ham muốn của mình là được rồi, sau đó, trải qua rất nhiều, rất nhiều buổi tuyển chọn, những người khá mạnh mẽ sẽ được ban phát năng lực.

Sau đó, một vở diễn mới lại mở màn, diễn viên và sân khấu càng điên loạn hơn đã được chuẩn bị sẵn sàng, tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.

Trì Thác cảm thấy bản thân anh không thể đến bên cạnh Nhiễm Văn Ninh chỉ trong ít phút được, nhưng Ngô Côn Phong cũng đã biến mất, anh nhớ rằng Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng khá thân nhau, lúc ấy, hai người họ vẫn đang đứng cùng nhau.

"Ngu muội có đi theo." Lâm Nhất thấy nét mặt của Trì Thác, nhắc nhở.

Trì Thác gật gật đầu, anh có chút không quá thích nghe Lâm Nhất xưng hô tên người khác cộng với năng lực mộng cảnh như vậy, nhưng chuyện này để sau, trước tiên phải giải quyết mấy người trước mắt mình cái đã.

Trong kho hàng, con bé kia nhảy chân sáo, giẫm lên cái bóng của nó một chút, tiếp tục nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nếu như anh là một người mạnh mẽ đã sống được đến nửa sau, vì sao anh lại muốn cứu hắn ta?"

Nhiễm Văn Ninh lạnh lùng nhìn nó, không nói gì.

Dưới ánh đèn, cái bóng của con nhóc kia uyển chuyển lắc lư theo động tác của nó.

"Em biết cái này là mơ đó, anh biết không? Nhưng mà giấc mơ này rất thần kì, có lần, sau khi sống đến nửa sau rồi, em có giải quyết một người mà em quen biết, thế mà hắn ta trong thực tế lại lâm vào hôn mê sâu, đúng là kì lạ lắm, đúng không anh."

"Anh có nghĩ rằng giấc mơ này đang trừng phạt mấy kẻ đáng ghét kia hay không?"

Con bé nâng tay của mình lên, biến nó thành lưỡi dao sắc bén một lần nữa, "Đúng là tiếc quá, mỗi lần xong rồi là nó phải bị thu về, lại phải giành lấy nó một lần nữa, nhưng giành giật nó rất phiền phức nha, phải có tham dự nửa đầu của buổi tập hợp ấy."

Con bé nói tới đây rồi mà vẫn không nghe thấy Nhiễm Văn Ninh lên tiếng, nó có hơi bực mình, không phải mấy lúc này là mấy lúc nên khoác lác thực lực cho đối thủ nghe à?

"Em tên là Giang Manh, rất hân hạnh được làm quen với anh vào tối nay." Giang Manh ngưng nhảy nhót, yên tĩnh nhìn Nhiễm Văn Ninh.

Mấy lời Giang Manh nói, hơn một nửa là đàn gảy tai trâu. Trong mấy phút ngắn ngủi đó, Nhiễm Văn Ninh thật ra lại đang chuyên tâm gõ ba ngàn chữ trong lòng mắng mỏ con bé này.

"Em..." Nhiễm Văn Ninh hít một hơi.

Giang Manh nghiêng đầu nghe người kia nói chuyện. Dựa theo kinh nghiệm trước đó của nó, mấy người như này đều chỉ có một con đường chết, đừng nhìn Nhiễm Văn Ninh mặt ngoài còn chính nghĩa như thế, thật ra trong lòng anh ta chắc đã kích động háo hức muốn đánh với nó lắm rồi chứ gì.

"Anh thấy mày đang muốn bị ăn đòn thì có." Hơn một nghìn chữ của Nhiễm Văn Ninh tổng kết hơi bị khó, cậu chỉ có thể phun ra một câu như thế.

Chúc Nguyệt Tinh nghe thấy cậu nói như thế, bèn nói: "Đừng chọc tức nó, nó có liên hệ sâu sắc với mộng cảnh đấy."

Phì, Giang Manh cười ra tiếng.

"Anh là cha tôi hả? Hay anh là cảnh sát? Anh muốn đánh tôi đúng không? E là anh không có thực lực đó." Vừa dứt lời, con bé hóa năm ngón tay thành lưỡi dao, xông về phía Nhiễm Văn Ninh.

"Anh trai nhỏ, thật ra em không muốn đánh anh đâu, mình làm bạn không phải tốt hơn sao."

