Trọng Độ Mê Luyến

Chương 10



Thế giới rộng lớn như vậy, sao có thể trùng hợp đến thế!? Khang Vạn Lý quả thực hoài nghi rằng nữ thần vận mệnh đang dằn vặt cậu.

Cậu đã lên lớp muộn vì tên biến thái này rồi, giờ còn phải học cùng lớp với hắn, lại còn tận một năm???

Chịu cực hình cũng không có thảm như vậy đâu!

Cậu mong đợi cuộc sống lớp 12 lâu đến thế, vậy mà nó lại bị hủy hoại trong tay một tên biến thái! Thân thể Khang Vạn Lý cứng ngắc, cậu cau màu, càng lúc càng tức giận.

Ánh mắt của cậu tràn ngập địch ý, Hoa Minh ở cửa như thể cảm nhận được, nhìn sang, mắt đối mắt, Hoa Minh như dừng lại một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Hoa Minh nở nụ cười.

Đối với Khang Vạn Lý, nụ cười kia nhất định không có ý tốt gì cả.

Từ Phượng nhìn theo tầm mắt của Hoa Minh, cũng nhìn thấy cái người có gu thẩm mỹ kỳ quái vừa rồi. Từ Phượng kinh ngạc: "Đây không phải là cái người..."

Hắn còn chưa dứt lời, bị Dương Phục đi vào sau cùng huých nhẹ cùi chỏ vào bụng, Từ Phượng 'a' một tiếng, ngậm miệng lại.

Làm cái gì vậy! Từ Phượng dùng ánh mắt lên án Dương Phục, nhưng Dương Phục chẳng thèm để ý đến hắn, nói với Hứa Phinh đứa trên bục giảng: "Báo danh."

Sắc mặt Hứa Phinh lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, bởi vì ba học sinh này rất nổi tiếng đối với các thầy cô trong trường, Hứa Phinh cũng chẳng mong đợi gì ở bọn họ, nhìn thấy Dương Phục chủ động ngăn không cho Từ Phượng nói chuyện, cô mới nhẹ thở ra một hơi.

Tuy rằng trong lòng cũng muốn uốn nắn lại cho bọn họ tuân thủ kỷ luật một chút, nhưng mà hôm nay mới là ngày đầu tiên, Hứa Phinh cũng không muốn nặng lời với bọn họ, vì vậy chỉ hỏi theo công thức 'tại sao lại đến muộn', sau đó cho vào lớp. "Vào đi."

Từ Phượng vào lớp đầu tiên, nhìn thấy trong lớp chỉ có 3 bàn cuối cùng của mỗi dãy còn trống, trên mặt có chút không vui, chép chép miệng.

Sắc mặt bạn cùng lớp đều có chút thay đổi, chỉ có Vương Khả Tâm vẫn đang vui vẻ giới thiệu: "Cái cậu tóc màu nâu đang chậc lưỡi là Từ Phượng, người cao cao để tóc vuốt ngược là Dương Phục, còn lại người đẹp trai nhất chính là..."

Hai chữ Hoa Minh còn chưa kịp nói ra, Vương Khả Tâm đã mạnh mẽ nuốt ngược trở lại, bởi vì cô thấy Hoa thiếu gia đang tiến thẳng đến trước mặt cô, sau đó không nặng không nhẹ mà gõ xuống mặt bàn của cô.

Nói đúng hơn thì là bàn của Khang Vạn Lý.

Bởi vì tầm mắt của Hoa Minh chỉ nhìn Khang Vạn Lý, thoạt nhìn sắc mặt có chút khó thể diễn tả thành lời.

Nhưng mà cứ như vậy, Hoa Minh chẳng nói gì, chỉ gõ bàn liên tục, gõ đến mức Khang Vạn Lý lườm hắn, lúc đấy hắn mới rời đi như không có chuyện gì xảy ra, tiến về phía bàn cuối cùng.

Phảng phất như hành động khi nãy chỉ là tùy tiện nghịch một chút.

Nhưng Vương Khả Tâm không cho rằng như vậy, đây chính là Hoa Minh đó! Sao Hoa Minh lại rảnh rỗi thế chứ? Cô phản ứng lại, đè nén âm thanh kinh ngạc nói: "Vạn Lý?? Cậu quen Hoa Minh sao???"

Hóa ra tên biến thái kia chính là Hoa Minh? Còn đến gõ bàn cậu? Đang uy hiếp cậu hả? Khang Vạn Lý nghiến răng nghiến lợi: "Mình không quen hắn!"

Ba vị khoan thai đến chậm cũng ngồi ổn định, trong lớp lại trở nên yên tĩnh, mà học sinh trong lớp cũng có chút khác khác, thoạt nhìn tựa hồi hơi sốt sắng.

