Trong Ánh Chiều Tà

Chương 5



29.

“Được rồi, ch.ết tiệt, tôi không thích, nhưng tôi phải nói với bà Chu và ông Thôi rằng tôi thích, tôi nói mình sẵn sàng thừa kế gia sản mà bố mẹ không muốn…”

Thôi Đường giơ hai tay che mặt phá vỡ lớp phòng ngự, tôi vỗ nhẹ lên vai anh ấy.

“Đừng nói nữa, người anh em, tôi hiểu, tôi hiểu hết mà.”

Loại văn học motip cũ này Yandere đều bị ép yêu, nam chính đều phải bắt đầu với tư cách là một tổng giám đốc và trở thành người giàu nhất thế giới.

Đây có phải cũng là một phần trong kế hoạch của mày không, ý thức thế giới?

30.

Thôi Đường gần đây đã theo kịp các sự kiện thời sự, đã đầu tư vào một số hạng mục công trình điều chế dược phẩm sinh học và gen.

“Như thế này đi, anh Thôi, anh nhìn tôi này, anh nhìn tôi này.” – Tôi nhảy tới nhảy lui, nhảy trái nhảy phải, tạo dáng rất đẹp trai, “Vote for me!”

“Người anh em, người anh em à, anh có hiểu ý tôi không? Anh bạn à, có rất nhiều bài viết trong lĩnh vực SCI (1), nature và hai bài báo về cell (tế bào), anh có muốn tìm hiểu một chút về nó không?”

(1) SCI (Science Citation Index – Chỉ số trích dẫn khoa học) gồm khoảng 4000 tạp chí khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ, có chất lượng cao nhất trên thế giới.

“…”

“Đừng không tin mà! Tôi còn nhớ rõ, tôi có thể đọc thuộc lòng toàn bộ văn bản.”

Thôi Đường từ từ nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

“Tôi tin, cô không cần gánh vác đâu.”

31.

Cứ như vậy đã bàn xong.

Tiến hành bước đầu tiên của cốt truyện: Chương giam cầm.

Thôi Đường đã xây dựng một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hàng ngày tôi tiến hành nghiên cứu hạng mục ở đây.

Mặt bên ngoài của cánh cửa phòng thí nghiệm trông rất đáng sợ, được bao phủ bởi những sợi xích có chiều dài và độ dày khác nhau.

Tôi nheo mắt: “Tốt lắm, phong cách nhà tù thuần khiết.”

Thôi Đường: “…”

“Thật đấy, tôi còn rất thích nó. Mỗi lần ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi luôn có cảm giác như đang chơi Battle Royale (2) vậy.”

(2) Battle Royale là thể loại game bắn súng sinh tồn đầy kịch tính với yếu tố sống còn được đặt lên hàng đầu. Tại thế giới Battle Royale sẽ xuất hiện nhiều người chơi tranh đấu với nhau trong cùng một khu vực.

Để phù hợp với thiết lập không tiếp xúc với mọi người của tôi, ngay cả những trợ thủ bên cạnh tôi cũng là những người máy được chế tạo riêng.

Tôi nhìn làn da kim loại lạnh lẽo của những người máy đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sức mạnh của đồng tiền, đúng là sức mạnh của đồng tiền mà!

Nhưng tôi có nghi vấn.

“Sao toàn là các em gái xinh đẹp thế?”

“…” – Thôi Đường hít một hơi thật sâu, “Trong nguyên tác, tôi là loại người mà cho dù bạn gái và người đàn ông khác chỉ nhìn nhau một cái thôi, tôi cũng sẽ muốn móc mắt người ta, chặt thành thịt băm, nấu thành cháo, đút cho bạn gái ăn. Tôi chỉ sợ tôi không nhịn được, không nhịn được mà loại bỏ đối tác thí nghiệm là cô.”

“…”

“Bố cục đã trở nên nhỏ hơn, bố cục đã nhỏ hơn rồi, anh bạn à.” – Tôi nháy mắt mấy cái, “Nếu tôi là đồng tính nữ thì sao?”

“…” – Thôi Đường dường như đã quen với những lời nói táo bạo của tôi, anh ấy chỉ bất lực nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

“Nói đùa thôi.” – Tôi cười hehe, “Tôi chưa từng yêu đương, nhưng tôi không phải là đồng tính nữ, cũng không phải là người thích kiểm soát nha.”

“… Trước tiên hãy lau nước miếng trên miệng cô, bỏ cái tay ra khỏi thắt lưng người máy của tôi đã rồi nói tiếp.”

“A…”

32.

“Nhưng nếu cô cảm thấy không thoải mái thì bất cứ lúc nào cũng nhớ phải nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cô đi.” – Thôi Đường rất chân thành đối mặt với tôi, “Đây vốn là chuyện của tôi, nếu làm cô khó chịu, tôi thực sự không muốn…”

“Anh Thôi, không cần phải nói gì cả.” – Tôi tỏ vẻ quả quyết, lại tạo dáng anh dũng hi sinh, “Sao lại có thể là chuyện của một mình anh được? Tôi cũng muốn sống mà! Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không sao đâu, thậm chí sau này anh có cầu xin tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ không ra ngoài đâu!”