Nhiễm Văn Ninh vừa nghe thấy giọng nói nhẽo nhẹo tựa như đang hát ru của con bé kia đã cảm thấy buồn ói, nhưng không thể phủ nhận rằng Giang Manh rất mạnh, nếu như con nhóc là thực tập sinh, nó có thể đang có thực lực ở giữa cấp A và B. Nhưng dù sao Nhiễm Văn Ninh cũng đã là người trong nghề chính thức rồi, tránh né công kích từ nó cũng không phải một việc khó gì với cậu, hơn nữa, mấy ngày gần đây, cậu toàn đi solo bạn nhỏ họ Lâm, cái cấp bậc đấy chẳng biết còn cao hơn Giang Manh gấp bao nhiêu lần.

Tuy kĩ năng của Nhiễm Văn Ninh đội sổ cả đội, nhưng thực tế, cậu là một thành viên đạt chuẩn trong nghề, vừa ra tay đã hù Giang Manh sợ điêu đứng. Thùng hàng sau lưng con nhóc đã trực tiếp bị Nhiễm Văn Ninh đánh nát bươm từ phía xa.

"Anh thế mà lại có năng lực không chênh với tôi bao nhiêu hết. Anh là ai?" Giang Manh nhảy lên chỗ cao, hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy.

Khóe miệng Nhiễm Văn Ninh giật một cái, cậu không muốn trả lời con bé này quá nhiều, "Anh nói rồi, anh là người đi đánh mày."

Sau đó, cậu tung ra một mảnh công kích bằng ý thức về phía Giang Manh, Giang Manh chỉ có thể chạy trốn sang một bên khác. Giang Manh cảm thấy vận may của nó cũng thật là thấp quá, nửa sau mới bắt đầu thôi mà đã gặp phải một người như thế rồi, nhưng nó vẫn khá tự tin với bản thân mình. Tuy người trước mắt nó mạnh đấy, nhưng anh ta rõ ràng không dám mạnh tay với nó, dường như đang sợ giết chết nó trong mộng.

Hơn nữa, lực tấn công của Nhiễm Văn Ninh lúc lớn lúc bé, xem ra anh ta vẫn không nắm vững năng lực của bản thân cho tốt. Giang Manh chờ đến lúc Nhiễm Văn Ninh thả ra công kích mang theo sương khói, bèn trực tiếp phi lưỡi dao ra ngoài.

Anh trai nhỏ, anh quên mất mấy con dao trên lưng cái người ban nãy rồi à? Em cũng không đánh cận chiến nha, em đánh ở tầm xa đó.

Nhưng sương khói tản đi, mấy lưỡi dao cũng không khiến Nhiễm Văn Ninh tổn thương, mà lại bị người nọ vung tay tát sang một bên. Nhiễm Văn Ninh thấy tay mình đang run rầy, vì sao con nhóc này lại có thể ném ra được một sức mạnh lớn như thế, nhưng cũng may, nó không biết dùng ý thức ngoại thân.

Hử? Lần này, Giang Manh thật sự không tin được, người này thế mà lại thật sự lợi hại, nó cũng không khiến người kia xây xát được. Thật ra, Giang Manh chỉ có yếu điểm là không biết dùng ý thức ngoại thân mà thôi, nếu không, con nhỏ đã sớm treo Nhiễm Văn Ninh rồi vung roi đánh cậu rồi. Nhưng Giang Manh là một người có lòng tự ái rất lớn, hơn nữa, tuy trong giấc mộng này, nó vốn là người mới, nhưng nó được mấy tay lão làng kia đánh giá rất cao. Làm sao nó có thể thua ở trong này được?

Quan trọng hơn là, nó hiểu rõ cái mộng cảnh này hơn Nhiễm Văn Ninh nhiều, nó biết rằng cái mộng cảnh này có thể phóng đại một vài thứ theo hướng tiêu cực, dù cho đó có là tâm tình hay sức mạnh đi chăng nữa. Chỉ có điều, nó từng bị nhắc nhở qua rằng, xài mộng cảnh thì phải xài vừa phải thôi, xài quá một mức độ nào đó sẽ hóa điên hóa rồ.

Mình mạnh như vậy, chả sao cả. Giang Manh thầm nhủ với bản thân trong lòng, sau đó, nó nghiêm túc kêu gọi mộng cảnh: Tôi cần ngài, tôi đang cần ngài lắm. Trong đầu nó lúc ấy, đột nhiên có một hình dạng xuất hiện, mấy người "Ánh sáng" rất quen với cái hình dạng kia, nó đã từng xuất hiện trên TV một lần rồi.

