Trông Em Rất Ngoan

Chương 2: Sếp lớn đã trở về?



Tiệm cơm nhà Ôn Nhược mở ở cổng Liên Môn, kinh doanh cực kì tốt, trường học của Ôn Nhược cách đó cũng không xa nên cô cũng thường xuyên đến phụ giúp vì vậy mà biết Lục Tinh Vân.

Chàng trai này luôn mặc một chiếc áo len bình thường, dáng người cao ráo, tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt thâm sâu, mỗi lần Ôn Nhược nhìn thấy anh thì đều sẽ bối rối.

Hiện tại cô lại hốt hoảng.

Trang phục vừa rồi của Lục Tinh Vân khác hoàn toàn với khi anh còn đi học, so với khi đó trẻ trung, năng động thì bây giờ anh lại mang phong thái trưởng thành, đĩnh đạc. Nếu như anh ấy là người phỏng vấn... thì Ôn Nhược cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ không thể trả lời tốt các câu hỏi được.

Làm sao bây giờ? Ôn Nhược có cảm giác muốn chạy trốn.

"Cô biết anh ta phải không?' Cô gái bên cạnh vấn tiếp tục hỏi

"Tôi không biết." Tai Ôn Nhược đỏ lên, nhưng lại vờ như bình tĩnh.

Khi chàng trai kia đi ngang qua, anh ta lại không thèm liếc nhìn cô cái nào, cô gái cảm thấy ánh mắt của anh ta còn rất kì lạ, lẽ nào là thích kiểu loli? Cô ngắm nhìn Ôn Nhược một chút, cảm thấy đôi mắt của Ôn Nhược mà lớn hơn chút nữa thì thật sự rất giống nhân vật trong truyện tranh bước ra.

Cô gái đẩy cửa: "Chúng ta đi vào thôi"

Trong phòng chờ đã có tám người chờ đợi phỏng vấn, nhưng Ôn Nhược cũng không nhìn kĩ vì hiện tại tâm trạng của cô rất rối bời.

Nhưng cô gái kia lại thấp giọng tám chuyện: "Không biết người vừa rồi có phải là nhân viên công ty hay không ha."

Cô ta nói rất nhiều, giống như các bạn học cùng kì túc xá với cô, khi ở cùng nhau rất hay bàn luận về các nam sinh trong trường, ví dụ như "Tôi cảm thấy XX rất đẹp trai đó", "Các cậu nghĩ xem XX hiện tại có bạn gái không" hay là "XX tỏ tình với tớ rồi, tớ đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không đây"

Mấy cô nàng có đôi khi cũng sẽ hỏi Ôn Nhược, "Cậu thích ai vậy?"

Cho tới bây giờ cô đều trả lời là "Tớ không thích ai cả"

Ôn Nhược rất ít khi nói dối nhưng chuyện này cô không dám thừa nhận.

Lúc này Ôn Nhược hoàn toàn không có tâm trạng để trò chuyện.

Khoảng nửa tiếng sau, có nhân viên của công ty bước ra điểm danh.

Ôn Nhược là người thứ ba.

Đến lúc cô bước vào liền cảm thấy nhẹ nhõm khi phát hiện người phỏng vấn là một người lạ, không phải là Lục Tinh Vân như cô nghĩ, nhưng điều này không có nghĩa là mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi hỏi xong chục câu hỏi, người phỏng vấn gật đầu chào tạm biệt cô với một nụ cười ấm áp.

Khi ra khỏi toà nhà công ty, Ôn Nhược cảm thấy lưng mình đã đổ đầy mồ hôi.

Cô đi bộ đến trạm xe buýt để bắt xe về nhà.

Vợ chồng Ôn Lập Tân đã đến cửa hàng để mở cửa, trong nhà không có ai, bình thường vào giờ này Ôn Nhược sẽ đến phụ giúp ở cửa hàng, bưng đồ ăn, nước uống cho khách, hoặc là tính tiền nhưng hôm nay cô không dám đi vì sợ bố mẹ sẽ hỏi tới mà cô không có tự tin để trả lời.