Không khí căng thẳng này không bắt nguồn từ giáo viên chủ nhiệm, mà là bởi vì Hoa Minh, Hứa Phinh ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút thất bại, cô bất đắc dĩ vỗ vỗ tay, nói: "Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta điểm danh nhé, sau này mọi người đều là học sinh của lớp 8, chúng ta cùng mượn cơ hội này làm quen một chút."

"Trương Nhất Hồng."

"Có."

"Chiêm Anh Tài."

"Có."

"Vương Khả Tâm."

Vương Khả Tâm lanh lảnh nói: "Có!"

Điểm danh nhàn rỗi như vậy, nhưng Khang Vạn Lý đứng ngồi không yên, cậu luôn cảm thấy bản thân đang bị người ta dòm ngó, vừa nghĩ tới có thể là tên biến thái đang nhìn cậu, cả người cậu đều khó chịu.

"Khang Vạn Lý."

Khang Vạn Lý lớn tiếng đáp: "Có!"

Hóa ra cậu ta tên là Khang Vạn Lý, trong lòng Hoa Minh liền nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này kết hợp cách ăn mặc của Khang Vạn Lý thật không hợp.

Từ Phượng nói: "Minh ca nghe thấy chưa? Cậu ta tên là Khang Vạn Lý, lần này không cần đến tao, bớt việc."

Dương Phục nói: "Từ Phượng, mày ngậm miệng lại một chút không được à?"

Từ Phượng: "Dương Phục! Mày thái độ gì đấy!"

Hoa Minh đối với bọn họ mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn bóng lưng Khang Vạn Lý.

Sau khi điểm danh xong, Hứa Phinh nhìn danh sách nói: "Bây giờ cô không hiểu rõ về mọi người trong lớp, để tiện cho quản lý, cô muốn bầu lớp trưởng trước, mọi người có thể tự tiến cử bản thân, hoặc là đề cử người mà các em thấy phù hợp."

Trong lớp không có ai trả lời.

Không giống những trường khác, học sinh Tĩnh Bác không hề có hứng thú với chuyện làm cán bộ lớp, Hứa Phinh cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, sau đó liền nói: "Nếu không ai giơ tay, vậy thì cô sẽ quyết định, chức lớp trưởng tạm thời sẽ do bạn Dương Phục đảm nhiệm, mọi người có ý kiến gì không?"

Là một người trong bộ ba đấy... Thực sự có thể làm lớp trưởng hả?

Khang Vạn Lý không hiểu nổi, nhưng Vương Khả Tâm lại như biết trước mà nói: "Thành tích của Dương Phục rất tốt, nếu không phải như hình với bóng ở cạnh Hoa Minh, phỏng chừng có thể được phân đến lớp 1, mọi người đều nghĩ cách dùng quan hệ để được học lớp 1, Dương Phục lại muốn đến lớp 8, tình anh em tốt như vậy thật khiến người khác cảm động mà!"

Khang Vạn Lý nói ra một câu cực kỳ không phù hợp với bối cảnh của bản thân: "Thành tích tốt thì làm được gì? Lớp trưởng phải biết làm việc."

Vương Khả Tâm nói: "Hẳn là hắn sẽ làm tốt thôi, cậu nghĩ xem, Dương Phục đến bảo cậu nộp bài tập, bảo cậu nộp tiền, cậu dám không đưa sao? Quào, cô Hứa thật thông minh, biết Hoa Minh với Từ Phượng không thể làm lớp trưởng, liền tìm Dương Phục có vẻ bình thường nhất đám..."

Khang Vạn Lý nghe không lọt lỗ tai, bởi vì cậu cảm thấy rất không thoải mái, thật sự đứng ngồi không yên!

Cậu đánh cược, tên biến thái kia khẳng định đang nhìn cậu.

Thật đáng ghét!!

"Dương Phục, em có đồng ý nhận chức không?"

Dương Phục đứng lên, tầm mắt quét trên người Hoa Minh, thấy hắn không phản ứng chút nào, lúc này mới trả lời: "Được ạ."

"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Hứa Phinh liếc nhìn đồng hồ, nói: "Còn ít thời gian, chúng ta cùng tổng kết lại kiến thức lớp 11 một chút, mọi người lấy vở ra..."

Ngày đầu tiên đã tận dùng mọi thời gian lên lớp, cuối cùng Khang Vạn Lý cũng cảm nhận được rằng bản thân đang đi học, cậu đem lực chú ý tập trung lên bài giảng của Hứa Phinh, tinh thần như được giải thoát.

Học hành thật tốt, học hành vạn tuế!

Hứa Phinh là một giáo viên có năng lực, cô tổng kết kiến thức lớp 11 rất tỉ mỉ, Khang Vạn Lý vốn cho rằng tỉ lệ lên lớp của Tĩnh Bác không cao một phần là do giáo viên, nhưng tự mình nghe giảng mới biết, giáo viên giảng rất tốt, rất rõ ràng.

