Trọng Hồi Đương Sơ

Chương 9: Dạ hành



Sau khi giáo sư rời đi, Harry ngồi ngây ngốc trong phòng, đôi mắt cứ dán chặt vào góc tường vốn không có gì, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.....

Qủa nhiên, khi biết trước tương lai thì nó không thể làm ngơ với những chuyện tồi tệ sắp xảy ra. Rốt cuộc cũng là không thể tránh hoàn toàn việc thay đổi lịch sử, tuy kết quả cuối cũng không thay đổi nhưng chung qui lại neville cũng không bị gãy tay sau cú té, mà cậu cùng Draco cũng không hề có tranh chấp xảy ra. Mà những chuyện xảy ra cũng đều do cậu can thiệp vào. Điều này càng khiến cậu hoài nghi hơn về kết quả của ngày hôm nay. Kết cục không thay đổi liệu có phải là do định mệnh an bài hay cũng chỉ là do cậu may mắn? Nếu là may mắn mỉm cười với cậu thì có phải cậu cũng đã ít nhiều tác động đến tương lai hay không?

Haizzzz~~, Harry cũng chỉ biết thở dài, cho dù có biết hết tất cả mọi việc xảy ra ở tương lai. Nhưng đối mặt với những tình huống như thế này, quả thật cậu chẳng thể đối phó được.

Đêm khuya

Harry lặng lẽ đứng dậy, tuy rằng cậu không phải cùng Draco quyết đấu nhưng cậu vẫn nên di chuyển đến phòng truyền thống một chuyến, để đề phòng bất trắc xảy ra. Bên cạnh đó, một Gryffindor mà không đi dạo đêm khuya thì thật không xứng đáng được ở trong tòa tháp này.

Lặng lẽ di chuyển xuống phòng sinh hoạt chung, đẩy bức tranh của bà Béo ra, Harry lén lút trốn đi. Hành lang về đêm không một bóng người, ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng tạo thành những được sọc đều tăm tắp. Lướt qua từng bậc thang hướng lên tầng bảy, cậu đi ngang qua khu trưng bày, nơi được cất giữ vô số huy chương cũng như thành tích của các cựu học sinh xuyên suốt lịch sử hogwarts. Ở bên trái, là một tấm bảng danh sách học sinh cống hiến nhất được khắc bên trên, bên trong tấm bản ấy được khắc một cái tên quen thuộc, Tom Riddle. Đối mặt với cái tên của kẻ đã từng cố giết cậu, Harry cũng chỉ cười chế giễu. Cậu không nán lại quá lâu trước khi quyết định rời đi.

Nhẹ nhàng rảo bước trên hành lang vắng lặng, Harry hướng đến căn phòng truyền thống. Nhưng cái âm thanh thân thuộc từ xa vọng lại đã thành công thu hút sự chú ý của cậu. Chết tiệt! Sao lúc nào cậu đi dạo ban đêm cũng đều xui xẻo bắt gặp lão Filch cùng bà Norris thế?

Cậu nhanh chóng che mặt lại, lập tức khẩn trương di chuyển về hướng ngược lại nơi âm thanh phát ra. Chẳng biết cậu đang chạy đi đâu, chỉ cần có khúc cong là cậu lại quẹo. Phải biết rằng, hiện giờ cậu cùng Ron và Hermione chưa trở thành bằng hữu, nếu hiện tại mà để bị bắt gặp thì ngày mai chắc chắn sẽ bị khiển trách, đồng thời cũng để lại ấn tượng xấu, về sau muốn than thiết lại càng không có khả năng.

Bất quá trước mắt cũng chẳng còn khúc quanh nào, chỉ có con đường dẫn xuống tầng hầm. Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành lao thẳng xuống. Chạy mãi đến khi sau lưng chẳng còn tiếng động, cậu mới dựa vào tường ra sức mà thở. Cái này thật sự là quá sức mà, ma lực thì không đủ, cơ thể thì gấy yếu, chưa kể mũi của quý Bà Norris lại quá thính, nếu không vừa nãy chỉ cần một phép ẩn thân liền có thể thong dong mà di chuyền, chẳng cần phải chật vật như vậy.

Bình ổn hơn một tí, Harry mới bắt đầu đánh giá xung quanh. Tuy rằng lúc chạy trốn cũng đã có nhìn thoáng qua một chút rồi mới xông vào nhưng hiện tại cậu đã an toàn, nhưng cũng chẳng sao nếu cậu tò mò về nơi mình đàng đứng. Tổng quan đánh giá lại một lược khung cảnh xung quanh, Harry mới cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Này, này đây không phải là cửa hầm của Slytherin sao!?

Harry ngơ ngác, trước mắt cậu là một bức tường đá ướt đẫm che giấu đi cánh cửa ẩn phía sau. Ôi trời! cậu không phải là nhớ hắn đến phát điên rồi hay sao mà chạy đến nơi này chứ!!

Không chút do dự xoay người. cậu vốn chẳng có lý do gì để tiến vào trong đấy, chưa kể vào đấy rồi thì cậu có thể làm gì cơ chứ, cậu đâu có rành về địa bàn nhà rắn? Điều đấy càng khiến cậu không có lý do gì để tiến vào. Nén xuống sự tiếc nuối, cậu trở về tháp Gryffindor. Thôi thì, ngày khác hẵn tiến vào, hôm nay cậu có chút không khỏe.