Cô mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm các quảng cáo truyển dụng trên đó.

Có rất nhiều thông báo tuyển dụng mới mỗi ngày, nhưng đều không phù hợp với cô, có nơi thì ở rất xa nhà, có nơi thì trả lương quá thấp hoặc là yêu cầu quá cao, còn có những công ty có quy mô nhỏ không có triển vọng phát triển, vì vậy công ty có cổ phẩn như Thành Thuỵ là thật sự phù hợp với cô, nếu không thì sao ba mẹ cô lại vô. cùng mong chờ như vậy?

Đáng tiếc, chỉ sợ là bản thân cô không có cơ hội rồi.

Ôn Nhược lại làm mới trang web.

Bất tri bất giác đã đến gần tối, Quý Vân gọi điện cho cô, thấy cô ấp a ấp úng, vì vậy vừa về đến nhà bà đã hỏi: " Cuối cùng là thế nào?"

Ôn Nhược nắm chặt mấy ngón tay, giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì đó: "Chắc là không được."

"Tại sao lại không được?" Quý Vân đặt mấy món chay chưa dùng hết ở cửa hàng lên bàn ăn, "Phiên dịch sai rồi sao?"

"Không ạ" Ôn Nhược lắc đầu, "... Có một cô gái học đại học S cũng đến phỏng vấn, con cảm thấy cô ấy phù hợp hơn con". Phiên dịch viên chỉ tuyển hai người, mà hôm nay đi phỏng vấn không chỉ có mình cô gái kia mà còn nhiều sinh viên mới tốt nghiệp khác, trường đại học của cô không có đủ sức cạnh tranh.

Quý Vân mỉm cười: "Đại học S thì nhất định sẽ tốt sao? Con nhìn chị họ của con xem, nói chuyện chẳng khác nào cái súng máy chặn họng người khác. Người như vậy thì có thể xin việc thành công không?"

Chị họ cô mặc dù học giỏi nhưng tính cách lại quá khắc nghiệt.

Ôn Nhược trả lời: "Chị họ là sếp."

Quý Vân liếc mắt một cái.

Không có cách nào khác, cuộc sống của chú dì rất tốt lại có hai đứa con cũng giỏi giang.

"Bây giờ là do con suy nghĩ lung tung, mẹ không tin là con không đậu", Quý Vân nhặt rau chuẩn bị làm cơm tối, "Con đợi mấy ngày nữa xem, sẽ có điện thoại kêu con đi làm thôi."

Mẹ cô an ủi, Ôn Nhược chậm rãi nói: "Dạ"

Ôi chao, đứa con gái này của bà thật sự quá trẻ con, Quý Vân lắc đầu, thầm nghĩ cô không thể so được với hai đứa con của nhà chú dì.

Nghĩ đến đây, Quý Vân cảm thấy rất thất vọng.

Sau khi sinh Ôn Nhược, bà vẫn luôn kì vọng vào đứa con gái này, hy vọng cô sẽ là một học sinh ưu tú, có thành tích tốt, sau này trở thành một người xuất chúng, nhưng Ôn Nhược cứ bình bình mà trưởng thành, chẳng có chút nào gọi là siêu phàm hơn người.

Có thể thấy là con người không cãi được ý trời, cha mẹ sinh con trời sinh tính.

May mắn thay là con gái bà lớn lên rất ngoan ngoãn và khoẻ mạnh, đó là niềm an ủi lớn nhất đối với Quý Vân.

Tuy nhiên, hai ngày sau, khi Ôn Nhược đang trong phòng bếp phụ mẹ nấu cơm thì điện thoại di động của cô vang lên.

Quý Vân nghiêng đầu nhìn lướt qua màn hình, phát hiện là số lạ, bà rất mong chờ: "Có phải là công ty Thành Thuỵ gọi không, con mau chóng bắt máy đi!"

Ôn Nhược có chút không dám nghe, sợ là tin xấu, Nhưng Quý Vân nhìn cô chằm chằm vì vậy cô đành phải chấp nhận cuộc gọi rồi nói: "Xin chào"

Giọng nói cô mềm mại, ngọt ngào, rất dễ nghe. Người trong điện thoại mỉm cười nói: " Xin hỏi cô có phải là Ôn Nhược không?"