“…”

“Nếu cần gì, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Đêm nay cô muốn ăn gì?”

“…” – Tôi suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được món gì ngon, kiếp trước không được mở mang chuyện ăn uống, ở phòng thí nghiệm đặt cháo trăng, ăn để lấy sức xong liền đi theo dõi tiến độ.

“Hay là, hay là anh mang về cho tôi hai gói cơm nắm đi nhé? Là món mà mấy hôm trước chúng ta đã mua ở cửa hàng tiện lợi khi đang đi bộ về nhà, chúng rất ngon. Nếu không được thì đặt cháo trắng cũng được.” – Bây giờ tôi vẫn chưa kiếm được tiền, nếu còn làm phiền người khác nữa thì cũng không tốt.

“Cô định ăn cái này à?” – Anh ấy nhíu chặt mày, “Tôi về nhà nấu ăn, nếu cô đói thì gọi đồ ăn ngoài trước, kẻo đau dạ dày.”

Đã nhiều năm như vậy, tôi đã sống nhiều năm như vậy. Anh ấy là người đầu tiên ngoài bác sĩ nói những lời này với tôi.

“Anh là một người dịu dàng như vậy, cuối cùng tại sao lại bị thiết lập trở thành một kẻ tâm thần điên rồ?”

“Tại sao một thiên tài như cô lại phải trải qua nhiều đau khổ như vậy?” – Anh ấy mỉm cười với tôi, “Bản chất là giống nhau.”

Ồ, bản chất là giống nhau.

Chúng tôi sinh ra là con người nhưng không có quyền lựa chọn số phận của mình. Tôi có rất nhiều nhiệt huyết, nhưng thực tế lại chỉ có thể kéo theo cơ thể bệnh tật của mình độc hành. Còn anh ấy ngồi trên đỉnh núi cao được xây dựng bằng của cải và danh vọng, cô độc nhìn về khoảng không xa xa.

Sự tin tưởng của chúng tôi xuất phát từ đồng bệnh tương lân (3).

(3) 同病相怜 (Đồng bệnh tương lân): Nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩa bóng là những người trong cùng hoàn cảnh thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.

“Sau này tôi sẽ gửi hợp đồng đến laptop của cô, chiều nay tôi sẽ lấy lại bản giấy.” – Thôi Đường đưa tay ra, “Vậy, hợp tác vui vẻ?”

“Hợp tác vui vẻ.” – Tôi bắt tay anh ấy.

33.

Đã chào hỏi giáo sư Chu và giáo sư Thôi thật tốt, bình thường tôi không phải nghe giảng nhưng vẫn khảo thí tôi như thường lệ, cuối năm tôi sẽ thi tuyển sinh sau đại học (4).

(4) 考研: Kaoyan (khảo nghiên) - kỳ thi tuyển sinh sau đại học của Trung Quốc. Để vượt qua kỳ thi Kaoyan, sinh viên Trung Quốc phải làm bài kiểm tra viết với tổng số điểm là 500 vào cuối tháng 12. Nếu đủ điều kiện, họ sẽ phải tiếp tục tham gia vòng phỏng vấn vào tháng 3 trước khi bắt đầu quá trình học cao học.

Tôi quay lại và mặc áo khoác phòng thí nghiệm vào.

34.

Tôi ngấu nghiến chén hết thức ăn trong bát.

Cá chua ngọt? Lóa mắt! Sườn muối tiêu? Lóa mắt! Canh rau tề thái? Lóa mắt! Đậu hũ trứng muối? Lóa mắt! Cơm? Lóa mắt!

“Cho thêm một bát nữa thôi, người anh em…”

Tôi mẹ nó ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn ăn…

“Trông cô rất giống kẻ tham ăn đã một tháng rồi không được ăn vậy.” – Tay phải của Thôi Đường chống cằm, nhìn tôi điên cuồng ăn.

“Ăn từ từ thôi, ăn nhanh không tốt cho tiêu hóa… sẽ bị đau dạ dày đấy.”

Tôi biết, nhưng tôi không nhịn được.

Ngon, ngon lắm.

“Anh Thôi à,” – Tôi nói với vẻ mặt buồn bã, “đây là món ngon nhất mà tôi từng được ăn trong cả hai kiếp.”

Chủ yếu là trước đây tôi không có thời gian nấu nướng, lại thêm thể trạng không cho phép ăn đồ ăn nhiều chất béo, nhiều đường, có rất món ăn ngoài kia cũng không ăn được…

Quả thực là địa ngục mà, huhuhuhuhuhu…

“Tôi còn đang lo cô không quen ăn mấy món này, nhưng bây giờ có vẻ không cần phải lo lắng vấn đề này nữa rồi. Cô còn dễ ăn hơn con mèo quýt mà mẹ tôi nuôi.”

?

Vãi!