Trong Ánh Chiều Tà

Chương 17



【True End – NGOẠI TRUYỆN: HEAVEN KNOWS – Có Trời Mới Biết】【2】

7.

“Những lời còn lại thật khó nói, ý nghĩa thì vô tận,”

“Những lời còn lại thật khó nói, ý nghĩa thì vô tận,”

“Những lời còn lại thật khó nói, ý nghĩa thì vô tận…”

Anh đặt lá thư lên ngực mình, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Lại tỉnh dậy từ trong mơ lần nữa.

“Dư Ý.”

Đầu ngón tay anh vuốt ve mặt giấy, trong lòng lại có chút đau nhói.

8.

—— So lay down with me.

——Vậy nằm xuống với anh nào, chờ đợi cùng anh nào.

—— Let the river run dry. (Cứ để dòng nước mắt cạn khô đi)

—— Cho đến khi núi sụp đất nứt, sông cạn đá mòn.

Người đó đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh, vô cùng hào phóng cho anh một nửa sự hiểu biết và hi vọng của mình vào cuộc sống.

Cô dễ dàng nhìn thấu vẻ ngoài lãnh đạm và kiên cường của anh, nhìn thấy linh hồn thất bại, chán nản đã trải qua vô số lần tái sinh – anh cho rằng nội tâm mình không mạnh mẽ và quyến rũ như vẻ ngoài của mình. Bỏ đi lớp vỏ ngoài sáng sủa, anh chỉ là một người bình thường có hơi tuyệt vọng.

Cuộc sống hàng ngày không hi vọng điều gì, ngay cả đồ ăn cũng mất đi màu sắc và mùi vị.

“Nhưng món anh nấu thực sự rất ngon đấy, anh trai à.”

“Anh trai à, anh không hiểu đâu, đây là món ngon nhất tôi từng được ăn từ lúc chào đời đến giờ!”



“Anh nhìn này, tôi không biết thế giới này có thật hay không.”

“Nhưng tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc vì những điều đẹp đẽ, dù đúng hay sai. Vì vậy, đừng buồn, hãy đến và tận hưởng niềm hạnh phúc cùng tôi nhé.”

“Nhưng tôi cảm thấy vui vẻ vì những điều đẹp đẽ, dù là thật hay giả. Vậy nên đừng buồn bã nữa, hãy đến tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng tôi đi.”



Lúc ấy anh đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, cảm giác bất an vẫn không hề giảm đi – anh đã mắc kẹt trong đầm lầy rất lâu, cũng đã bị mắc kẹt trong bóng tối rất lâu, đến khi thực sự nhìn thấy ánh sáng, anh sẽ thức trắng đêm vì lo được lo mất.

Nếu như…



“Đến đây, nằm chỗ này, hai ta tâm sự đi anh trai.”

“Anh ngẩng đầu nhìn lên trời xem.”



—— Smile darling, don't be sad.

—— Cười lên em yêu, đừng buồn nhé.

—— Stars are going shine tonight.

—— Những vì sao sẽ chiếu sáng đêm nay thôi.

9.

—— Tell me where the good man go.

—— Nói với anh những người tốt sẽ đến đâu đi,

—— Before I wash away. (Trước khi anh nhạt nhoà mất)

—— Trước khi anh quên đi đôi lông mày quen thuộc đó.

Cô nắm tay anh, cùng anh ngắm rất nhiều ánh bình minh và mặt trời lặn, nói cho anh biết rằng anh không phải không có chỗ dựa.

Thực ra cô đã làm quá nhiều điều khiến anh ngưỡng mộ, anh thường xuyên đi ngang qua cửa tầng hầm, trông thấy đèn sáng suốt cả đêm. Anh đã từng nhìn thấy Dư Ý cầm viên thuốc, mừng rỡ như đang ôm những vì sao trên bầu trời.

Anh biết tầm nhìn trong lòng Dư Ý, lẽ ra anh phải ghi nhớ từng lời cô nói.

Nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào, anh muốn đưa tay chạm vào mu bàn tay trắng nõn của Dư Ý, lại phát hiện đầu ngón tay trong suốt của mình xuyên qua làn da cô.

Vẫn là mộng, anh không có tỉnh lại, thực ra anh cũng chưa từng tỉnh lại kể từ ngày mưa to hôm đó.

Anh muốn ôm cô lần nữa, muốn hỏi cô rằng nếu anh yêu em thì tại sao anh lại quên em, muốn hỏi cô rằng rốt cuộc em đã đi đâu, muốn hỏi cô xem bây giờ em đang ở đâu, muốn hỏi cô rằng liệu anh có còn gặp được em trước khi hoàn toàn quên mất em hay không.

“Chờ em về nhà.”

Đợi cô, chờ cô, đưa mắt nhìn cô bước vào ánh nắng ấm áp.

Dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ cô từ phía sau, vì muốn điểm thêm một tầng sắc thái cho lý tưởng của cô.

Anh sẽ nhớ cảnh hoàng hôn ngày hôm đó suốt đời, lẽ ra anh phải nhớ nó đến hết đời.

Anh không nên quên.

—— Walk me down the old brick road.

—— Tiễn bước anh trên con đường lát gạch cổ quen thuộc,

—— So I can die where I met you.

—— Để anh có thể nhắm mắt tại nơi anh gặp em lần đầu.

10.

Đáng tiếc đã lâu rồi anh không mơ về cô nữa.

Mọi ký ức đều kết thúc vào ngày cô bước đi trong ánh hoàng hôn, anh không còn được nghe thấy câu “Chờ em về nhà” lần thứ hai.

Những tiếng ồn ào náo động xung quanh anh không giống như tiếng máy móc chói tai như xưa nữa, tuy vẫn ồn ào nhưng lại tăng thêm chút ấm áp và khói lửa nhân gian. Người qua lại trên đường có gương mặt rõ ràng.

Tình yêu tràn ngập khắp thế giới, từng câu từng chữ, mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập tình cảm giản dị.

Anh cảm thấy mình đang được sống trong thế giới phồn hoa này, dần dần quên đi cảm giác ghét bỏ và đau khổ mà anh từng cảm thấy.

Nhưng anh không dám quên, cũng không muốn quên cô. Anh chỉ cảm thấy mình cần một cơ hội để quay lại giấc mơ đó.

Anh đã tìm kiếm rất lâu, cho đến một lần anh tình cờ nhìn thấy những tác phẩm nằm rải rác của mình.

Khi đọc lại một ít, anh cảm thấy từ tận đáy lòng mình giống như đang dõi theo cuộc sống xa lạ của một ai đó. Nhưng thực ra anh biết rất rõ rằng mọi thăng trầm đều là quá khứ của chính anh.



“Anh trai, nếu anh không muốn học tài chính thì anh có chuyện gì muốn làm không? Ví dụ như vẽ tranh, ca hát hay gì đó?”

“Tôi muốn ở bên cạnh cô.”



“Không nha, tôi rất nghiêm túc đấy! Bây giờ chẳng phải đang ở bên nhau sao, anh nghiêm túc suy nghĩ lại xem.”

“Có lẽ… sáng tác chăng?”



“Viết… viết câu chuyện cũ của cô và tôi…”



Anh hít một hơi thật sâu, ôm lấy lá thư cô để lại cùng với bản thảo của mình vào lòng.

—— Hold me like we’re going home,

—— Ôm anh như thể mình đang trên đường về bến bờ hạnh phúc.

—— Turn your tears to rain.

—— Nước mắt của em hóa thành cơn mưa.

Anh nhận thấy xung quanh vô cùng ồn ào, có tiếng nghẹn ngào vang vọng trong tầng hầm vắng vẻ, khiến màng nhĩ anh nhoi nhói.

Anh ngồi xổm xuống gầm lên, cố gắng át đi nguồn gốc của mọi tạp âm, cho đến khi anh nhận ra rằng giọng của mình lại rất nghẹn ngào và khàn khàn – hóa ra là anh đang khóc.

Chỉ có một mình anh.

Từ sau trận mưa to ấy cũng chỉ có một mình anh.

—— Bury me beautiful, (Chôn cất anh lộng lẫy một chút nhé)

—— Thân thể anh sẽ héo tàn trong hoa tươi và lụa.

—— Heaven knows how I loved you.

—— Có Trời mới biết anh yêu em đến nhường nào.



11.

“Thầy Thôi!” – Một cô gái trẻ cầm sách đi tới góp mặt: “Em đã thấy thầy từ xa rồi! Lúc đầu em còn không dám chắc lắm… Thầy xem, thầy có thể ký tên cho em được không ạ?”

“Cách hành văn của thầy rất dịu dàng và tinh tế, cũng rất mạnh mẽ! Cốt lõi tinh thần của nhân vật cũng khá vĩ đại! Em rất thích cuốn sách của thầy!”

Thôi Đường nhìn dòng chữ mạ vàng trên bìa sách trắng tinh, im lặng hồi lâu. Sau đó anh mỉm cười nhận lấy cây bút từ tay cô gái và ký bút danh của mình vào trang tựa cuốn sách.

“Thầy Thôi, chiếc nhẫn của thầy thật đẹp! Thầy đã kết hôn rồi ạ? Chúc thầy và vợ trăm năm hòa hợp nha!”

“Vâng,” – Thôi Đường lịch sự mỉm cười với cô gái, “Nguyên mẫu nhân vật trong cuốn sách này là người tôi yêu.”

Ánh nắng dịu dàng vuốt ve bìa sách, phản chiếu cái tên chói sáng của nó—— “Trong ánh chiều tà”.

—— Smile darling, don't be sad.

