Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 44



Hai mươi ba tháng chạp, Tần Thiên xuất viện.

Miệng vết thương sau đầu đã được cắt chỉ đang dần lành lại, da thịt mới cũng mọc lên. Nhưng mãi đến lúc về nhà soi gương Tần Thiên mới phát hiện chỗ tóc xung quanh vết thương bị cạo trụi lủi, bây giờ đầu chẳng khác nào trái kiwi bị gặm nham nhở, xấu xí tới đáng thương.

"... Không xấu."

Long Nghị xoa mái tóc ngắn của thanh niên, an ủi: "Nhìn từ chính diện không thấy."

Tần Thiên khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ từ nay về sau em cứ phải xoay chính diện ra để gặp người ta à?"

Long Nghị bật cười, nhéo tai cậu ép xuống: "Đừng lộn xộn, kẻo vào nước."

Lúc này hai người đang chen chúc trong bếp, ngồi mặt đối mặt, ở giữa là một cái thùng, kế bên là ấm nước mới đun và thau rửa mặt.

Tần Thiên nằm viện hơn mười ngày, người ngợm còn lau sơ được chứ nhất quyết không được gội đầu. Cậu cảm giác đầu mình sắp mốc lên rồi, vừa về là muốn phi ra tiệm cắt tóc gội ngay.

Nhưng Long Nghị vẫn lo nhân viên sơ ý bất cẩn. Tiệm hớt tóc quanh đây toàn hàng lụp xụp, cắt cái đầu chỉ tốn mười tệ. Nhưng còn gội đầu, mấy cậu học việc tay chân lóng ngóng kia nếu đụng phải vết thương, nhiễm trùng ra thì làm sao đây?

Long Nghị không lay chuyển được sự khẩn khoản bức thiết của thanh niên. Thế là sau khi tan làm, anh xắn tay áo làm thợ gội đầu.

"Ngày mai muốn đến công ty?"

Long Nghị đổ phân nửa nước lạnh vào thau, sau đó rót nước nóng vào. Ướm chừng nhiệt độ thích hợp rồi anh mới cầm ca múc lên, chậm rãi dội lên mái đầu đang rũ cụp xuống của Tần Thiên. Lúc về anh có nghe thanh niên gọi điện thoại nên thuận miệng hỏi.

"Dạ! Em nằm dài hơn nửa tháng rồi." Tần Thiên cúi đầu, hưởng thụ cảm giác ngưa ngứa bàn tay anh Long gãi da đầu mình để lại, híp mắt trả lời, "Bây giờ là thời điểm bận rộn nhất mà, em muốn sang phụ một tay."

"Còn định tăng ca kiếm tiền?"

Long Nghị chọc thủng tâm tư nhỏ mọn của cậu.

"Hì hì." Tần Thiên mắc cỡ cười, không phủ nhận, "Ngày mai em đi nộp giấy tờ chứng minh nằm viện đã, quản lý nói sẽ được thanh toán mà."

Dù người ta bảo phải thể hiện mặt tốt trước mặt người mình thích. Cơ mà Tần Thiên nghĩ mình chỉ là dân tỉnh lẻ tính toán chi li, làm sao giả ra bộ mặt thiếu gia hào phóng được. Với lại ở chung với anh Long lâu đến vậy, mình thế nào anh còn không biết chắc? Còn chẳng bằng cứ là chính mình.

Dẫu sao... chắc hẳn anh Long cũng không ghét bộ dạng này của mình.

Tần Thiên tiếp tục: "Còn nữa, em phải đi mua xe điện với giỏ hàng. Để mai về em sang chợ đồ si xem thế nào."

"Ai, anh Long, anh thấy em có nên đổi hãng xe không? Cái xe điện mới hư bữa trước chất lượng tệ lắm luôn, đến vỏ xe cũng bị lốp nghiền nát ra được, không thì đầu em đã chẳng tét bung!"

Tần Thiên có hơi hối hận vì hồi vào làm đã mua lại xe cũ của tiền bối. Nó đã hỏng hóc lâu ngày, bình thường chạy cũng khá ổn định nhưng vừa gặp sự cố là vỡ nát tan tành. Mà hồi đó cậu cũng không có nhiều tiền, mua được cái xe đã là khá rồi.

Nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa, giờ trong thẻ cậu cũng có mấy chục ngàn ấy chứ, có thể mua một chiếc tốt hơn.

Long Nghị rất đồng tình: "Đổi thành xe máy điện đi, mua mới."

Xe máy điện nặng hơn xe đạp điện bình thường, độ an toàn cũng được đảm bảo hơn.

"Mới ạ..." Tần Thiên không nỡ, "Phải bốn năm ngàn cơ ý."

Xe cũ cậu chỉ mua hết sáu trăm tệ, nếu bây giờ mua mới ít cũng phải đắt gấp mười!

Tần Thiên cũng nắm giá thị trường, dạo này anh Lương hay giao hàng bằng con xe điện mới tinh màu đen, ngày ngày lượn lờ khoe khoang trước mặt bọn họ.

"Muốn tiền hay cái mạng?"