Thời gian trôi đi, Khang Vạn Lý trầm mê trong tiết tiếng anh, nháy mắt đã ghi được 3 trang giấy.

Hứa Phinh giảng rất tập trung, sau khi giảng xong, cũng không quên tỉ mỉ quan sát lớp học, nhưng vừa nhìn xong liền cảm thấy lạnh lòng, hầu hết học sinh trong lớp đều mất tập trung.

Hoa Minh cũng coi như quy củ, mắt nhìn thẳng về phía trước, bất quá không phải đang nhìn bảng, chẳng biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, mà mắt Từ Phượng lại đang nhìn chằm chằm dưới bàn, hai tay phóng như bay, theo như Hứa Phinh quan sát, hẳn là đang chơi Vương Giả Vinh Diệu.

Sau khi thống kê, học sinh nghiêm túc nghe giảng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hứa Phinh khó chịu quét mắt đến mấy học sinh bên trên, đối diện với một đôi mắt sáng long lanh.

Đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết học tập ẩn sau cặp kính, Hứa Phinh có chút không dám tin, cảm thấy khiếp sợ, ngay sau đó liền lấy vài câu ví dụ, quả nhiên thấy đứa nhỏ này nghiêm túc ghi vào vở.

... Trời ơi, thế mà lớp 8 vẫn có học sinh ham học!

Nhiệt tình dạy học của Hứa Phinh nổi lên, giảng hết sức chăm chú, sau khi giảng giải bài học một cách cặn kẽ, cô mới hài lòng thả phấn, tranh thủ liếc mắt nhìn danh sách lớp.

Để cô nhìn thử xem đứa nhỏ này tên là gì.

Khang Vạn Lý.

Hồi trước học ở Tam Trung, năm nay đến Tĩnh Bác học lại, điểm thi đại học...

105 điểm.

???

Điểm thi tối đa là 705, vậy mà thi được 105?

Hứa Phinh: "..."

...

Thôi được rồi.

Cô vẫn còn có hy vọng, tiến từng chút cũng được! Ít nhất đứa nhỏ này... Còn ham học?!

Hứa Phinh bên này đang tự an ủi bản thân, thì Vương Khả Tâm bên kia đã gấp rút ngứa ngáy khó nhịn, cô thật sự rất tò mò về quan hệ của Khang Vạn Lý với Hoa Minh. Sao tiết này vẫn chưa kết thúc chứ?

Nhìn bộ dáng của Khang Vạn Lý, có vẻ cũng không biết Hoa Minh là ai, nhưng sao Hoa Minh lại cố tình gõ bàn của cậu, chẳng lẽ là mới khi nãy, bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?

Đến tột cùng là có chuyện gì nha? Khiến người ta tò mò quá đi mất!

Thật vất vả mới chờ được câu tuyên bố kết thúc bài giảng của Hứa Phinh, Vương Khả Tâm không nhịn nổi nữa, kéo kéo Khang Vạn Lý, liên thanh hỏi: "Vạn Lý Vạn Lý, có phải cậu có xích mích với Hoa Minh đúng không?"

Khang Vạn Lý đang đắm chìm trong học tập, thuận miệng trả lời: "Mình với cậu ta có thù."

Quả nhiên là vừa mới xảy ra chuyện gì đó mà! Vương Khả Tâm ngẫm lại, sau đó có chút hoảng loạn nói: "Cậu đắc tội với Hoa Minh hả? Không thể nào, chẳng phải mọi người nói hắn tránh xa người khác ngàn dặm sao..." Nếu muốn đắc tội với Hoa Minh cũng rất khó đi???

Vương Khả Tâm đang nói chuyện, Khang Vạn Lý bỗng nhiên giơ tay ra hiệu cho cô yên lặng, sau đó giơ tay lên thật cao, nói: "Cô giáo ơi!"

Hứa Phinh đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, quay đầu hỏi: "Hả? Sao vậy?"

Khang Vạn Lý nghiêm túc nói: "Cô ơi! Cô quên không giao bài tập rồi!"

Hứa Phinh: "..."

Vương Khả Tâm: "..."

Cả lớp: "..."

Cả lớp bị kích động, tất cả mọi người trong nháy mắt đều nhớ kỹ tên Khang Vạn Lý, nếu như không phải còn có Hứa Phinh ở đây, phỏng chừng cậu đã bị mọi người quây lại đánh rồi.

Vương Khả Tâm đã hiểu sao Khang Vạn Lý có thể đắc tội với Hoa Minh.

Bởi vì bây giờ Khang Vạn Lý còn đắc tội với cả cô nữa đây này!