Trong Ánh Chiều Tà

Chương 11



65.

Được rồi, sau khi diễn kịch xong, tôi pha nước ấm cho Thôi Đường ngâm mình.

“Cái đó, tôi cho anh giữ lại chiếc quần lót, tôi chắc chắn không có nhìn kĩ đâu. Tôi cõng anh vào, hoặc là tôi ra ngoài cũng được, còn lại… hay anh tự giải quyết nhé, được không?”

“À đúng rồi.”

Tôi lấy hộp rau câu trong túi ra.

“Cái này để giải nhiệt, nhưng anh không thể ăn quá nhiều, tôi cho anh ăn một ít thôi, hẳn là sẽ có tác dụng.”

“Nếu như còn cảm thấy không thoải mái, anh cứ nói cho tôi biết, chúng ta cũng đừng gắng gượng nữa mà trực tiếp đi bệnh viện luôn.”

“Không đi…” – Thôi Đường thở hổn hển từ chối, tôi cũng thở dài.

Biết ngay tên nhóc này da mặt mỏng mà.

“Đợi đến khi anh cảm thấy khỏe hơn, tôi sẽ ghi chép lại tình trạng của anh sau khi dùng thuốc, hoặc đi phân tích thử xem thành phần thuốc trong rượu mà anh đã uống. Lần sau nếu anh bị trúng chiêu đó nữa, tôi sẽ làm cho anh một số loại thuốc làm giảm tình trạng này.”

“Không muốn… miệng quạ đen…” – Thôi Đường vừa ngâm mình trong nước ấm vừa yếu ớt đáp lời.

“Được rồi, vậy tôi không nói nữa, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây.” – Tôi ngồi xổm xuống xoa đầu anh ấy, sắc hồng vừa mới phai đi một chút lại quay trở lại trên hai gò má anh ấy.

?

Phú Sĩ đỏ, Phú Sĩ đỏ tươi.

66.

“Cô thật sự không định làm chút gì đó sao? Ngây thơ như thế à?” – Hệ thống lại đưa ra nghi vấn mới.

“Tôi nên làm gì đây? Thực ra, tôi cũng biết người ta khó chịu, mình không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” – Tôi bước ra khỏi phòng tắm, trong tay vẫn ôm quần áo của Thôi Đường.

“Thôi Đường thích cô đấy, cô không nhìn ra sao?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” – Tôi lắc đầu, “Anh ấy thích là anh ấy thích, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy đã sẵn sàng.”

“Trong loại tình huống này, những gì anh ấy nói có thể chỉ là thuận theo bản năng sinh lý, chứ không phải là mong muốn tâm lí. Tôi đã nói rằng tôi là chiến thần của tình yêu thuần khiết mà, tôi chắc chắn phải nghe được câu trả lời của anh ấy lúc tỉnh táo thì mới có thể động thủ được.”

“… Không ngờ cô lại là người rất có nguyên tắc đấy!”

“Chờ một chút, vốn dĩ trong mắt bạn, tôi vẫn luôn không có nguyên tắc à? Mặc kệ bạn!”

“Này…!”

Tôi kiếm cớ chặn tiếng ríu rít của hệ thống lại, sau đó cầm chiếc áo sơ mi và quần dài mà Thôi Đường đã thay ra, chăm chú vừa đi vừa lật xem xét.

“Tìm thấy rồi…” – Tôi sờ vào một chỗ vải dính một mảng nước lớn màu đỏ tím.

Có thể gửi đi để xác định thành phần, tôi đoán cái này rất có thể là do lúc Thôi Đường đang uống rượu đã vô tình làm bắn lên.

Đây có thể là một bước đột phá, nếu rượu bắn lên thực sự có chứa thành phần dược liệu, tôi có thể căn cứ vào cái này để làm ra thuốc làm hạ nhiệt có tác dụng nhanh.

Không hổ là tôi, thiên tài nhỏ trong ngành Dược.

“Cô có biết vừa rồi dáng vẻ cô hết sức tập trung vừa đi vừa sờ vào quần áo giống như một kẻ biến thái không…”

“Làm gì làm gì chứ? Tôi chỉ đang tìm manh mối thôi, sao tôi lại thành biến thái rồi? Tôi chỉ sờ vào quần áo chứ không hề chạm vào Thôi Đường.”

“Sao cô không nói cô đã lột quần áo của người ta đi! Ngoài ra, tôi có cơ sở để nói rằng cô là kẻ biến thái. Tiến độ diễn biến cốt truyện về tình yêu ép buộc giữa hai người đã tăng thêm 3%, mà mức độ biến thái đã tăng thêm 2%.”