Lúc ấy, mấy người "Ánh sáng" chỉ có thể thấy thứ gì trông giông giống hình tam giác, cụ thể nó ra sao, họ cũng không rõ. Nhưng cái hình tam giác này lại từ từ rõ ràng trong đầu Giang Manh, cái thứ nọ thật ra là một hình chóp tam giác có màu bạc được làm bằng kim loại, trên chóp của nó, có một thân thể đang khom lưng, trông khá hiện đại, từ toàn bộ tạo hình của nó để nhận xét thì hình chóp nọ hẳn là làn váy của nó.

Cảm giác nguy hiểm của Nhiễm Văn Ninh từ từ tăng vọt, cậu nhìn con nhóc trước mắt mình, biết rằng có việc sắp xảy ra rồi. Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nhìn được gì, mặt đất lại đột nhiên có một hàng lưỡi đao trồi lên, xoèn xoẹt kéo về phía cậu.

Loại cảm giác quen thuộc này, là sinh vật trong mộng? Nhiễm Văn Ninh vội vàng nhảy khỏi đó, nhưng sau lưng cậu vẫn ăn phải một đao. Nhiễm Văn Ninh gấp gáp chùi một cái, vẫn chảy máu, như vậy, người đánh cậu vẫn là con bé kia. Nhưng lúc nhìn về phía Giang Manh, Nhiễm Văn Ninh lại trông thấy được, nét mặt con bé đã không còn linh động như lúc trước nữa, vóc người con bé cũng thấp bé hơn một chút.

Giang Manh chỉ đứng tại chỗ, máy móc xoay theo hướng của Nhiễm Văn Ninh, nhưng chỉ có một động tác nho nhỏ như thế của con bé mà thôi, thế mà nó lại có thể tạo ra những lưỡi dao khổng lồ sắc bén lao ùn ùn về phía Nhiễm Văn Ninh hệt như xe tăng. Cái con bé này đã khuất phục với mộng cảnh rồi?

Nhiễm Văn Ninh thầm mắng một tiếng, cho dù có là Giang Manh, hay người xa lạ mà lúc trước cậu từng nâng dậy, ai cũng đều quá xem nhẹ bản thân mình, mạng sống của họ cứ giống như sim xài một lần được tặng kèm với mấy cái điện thoại vậy, đều không quan trọng. Chỉ vì muốn giải quyết một người xa lạ mới gặp hôm nay, Giang Manh, em làm như vậy, có đáng không?

Hơn nữa, rất nhanh sau đó, những lưỡi dao kia đã dựng lên tầng tầng lớp lớp với nhau hệt như một mảnh rừng, Nhiễm Văn Ninh bị kẹt lại ở giữa chúng nó, không thể động đậy. Giọng nói của Giang Manh truyền đến bên tai cậu. "Anh trai nhỏ, anh sắp thua rồi." Giọng nói này đã không còn là chất giọng như hát ru kia nữa, mà lại là một giọng nữ rất máy móc.

"Nhiễm Văn Ninh, cậu ráng một chút nữa, Ngô Côn Phong đang trên đường tới đây." Chúc Nguyệt Tinh cổ vũ cậu.

Trong nháy mắt sau khi Nhiễm Văn Ninh vừa nghe thấy có người muốn cứu mình, đầu óc cậu lập tức chuyển động.

"Giang Manh, em có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với năng lực của anh không?"

May là con bé này còn có chút ý thức, nó cũng không thả ra làn sóng công kích tiếp theo. "Hì hì, anh trai nhỏ, anh muốn đầu hàng sao?"

"Cái năng lực này là của bản thân mình đấy, không cần dựa vào mộng cảnh đâu, nếu em muốn học thì bỏ đao xuống." Nhiễm Văn Ninh nhìn lưỡi dao gần kề mình, nuốt nuốt nước miếng, nói như vậy.

"Anh trai nhỏ, anh có muốn lừa người ta thì cũng phải nháp trước chứ, người bình thường như tụi em làm sao mà có năng lực như thế được nè, nếu anh nói cho em biết anh lấy được nó trong mộng cảnh nào thì em sẽ thả anh đi nha."

Nhiễm Văn Ninh muốn ọc máu, anh nói thật mà mày không tin, mày toàn chọn mấy lời gian dối để mà tin thôi à.

"Em rất thông minh đấy, vậy anh nói cho em ha... Cái mộng cảnh đó, không có tồn tại!" Nhiễm Văn Ninh thấy hình phản chiếu của Ngô Côn Phong trên lưỡi đao nọ, bèn trực tiếp hô hào.