Ngày hôm sau, nửa đêm

Chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, cậu phóng nhanh ra khỏi tòa tháp. Không di chuyển lòng vòng như hôm qua, cậu bay thẳng đến tầng thứ tư. Hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút vẫn tốt hơn, đồng thời cũng khiến ai đó thỏa mãn.

Đi thẳng vào hành lang cuối tầng, tay cầm chặt đũa phép, đối mặt với ổ khóa trước một cánh cổng lớn. Harry gõ nhẹ đũa phép lên khóa cửa, thấp giọng niệm một câu:

"Alohomora"

Trong tích tắc, khóa cửa nhẹ nhàng phát ra âm thanh vang lên, Harry đẩy cửa tiến vào. Trước mặt cậu là hình ảnh của một con chó ba đầu, cả người nó nhét đầy cả nửa căn phòng, cả người nó bốc lên một mùi hôi thối khó chịu. Sư tử con đứng trân nhìn con chó ba đầu đang say giấc. Cho đến khi nó nhận ra điều gì đấy kì lạ thì con chó kia đã bắt đầu tỉnh giấc. Một tiếng gầm chói tai đã kéo Harry về với thực tại. Cậu nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài căn phòng qua cánh cửa lúc trước, nhẹ nhàng khóa lại chốt cài, lập tức khiến con chó kia biến mất sau cánh cửa.

Thành công xác nhận được sự tồn tại của Chó ba đầu, Harry mang tâm trạng vui vẻ tiến trở về tháp Sư Tử cho đến khi cậu sắc mặt cậu thay đổi nhanh chóng như vừa mới nhớ ra điều gì đấy. Ai chà, dù cho có muốn đưa Ron cùng Hermione đến đây tiến hành mọi việc theo trình tự đi chăng nữa cũng là không thể. Sao trách được cậu cơ chứ, vốn dĩ bây giờ giữa bọn họ cũng không có sự ràng buộc nào. Hiện tại cậu cũng chỉ có thể trở về tháp Gryffindor, bắt đầu xây dựng mối quan hệ với bọn họ mà thôi.

Trên đường trở về, Harry đầu hề hay biết rằng, hành tung của cậu đã bị phát hiện.

"Meow~~"

Bất chợt, nụ cười trên mặt Harry dần biến mất, thân thể cứng đờ. Đồ con mèo chết tiệt!! Harry trong lòng chỉ có thể kêu lên một tiếng nguyền rủa. Nhanh như chớp, cậu lập tức hướng trở về phía tòa tháp, chỉ là cậu không ngờ rằng...

Đối diện với bức tranh đáng lẽ phải có người bây giờ lại trống trơn, Ôi Merlin, không phải chứ! Bà Béo lại đi chơi đêm nữa rồi. Ngay lúc này, tiếng kêu phía sau càng lúc càng lớn hơn. Harry chỉ có thể một lần nữa chạy loạn đi, chỉ cần không như hôm qua vô thức chạy đến cửa hầm là được, trong lòng cậu không ngừng tự nhủ.

Chạy đến hết hơi, nghe thấy động tĩnh phía sau đã không còn, lúc này Harry mới dừng lại. Nhưng lúc này, cảnh tượng trước mặt lại khiến cậu quên luôn cả thở dốc, thẳng thừng trừng mắt trước khung cảnh ấy. Cả người như chịu một trận kích động nhẹ, không tin vào mắt mình.

Tại sao cơ chứ! Cậu lại một lần nữa bị dọa cho sợ để rồi chạy tán loạn. Cuối cùng cũng chỉ đến một chỗ, lại một lần nữa là hầm!?

Merlin, thật sự, liệu có phải là người chơi con!?!? Harry bất đắt dĩ, ngồi bệch xuống nền nhà ẩm ướt chờ Bà Béo trở về.

Nhưng quả nhiên, Merlin thật sự chưa hết cách để trêu đùa cậu. Từ phía xa, say khúc cua, những tiếng bước chân nhẹ nhàng lại một lần nữa vang lên....

Cái gì?? Harry toàn thân kinh sợ, là ai?? Lại là một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng cậu, có lẽ nào...

Cậu đích thị là muốn chạy trốn, chỉ là toàn thân cậu như bị tê liệt vậy, cả người không còn sức lực. Cậu chỉ có thể ngồi mong Merlin phù hộ, mong cho chủ nhân của tiếng bước chân không phải là giáo sư hay chỉ cần là một học sinh giống cậu nhất thời hứng khởi đi dạo đêm thôi, sẽ không hướng về bên này mà tiến tới đâu...

Tiếng chân trông không có vẻ như là nhỏ lại mà càng ngày càng to ra, qua khúc cua cuối hành lang, tiếng chân ngày càng tiến gần về phía cậu. Nhất thời phá tan đi ảo tưởng của Harry.

Đáng chết! kia chẳng phải là một Slytherin sao? Đám rắn thật sự dám phá luật sao!

Harry dựa vào những tia sáng yếu ớt của ánh trăng, cẩn thận quan sát người đang tiến gần cậu: mái tóc màu bạc đặc trưng, tròng mắt màu xám tro, vẻ ngoài xuất sắc, khí chất cao quý... Đến đây, cậu rốt cuộc không thể tự lừa bản thân được nữa, thật sự là cậu ta, chết tiệt! Cậu ta tới đây làm gì cơ chứ???