—— Cười lên em yêu, đừng buồn nhé.

—— Stars are going shine tonight.

—— Đêm nay những vì sao sẽ ca ngợi em và anh.

“Liệu những lá thư giống như cánh buồm đó có thể gửi được lời anh yêu em không?”

“Em biết không, những tên côn đồ mà em khăng khăng muốn cứu bây giờ đã hoàn lương, gia đình bọn họ cũng đã giành được cuộc sống mới nhờ thuốc của em.”

“Vắc xin và thuốc đặc trị của em rất hiệu quả.”

“Mọi thứ em yêu đều sống rất tốt…”

—— Father hear your son. (Người cha lắng nghe con mình)

—— Thiên thần lắng nghe nhân gian muôn màu.

—— Do the good die young. (Sống hết mình và ra đi không hối tiếc)

——Đáng tiếc là không thể trả lời được tại sao người tốt lại dễ dàng ch.ết như vậy.

Anh trông thấy hàng ngàn ánh đèn sáng ở những ngôi nhà xa xa, vẻ lo lắng ốm đau bệnh tật trên thế giới cuối cùng cũng tan biến, mọi người để lại những chuỗi tiếng cười vui dài ở bất cứ nơi nào bọn họ tới.

Anh tiếp tục bước về phía trước, mang theo những giấc mơ anh từng có. Bởi vì anh biết cô đã từng nói, nếu có thể, cô hi vọng anh có thể bước tiếp, xem như thay cô nhìn thấy từng mùa xuân mùa thu.

Vì vậy anh đi khắp thế giới, từng thấy vô số hoa nở hoa tàn, từng nhận được vinh quang và ca ngợi, nhưng anh cũng rất mong chờ có thể được gặp lại người nào đó ở góc phố tiếp theo.

—— Let the sun go out. (Hãy để ánh nắng tắt dần)

—— Quãng thời gian tốt đẹp sẽ trôi theo gió.

—— Tear the bridges down. (Gạt đi những mối liên kết cũ)

—— Để nó rời đi đi, không muốn nói lời chia tay trong nước mắt.

Mặt trời lại lặn, anh nhìn thấy tờ giấy bị gió cuốn bay lên trời.

—— I’m on my way, on my way. (Con đang trên đường)

—— Con vẫn kỳ vọng được trở về nhà của mình,

—— I’m going home. (về nơi con thuộc về)

—— Cố hương của con,

—— Home.

—— Nơi người con yêu thuộc về.

12.

—— Heaven knows, how I loved you.

—— Có trời mới biết, em vẫn ở trong trái tim anh.

—— And how I loved you.

—— Đến ch.ết cũng không thay đổi.

13.

—— Tell me where the good man go,

—— Nói cho tôi biết cô ấy đi đâu.

—— Before I washed away.

—— Trước khi tôi quên đi tất cả, chỉ có một thân một mình.

Anh từng bước đạp nát cái bóng dài do ráng chiều để lại trên con đường mòn, quay trở lại nơi hai người gặp nhau lần đầu. Anh lại nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đó, với những nắm cơm yêu thích của cô được đặt trong tủ kính.

Ánh hoàng hôn đã nhạt dần, tất cả cảnh vật dần tan vào trong ánh hoàng hôn, đèn đường bật sáng, chiếu lên lưng anh ánh sáng vàng ấm áp.

—— Walk me down the old brick road.

—— Xin hãy để anh sống lại lần cuối cùng trên con đường cũ này,

—— So I can die where I met you.

—— Để anh có thể hát lên bài thánh ca của cuộc sống ở nơi anh gặp em lần đầu.

Ánh đèn đường lại chiếu vào anh như lúc ban đầu, nhưng bóng tối xung quanh anh không còn nữa.

Bởi vì vô số ngôi sao bay lên trước mặt anh, là những ánh nến thắp sáng trong bóng tối, là những con đom đóm bay trong đêm dài, tiếp tục soi sáng con đường anh tiến về phía trước.

—— Hold me like we’re going home.

—— Hãy ôm anh thật chặt vì kiểu gì chúng ta cũng sẽ trở về nhà.

—— Turn your tears to rain.

—— Cười một cái đi, không cần phải lo lắng đâu.

Anh ngồi dựa lưng vào gốc cây, cảm nhận ánh sáng từ những con đom đóm lấp đầy cõi lòng anh, anh dang rộng hai tay ra làm động tác ôm.

“Không nơi nào là tôi.”

“Không nơi nào không phải là tôi.”

Ánh sáng khẽ lay động, bụi mù cuồn cuộn, tựa như có người thật sự khuấy động màn đêm yên tĩnh, chậm rãi đi về phía anh.

—— Bury me beautiful.

—— Hãy để cho anh được yên nghỉ,

—— Heaven knows how I loved you.

—— Trời xanh chứng giám, tình yêu của đôi ta vẫn như thuở ban đầu.

HẾT.