Anh! Giang Manh tức ói máu, nó trực tiếp thả ra công kích, nhưng giấc mơ của nó lại không muốn cho nó sử dụng năng lực nữa. Nó đột nhiên không tin vào thứ mà mình đã cầu cứu kia nữa, cảm thấy thứ đấy căn bản không nên tin, thứ đấy vốn là đồ nhái, luôn lừa dối nó, nhưng con bé cũng không biết mình nên đi tin vào cái gì, trong sát na đó, nó cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi với một thứ không tên.

Sức mạnh của ngu muội.

Ngô Côn Phong đánh nát một dãy lưỡi dao, cậu ta dùng ý thức cuốn lấy mấy cây dao đã nát đó để phóng nát mấy dãy dao còn lại, sau đó mới giải cứu Nhiễm Văn Ninh. Lúc Nhiễm Văn Ninh chui ra, cậu trông thấy Ngô Côn Phong nhíu mày nhìn mình, Giang Manh lại đang ngồi bệt ở phía xa xa, ngơ ngác rơi lệ.

"Cậu làm gì con bé rồi?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.

"Không gì cả. Niềm tin của nó quá yếu mà thôi." Ngô Côn Phong đỡ Nhiễm Văn Ninh ra khỏi rừng dao, "Lần sau cậu đừng có chạy lung tung được không, may mà tôi chú ý tới cậu, đồng đội cậu thế mà giống mù cả đám, trơ mắt nhìn cậu biến mất như vậy."

"Khoan nói đến cái này, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người như con bé này đang hành động. Cậu vẫn nên chờ bọn Trì Thác tới tìm mình thì ổn hơn."

Được Ngô Côn Phong nhắc như thế, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên nhớ ra chút ít chuyện, cậu bó tay đỡ trán mình: "Rất nhiều người bị lạc lối trong mộng cảnh này, nguyên nhân là do bị đồng loại của họ hại."

Ngô Côn Phong cầm lấy một mảnh dao, nghiên cứu một chút, sau đó mới nói với Nhiễm Văn Ninh: "Tôi cảm thấy cái mộng cảnh này không chỉ ảnh hưởng mỗi khía cạnh này thôi đâu, nó có thể truyền qua loại vật chất này, hẳn nên có thêm những thuộc tính khác."

Đúng rồi, có người để hỏi mà. Nhiễm Văn Ninh kéo Ngô Côn Phong đi đến trước mặt Giang Manh.

"Cậu giải trừ năng lực của con bé đi, hai mình hỏi nó." Nhiễm Văn Ninh nói.

Mãi đến khi Giang Manh hồi phục, nó nhận ra hai mắt của nó đã khóc tới sưng nhức. Nó vừa ngẩng đầu lên đã thấy có hai người đàn ông nét mặt không dễ chọc đang nhìn chằm chằm nó. Giang Manh vừa định dùng năng lực của mình, lại nhận ra xung quanh nó đã cắm đầy dao, những lưỡi dao kia cứ lơ lửng giữa không trung, xoay góc nhọn bén ngót về phía nó như thế.

"Hai thằng con trai mấy anh lại đi bắt nạt một đứa con gái, vui lắm ha?" Giang Manh quát lớn.

"Ừ đúng rồi, vui lắm." Ngô Côn Phong suy nghĩ một chút, sau đó thẳng thắn tập trung mấy lưỡi dao lên mặt con bé. Giang Manh tức xịt khói, trong lòng mắng mỏ cậu ta 800 chữ.

Nhiễm Văn Ninh tiến lên phía trước, "Nhóc, nghĩ kĩ rồi trả lời anh. Em vào trong cái mộng cảnh này từ lúc nào? Chuyện gì xảy ra với buổi tập hợp này? Người lãnh đạo của mấy em là ai?"

Giang Manh hết cách, chỉ đành thật thà nói: "Hai tuần trước em vào trong mộng cảnh này, buổi tập hợp này cũng y chang cái mà mấy anh thấy bây giờ vậy, người tới trước sẽ tàn sát người tới sau đến khi có được năng lực cho nửa sau, sau đó, bọn họ sẽ đi tranh giành với người khác. Còn người lãnh đạo thì em cũng không biết, tuy em có biết mấy tay già đời, nhưng mấy người đó cũng chỉ vào đây sớm hơn em một chút mà thôi ạ."

"Mấy nhóc tranh là tranh cái gì?" Ngô Côn Phong hỏi.

Ánh mắt Giang Manh tối lại, con bé hơi sợ hãi, nói: "Số người của mỗi lần đều đang giảm đi, nếu như em không đồng hóa đủ, em sẽ bị những con quái vật thật sự truy đuổi ạ."

"Là sao hả em?"

Giang Manh bật khóc nức nở: "Là nếu như không thành đồng loại của tụi nó thì sẽ bị giết đó ạ."