Bản thân Long Nghị sống tiết kiệm hơn thanh niên, nhưng chỗ cần tiêu cũng tuyệt nhiên xuống tay không cân đo nhiều.

"Mai về gọi điện cho tôi, tôi đi mua cùng." Xịt dầu gội vào tay xoa xoa, Long Nghị không yên lòng bổ sung, hiếm khi cứng rắn được một lần.

"Dạ."

Tần Thiên chớp chớp mắt nhìn sàn nhà, ngoan ngoãn đáp lời, khóe miệng không nhịn được lặng lẽ cong tít lên.

Anh Long muốn đi dạo phố với mình, năm ngàn tệ có là cái củ cải gì!

Lớp bọt dày chen chúc đầy tóc, căn bếp nhỏ thoang thoảng mùi dầu gội đầu hương chanh dịu mát.

Thật ra tay nghề của Long Nghị cũng chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, nhưng Tần Thiên cảm thấy dễ chịu hơn tất cả bao nhiêu lần gội đầu trước đây.

Rõ ràng là người đàn ông thô thiển giờ này lại cẩn thận từng chút làm một việc tỉ mỉ như thế vì cậu. Nước dội lên đầu bắn tứ tung, người đàn ông lập tức lau khô ráo rồi tiếp tục, chỉ một cái đầu gọn gàng thế mà gội mất hai chục phút liền.

Nhưng Tần Thiên mong ngóng thời gian có thể trôi chậm một chút nữa thôi.

Những ngày gần đây anh Long đối xử với cậu vừa săn sóc lại vừa dịu dàng, như thể mọi xa cách trước kia chỉ là tưởng tượng của cậu. Tần Thiên cảm thấy khoảng cách của cả hai gần thêm một bước lại khiến cậu chẳng muốn khỏe lên nhanh chút nào.

Cúi đầu tới độ hơi mệt, Tần Thiên khép chân lại, ngả đầu lên đầu gối hưởng thụ được anh Long mát xa cho, ánh mắt không kiềm được dịch lên trên.

Phòng bếp vốn chật chội, cả hai mỗi người ngồi một chiếc ghế nhỏ, thế là gần như không còn khoảng trống. Vì phải đặt thùng nước ở giữa nên Long Nghị chỉ có thể tách hai chân ra, bấy giờ Tần Thiên vừa nhấc mắt đã trông thấy đùi người đàn ông.

Có hơi, gần quá mức.

Tần Thiên nhìn chăm chú chưa được bao lâu, mặt đỏ lựng tim run rẩy cụp mắt xuống.

Rõ ràng anh Long còn mặc quần áo đầy đủ mà, sao cậu lại cảm thấy mình xấu hổ bối rối quá!?

Long Nghị đang múc nước xối bọt dầu gội, đầu Tần Thiên hơi ngọ nguậy một tí làm nước chảy xuống mặt.

Tần Thiên vội vàng nhắm tịt, nhưng vẫn có nước chui lọt vào mắt.

"Á." Hơi xót.

"Nhắm mắt từ từ, đừng động đậy."

Long Nghị thấy thế bèn nhanh tay xả sạch đống xà bông trên tóc, rồi lấy khăn lau trên kệ ra thấm sạch nước nhiễu trên mái tóc ngắn của cậu.

Sau đó Long Nghị lau khô tay, đệm khăn ở cổ Tần Thân rồi nâng cằm của thanh niên lên.

"Chớp mắt."

Anh múc một ca nước ấm trong chậu, đổ xuống chỗ mắt bị dính nước của Tần Thiên.

"Ưm..."

Tần Thiên muốn rụt cổ về sau như phản xạ, kết quả bị Long Nghị bóp chặt gáy không động đậy được, chỉ biết liều mình chớp chớp mắt. Nước ấm ướt nhẹp cả gương mặt, thấy sắp tràn cả vào cổ áo cậu mới vội vã xin tha: "Dạ rồi dạ rồi, sạch rồi."

Long Nghị đặt ca nước xuống, Tần Thiên vội cầm khăn chùi mặt.

Bấy giờ cả tóc lẫn đôi mắt cậu đều ướt sũng, gương mặt còn đọng vài giọt nước, thoạt trông vừa đáng thương lại vừa rất đáng yêu.

Hai người cách nhau chưa đến nửa mét, gần đến mức một mắt Long Nghị cũng đủ bắt được giọt nước chưa lau trôi trên đôi môi của thanh niên.

Tần Thiên dụi dụi mắt, sau khi buông ra mắt phải đã đỏ quạch lên, lầu bầu nói đùa.

"Anh Long còn phải luyện nhiều nha, nếu ở tiệm thật chắc em khỏi trả tiền quá à!"

Giọng điệu nũng nịu của thanh niên quá sức tự nhiên. Long Nghị vẫn chưa rút tay đặt trên gáy Tần Thiên về, lúc này nghe được chợt không nhịn được gồng sức, người trước mắt lập tức nhích đến thật gần.

Tác giả có lời muốn nói:

Có phải nhịp truyện chậm quá không, hổng ai đọc hết TOT

Edit: tokyo2soul