"Vâng, đúng vậy, cô là..."

"Tôi đến từ bộ phận nhân sự của công ty Thành Thuỵ. Tôi gọi để thông báo rằng cô đã được tuyển dụng. Cô có thể đến vào thứ hai tuần tới được không?"

Aa!

Ôn Nhược không thể tin nổi, bởi vì cô cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị từ chối.

"Vâng, tôi có thể đến ạ...Cảm ơn." Cô hơi lắp bắp.

Quý Vân không thể chờ nổi hỏi: " Có phải được nhận rồi không?"

"Dạ" Ôn Nhược cầm điện thoại sững sờ một lúc.

"Ôi, tốt quá rồi!" Quý Vân lau bàn tay ướt trên tạp dề rồi bấm số điện cho Ôn Lập Tân, "Ông Lập, Nhược Nhược tìm được việc làm rồi, là công ty Thành Thuỵ, bên họ vừa gọi đến kêu Nhược Nhược đi làm."

Ôn Lập Tân đang trên đường về nhà: "Tôi đi chợ xem xem còn gì mua không, mua ít hải sản, Nhược Nhược thích ăn tôm"

"Mua thêm sò điệp đi, ngày mai tôi nấu cháo hải sản cho con bé"

Nói xong, Quý Vân gọi cho bà và chú dì của Nhược Nhược để báo tin vui cho họ.

Mấy ngày nay Ôn Nhược ăn rất ngon miệng.

Cô rất vui khi thấy ba mẹ hạnh phúc, nhưng cô có chút lo lắng vì mấy bữa nữa là đến ngày đi làm.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chưa gì đã đến thứ hai.

Quý Vân đưa Ôn Nhược đến công ty, dặn dò rất nhiều điều mà bà đã nói trước đó, yêu cầu cô phải biểu hiện thật tốt và cố gắng tiến bộ hơn nữa.

Ôn nhược gật đầu.

Nhưng cô phát hiện ra một điều ngay khi nhận việc, cô vốn xin vào vị trí phiên dịch, nhưng bây giờ lại trở thành trợ lý.

"Là như thế này" Trưởng phòng nhân sự nhẹ nhàng giải thích, "Cô vốn được tuyển làm phiên dịch, nhưng bây giờ có một vị quản lý cần tìm trợ lý mà bình thường cũng cần phải phiên dịch tài liệu cho cậu ấy, cho nên tôi cảm thấy cô rất phù hợp."

Nhìn thấy sự do dự của Ôn Nhược, cô ấy lại nói: "Nếu cô không muốn..."

Cô thật sự rất muốn có một công việc ổn định, để ba mẹ yên tâm, Ôn Nhược vội vàng trả lời: "Tôi đồng ý"

Quản lý duyệt qua vô số người, trong lúc phỏng vấn thấy rằng cô bé này rất ngây thơ, chỉ cần nói vài câu mà cô đã đồng ý, cũng không suy nghĩ đến nguyên nhân sâu xa. Cô ấy cười tiếp tục nói: "Chúng tôi sẽ không bạc đãi cô đâu. Lương của trợ lý cũng ngang với phiên dịch, nếu làm tốt sẽ có cơ hội được thăng chức"

Ôn Nhược nghĩ rằng tiền lương bằng nhau thì càng tốt, như vây thì cô sẽ không phải tiêu tiền của ba mẹ nữa.

"Vâng" Ôn Nhược vui vẻ hơn nhiều.

Thấy cô hoàn toàn đồng ý, trưởng phòng nhân sự bảo cô ký vào bản hợp đồng, tất nhiên hiện tại chỉ là thử việc. Cô nhờ một nhân viên đưa Ôn Nhược đến văn phòng của bộ phận sản xuất.

Hoàn cảnh xa lạ lại khiến Ôn Nhược có chút lo lắng.