“Tin tốt là sức mạnh trên người cô bây giờ về cơ bản đã ngang hàng với Thôi Đường rồi. Tỉ lệ giữa tổng sức mạnh của hai người và sức mạnh quấy nhiễu đã thành 1:10.”

?

… Cũng được đấy.

67.

Thôi Đường mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, có vẻ buồn ngủ. Nhưng có lẽ do tác dụng mạnh của thuốc nên anh ấy vẫn chưa tỉnh táo lại, nhìn anh ấy vẫn có chút yếu ớt.

Tôi bóp mặt anh ấy: “Tỉnh rồi à? Tôi bế anh về giường nhé?”

“Không, cảm ơn…” – Anh ấy lắc đầu, giọng điệu nghi hoặc, “Tôi đã từng bị trúng loại thuốc này rồi, nhưng chưa bao giờ lại bất lực đến thế… trước đây vẫn có thể tự vào phòng tắm để giải quyết. Khi vừa trở về, tôi còn sợ tôi mất khống chế hù dọa cô nên đã trói mình lại. Càng về sau tôi mới nhận ra sức lực của mình càng ngày càng yếu dần…”

“Rất cổ quái…” – Tôi xoa cằm, “Không sao đâu, anh yên tâm. Tôi đã cầm quần áo đi làm giám định thành phần rồi, đến lúc đó tôi sẽ làm cho anh một lọ thuốc hạ nhiệt đặc biệt. Sau này tôi cũng không sợ nữa.”

“Cảm ơn… và xin lỗi vì đã làm liên lụy đến cô.”

“Đừng nói lời cảm ơn, cũng không cần xin lỗi đâu.” – Tôi vỗ vai anh ấy, “Anh bỏ vốn, tôi góp sức, cả hai chúng ta đều có tương lai tốt đẹp.”

“Buồn ngủ à? Tôi vẫn nên dìu anh lên lầu nghỉ ngơi, kẻo lát nữa anh ngã cầu thang.”

“…” – Anh ấy không từ chối, đương nhiên tôi chấp nhận.

Đến khi lên trên lầu, anh ấy cứ níu tay áo tôi không buông, tôi luôn cảm thấy điều này có nghĩa là anh ấy không muốn tôi rời đi.

“Muốn tôi nằm cùng anh à?”

Chiếc giường đủ lớn, thậm chí rộng đến mức có thể cho ba người ngủ.

Anh ấy im lặng một lúc, không gật đầu cũng không lắc đầu, có hơi khó xử.

“Đừng xấu hổ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của anh. Hoảng sợ một chút là chuyện rất bình thường. Tôi có thể, cũng đồng ý ở lại với anh. Nếu anh muốn thì chỉ cần gật đầu, nếu không muốn thì cứ lắc đầu. Không sao đâu.”

Ánh mắt anh ấy sáng lên, sau khi nhịn một lúc lâu, anh ấy bắt đầu đưa tay mò tới ống tay áo tôi, dắt tay tôi.

“Có thể chứ…?”

Nhìn thấy tôi mỉm cười với anh ấy, anh ấy dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Ở lại với tôi nhé?”

Tôi tặng cho anh ấy một cái ôm rất tha thiết chân thành.

“Anh vẫn có thể thử dựa vào người khác một chút.”

“Khi mệt mỏi thì nghỉ một lát, tôi sẽ cho anh mượn bờ vai để dựa vào.”

Anh ấy đã không tiếp tục mở miệng rất rất lâu.

Đến khi tôi đang nằm trên giường sắp chìm vào giấc ngủ thì anh ấy xích lại gần, hôn lên má phải của tôi một cái.

“Cảm ơn em.”

Tôi mơ mơ màng màng ngủ luôn, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ tên nhóc Thôi Đường này lại dám trộm thân, chờ đến khi tôi tỉnh dậy, nhất định sẽ hôn đáp lại, hôn lên miệng anh ấy.

Tôi không thể nghe thấy những gì anh ấy lẩm bẩm sau đó, những gì anh ấy nói đều trở nên mơ hồ.

Tôi dứt khoát không cố gắng lắng nghe nữa mà trực tiếp nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.

68.

“…”

“Anh yêu em.”

69.

Sáng sớm hôm sau, tôi mang theo bản báo cáo phân tích thành phần, ngồi xuống chỗ cạnh Thôi Đường.

“Anh ơi, anh đã xem những bộ phim truyền hình về cường thủ hào đoạt (1) chưa?”

(1) Cường thủ hào đoạt (强取豪夺): dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/ cướp lấy thứ mình muốn. Cường trong cường bạo (強暴); thủ là ra tay, giành lấy; hào đoạt (豪奪) là ngang ngược, trắng trợn cướp.