Sau khi một số nhân viên trong văn phòng giới thiệu bản thân với cô xong thì một cô nhân viên khác ước chừng 30 tuổi tên Trương Lộ nói: "Quản lý không ở đây nhưng anh ấy sẽ quay lại sớm thôi."

Ôn Nhược gật đầu: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"

"Không cần vội, tôi đưa cô đi xem xung quanh trước" Trương Lộ giới thiệu, "Chỗ đó là văn phòng quản lý, cô ngồi ở chỗ này, quản lý sẽ gọi cho cô nếu có việc cần. Nhân tiện, cô có thể nói ngoại ngữ đúng chứ? Sau naỳ nhất định sẽ phải cùng cậu ấy đi công tác"

Đi công tác...

Ôn Nhược chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng đi học khác với đi làm nên cô có thể chấp nhận.

Trương Lộ lại hỏi: "Quản lý thích uống cà phê. Cô có biết pha cà phê không?"

"Biết ạ" Ôn Nhược gật gật đầu, cô bạn cùng phòng đại học Chu Thanh Ny rất thích uống cà phê, cô ấy cũng có từng dạy cô cách pha.

"Vậy thì quá tốt rồi" Trương Lộ vỗ tay, "Nếu được thì cô pha trước cho tôi một ly cà phê để tôi thử xem tay nghề của cô thế nào!"

"Vâng" Ôn Nhược hỏi, "Phòng trà ở đâu ạ?"

"Tôi đưa cô đi." Trương Lộ sợ cô nàng tìm không thấy nước và cà phê.

"Những hạt cà phê này là do quản lý mang từ nước ngoài về, rất thơm" Trương Lộ là một người ấm áp và vui vẻ, chưa gì đã kể chuyện với Ôn Nhược, "Để tôi nói cho cô biết, mặc dù bây giờ quản lý của chúng ta chỉ là quản lý bộ phận nhưng sau này toàn bộ công ty sẽ là của cậu ấy, chuẩn xác là một thế hệ giàu có đời thứ hai, chỉ tới đây để trải nghiệm cuộc sống thôi"

Hả?

Ôn Nhược giật mình, thầm nghĩ bộ phận nhân sự sao có thể để cô làm trợ lý cho một sếp lớn như vậy? Cô không có kinh nghiệm gì cả.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, Trương Lộ khẽ cười: "Đừng sợ, quản lý của chúng ta không phải quái vật dữ dằn, cô chỉ cần..." Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô ấy quay đầu lại, kêu lên: "Quản lý?"

Sếp đã trở lại?

Ôn Nhược không nhịn được cũng lén nhìn một cái.

Người đàn ông cao lớn ở phía đối diện mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhạt màu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt sâu thẳm cùng chiếc mũi cao thẳng tạo nên khí thế uy nghiêm doạ người.

Đó chắc chắn là Lục Tinh Vân.

Tay Ôn Nhược run lên bần bật, thìa cà phê trong tay cũng vì hoảng sợ mà rơi xuống đất.

Nhìn những hạt cà phê nâu đậm nằm đầy dưới sàn, lông mày Lục Tinh Vân cau lại.

"Ôi trời, hạt cà phê này trơn quá, lần sau cô cẩn thận một chút." Trương Lộ dặn dò Ôn Nhược một chút sau đó quay sang giới thiệu, "Quản lý, cô ấy là trợ lý mới nên còn chưa quen với công ty của chúng ta."

Chưa quen sao? Lục Tinh Vân nhớ rằng trước đây khi tới quán cơm kia ăn, lúc tính tiền, Ôn Nhược đều lắp ba lắp bắp hỏi hoặc tính tiền sai.

Các bạn học của anh đều trêu đùa, " Em gái nhỏ, đừng hoảng sợ, các anh không vội đâu"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ đỏ bừng lên, sau đó càng tính châm hơn nữa.

Cô không phải là không thích ứng mà là do cô ngốc.

Nếu không phải do anh vừa lúc thiếu một trợ lý thì sinh viên mới tốt nghiệp lại còn ngốc như cô e rằng cả đời cũng không tìm được việc.

Cô phải cảm ơn anh!