“…”

“Quên đi, tôi coi như anh chưa từng xem đi, nhưng chắc hẳn anh đã từng nghe nói đến truyền thuyết『Nhuyễn cốt tán』trong giang hồ rồi chứ?”

“Cô triển khai thử xem.” – Thôi Đường đưa ly sữa bò nóng cho tôi.

Tôi nhấp một hớp sữa bò. Mở tờ giấy đã gấp ra.

“Có một số thành phần kết hợp với nhau sẽ có tác dụng tương tự như loại『Nhuyễn cốt tán』này. Tác dụng chính là làm giảm sức mạnh cơ bắp. Trong y học lâm sàng, nó có thể được dùng làm thuốc gây mê cho giải phẫu cục bộ.”

“Phiên bản anh uống phải chắc là loại thuốc có tác dụng nhẹ hơn nên anh sẽ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.”

“Các thành phần khác… đều dễ giải quyết hơn. Hãy chờ tin tốt của tôi.”

Tôi xoay người, mặc áo khoác phòng thí nghiệm, đi đến cầu thang dẫn xuống cửa tầng hầm.

“Nhớ ăn trưa ngon miệng nhé. Tôi đi làm đây.” – Thôi Đường đứng ở cửa dặn dò tôi.

“Ừ.” – Tôi hàm hồ đáp lại.

Chờ đã, hình như tôi đã quên cái gì đó.

Hôm qua anh ấy đã hôn trộm tôi phải không? Không thể cứ để như vậy được.

Tôi vốn đã lên kế hoạch lấy thân trở về! Đáng ghét! Quên mất!

Tôi vội chạy lại nắm lấy tay Thôi Đường, nhân lúc anh ấy còn đang ngây người, tôi đã tát thật mạnh vào mặt anh ấy.

“…” – Thôi Đường trực tiếp đứng máy.

Anh có thể trộm thân, nhưng tôi sẽ không bao giờ để mình bị lỗ! Hừ hừ!

“Bé heo đừng kêu nữa.”

????

“?? Aaaaa—— hừ hừ!”

Nếu anh còn gọi tôi là bé heo nữa, tôi sẽ cho anh thấy tôi có thể điên đến mức nào.

Nhưng cuối cùng Thôi Đường chỉ cười trộm, đi ra ngoài, tâm tình dường như rất tốt.

Vãi.

70.

“Ký chủ ký chủ! Tin tốt, tin tốt, tin cực kì tốt đây, aaaa——”

“Tiếng gầm của vượn ở đâu ra vậy?” – Tôi giật mình run cả tay. Bột tinh thể rơi vào miệng ống nghiệm, hỗn hợp trong ống nghiệm phát ra âm thanh nhỏ bé, tôi lập tức nổi cơn thịnh nộ.

“Bạn đúng là mẹ nó rất may mắn khi bây giờ trong tay tôi không có bất kì loại thuốc nguy hiểm dễ cháy nổ nào! Nếu không, tầng hầm này và cả biệt thự của Thôi Đường sẽ bị nổ tung! Lần sau không được làm như vậy nữa!”

“Ồ… xin lỗi… tôi phấn khích quá… rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

“Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi mà vẫn còn nôn nóng như vậy, lần sau tuyệt đối đừng như thế nữa, phải kiểm tra tình hình trước khi gọi. Bạn nói đi, có chuyện gì vậy.”

“Hehe, tôi có thể kết nối với ý thức của Thôi Đường rồi!”

“Đều là vì tiến độ cốt truyện của hai người tiến triển quá nhanh, tỉ lệ sức mạnh đã đạt đến mức đáng kinh ngạc là 1:7! Độ hiện thực hóa cũng đã đạt tới 45%! Hãy tiếp tục phát huy nhé! Tôi sẽ liên lạc với Thôi Đường để nhờ anh ta hỗ trợ cùng thúc đẩy cốt truyện.”

Tôi nhắm mắt lại, tay đặt ống nghiệm lên giá đựng ống nghiệm.

“Đó thực sự là một tin tốt. Vậy thì tôi sẽ đốt nến cho Thôi Đường… à không, chúc phúc một câu.”

Bây giờ hệ thống ồn ào không còn là thứ mà tôi phải chịu đựng một mình nữa. Quả nhiên, tôi và Thôi Đường cùng trải qua gian khổ, cùng chung hoạn nạn.

Bây giờ Thôi Đường cũng phải chuẩn bị tinh thần bị hệ thống làm cho giật mình khi đang phê duyệt văn kiện, haha.

“Cô đang mắng tôi à! Cô đang mắng tôi đúng không!”

“Tôi nào dám chứ. Sao có thể thế được? Chắc chắn đó là ảo giác của bạn rồi.” – Tôi dùng nhíp gắp những viên thuốc mới điều chế cho vào bình thủy tinh.