Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 58



Kỳ nghỉ luôn trôi qua thật mau, chưa kịp tận hưởng cảm giác lười biếng nhàn hạ này mấy ngày, Tần Thiên đã phải lái chiếc xe máy điện mới của mình bắt đầu đi làm lại.

Tết nhất nhiều cửa hàng tạm ngưng phục vụ, nhưng trong lúc rảnh rang rất nhiều người lên mạng mua sắm. Thế nên vừa về làm việc là đơn giao ập tới vô số kể.

Sáng sớm vừa đến kho Tần Thiên đã chất đầy ắp giỏ hàng, Vương Đông Đông còn lựa cho cậu cả đống to chất một bên, tạm để đó phần chiều giao.

Lái chiếc xe máy điện nhỏ, Tần Thiên lướt sơ chuỗi địa chỉ giao hàng trong đầu một lần rồi lên lộ trình đi. Từ công ty đi về phía Tam Hoàn, sau đó vòng về từ phía Đông, thế là giữa trưa cậu có thể tới Thiển Thủy ăn cơm với anh Long đó!

Đắc ý tính toán xong, Tần Thiên lên đường.

Chưa kể tới những vấn đề khác, ngay ngày đầu tiên đi làm trở lại xe cộ đã đầy đường. Tần Thiên cẩn thận chạy xe theo làn không dành cho xe cơ giới, hàng nhiều nhưng cậu cũng không quá vội vã. Dẫu sao hiện tại cậu đã có người trông mong ở nhà, xem như vì để người kia đừng lo lắng, cậu sẽ cẩn thận từng tí một luôn.

Sắp mười hai giờ, Tần Thiên đảo qua giỏ hàng một lượt, còn mười đơn nữa của khu dân cư Thiển Thủy. Cậu chạy xe theo đường về nhà, gọi điện thoại cho Long Nghị.

"Mười phút nữa em về đến."

"Ừm, cơm vừa nấu xong." Đầu bên kia điện thoại nghe tiếng máy hút khói cũ rích kêu ù ù, giọng của người đàn ông trầm thấp mà nhẹ nhàng.

"Anh nấu gì đó?" Tần Thiên ngủ thẳng giấc được mấy ngày, sáng sớm nay dậy muốn không nổi. Cậu nằm tại giường gặm mỗi cái bánh bao nên bây giờ bụng đã đói meo rồi.

"Hầm sườn heo với canh rong biển." Long Nghị kê điện thoại vào vai, vừa nêm thêm muối vừa nói, "Khoai tây sợi em thích, với rau trộn còn thừa hôm qua."

"Nghe thôi mà nước bọt em hết chịu nổi rồi này." Tần Thiên làu bàu.

"Em đừng vội, chạy xe chậm thôi." Long Nghị dịu giọng, "Đói bụng thì ngừng xe tấp vô lề, anh có để ít bánh quy trong cốp xe, em ăn lót bụng trước."

Chiếc xe máy điện mới mà Long Nghị chọn cho Tần Thiên không chỉ đảm bảo về mặt an toàn, chống đổ ngã, chịu được tải trọng cao ở cả trước và sau, mà ngoài ra không gian cốp dưới yên rất rộng rãi, để được ít đồ với quần áo. Thế nên trước đó Long Nghị đã chuẩn bị vài món cần thiết cho đứa nhỏ.

Tần Thiên hoàn toàn không để ý, bây giờ nghe người đàn ông dặn dò mới hết sức ngạc nhiên, tim bỗng ấm áp.

Anh Long là như thế đó, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại là người đối xử với cậu dịu dàng cẩn thận hơn bất cứ ai.

"A, em biết rồi."

Tần Thiên cúp điện thoại, nhấc tấm kính chắn trước mũ bảo hiểm lên. Cậu không thấy lạnh, cho dù gió rét có đang xộc thẳng vào mặt cũng không sao thổi tan nụ cười trên môi.

Tần Thiên ăn bữa trưa no nê, Long Nghị cản không cho rửa chén nên cậu đứng dựa cửa bếp nhìn người đàn ông rửa, nhân tiện gọi điện cho khách trong khu.

"A lô, cô Vương ạ, đơn hàng của cô đến rồi... Không có ở nhà à? Vâng, để con đặt ở phòng trực, tan làm cô ghé anh Long lấy hàng ạ."

"Anh La, đơn hàng của anh... Ngày mai giao ạ? Vâng, vậy xế chiều mai em giao lại cho anh sau."

"Chào anh Phùng, đơn hàng của anh đến rồi... À vâng anh có nhà ạ, thế thì tốt quá, để em tới giao cho anh liền."

Tần Thiên cúp điện thoại, nhớ trong giỏ hàng hết bảy tám đơn là của người tên "Phùng Thọ Vinh", thế nên tiện nhiều chuyện với Long Nghị đôi câu.

"Chắc là làm nghề tự do." Long Nghị vẫn luôn trông coi ở khu dân cư này, biết ngoài những gia đình ngày ngày đi làm giấc sớm còn có rất nhiều người làm ca đêm dài ngày, có người tự làm ăn ở nhà, không có gì kỳ lạ.

"Cũng đúng." Tần Thiên gật gật, "Cơ mà lạ lùng là lần nào anh ta cũng nói em đặt đồ ngoài cửa, chờ em xuống lầu rồi mới ra lấy... Như kiểu trong phòng có gì mờ ám ấy ạ."

"Đừng tò mò thế." Long Nghị cất chén bát vào tủ đựng, lau khô tay, đoạn chọc lên mũi thanh niên một cái, "Kẻo lại kéo em vào phòng, roẹt một cái là xong đời."

"Hứ, thời đại này là xã hội pháp trị, em mà thèm sợ ý." Tần Thiên chun mũi, nghịch ngợm cắn lên đầu ngón tay người đàn ông, "Chưa kể, nếu có bể chuyện thật thì còn có anh cứu em mà."

Ngón tay được hôn lên như bỏng mất, màu mắt phải Long Nghị tức khắc trầm xuống.

"Ừm..."

Tần Thiên còn định nói thêm vài câu nữa thì đột nhiên môi bị chặn kín. Mùi hương của người đàn ông lại vây khắp cơ thể, chỉ ít lâu sau trong gian bếp lại vang vọng tiếng nước lép nhép ngượng chín mặt.

"Ư... em... em phải đi giao hàng..."

Kìm giữ thứ đang biến hóa bên hông, Tần Thiên ra sức đẩy ngực người đàn ông ra, lấy hơi nói từ kẽ hở mới trốn thoát khỏi lòng Long Nghị.

"Lần sau đừng mời gọi anh."

Long Nghị kiềm chế cắn lên môi thanh niên, sau đó quay người vào phòng vệ sinh.

Tần Thiên bụm miệng đứng đờ ra vài giây đồng hồ, nghe thấy tiếng thở dồn dập của người đàn ông trong nhà vệ sinh mới vội vàng đẩy cửa chạy đi.

Rõ ràng hồi trước anh Long tiết chế như thế, cứ dồn nén mọi thứ trong lòng. Sao bây giờ... ngày càng "bốc đồng" ấy?

Tần Thiên ôm đơn hàng vào khu dân cư, choáng váng nghĩ ngợi.

"Xin chào anh Phùng, shipper đến giao hàng đây."

Tần Thiên đứng ở tầng hai tòa hai cụm ba, gõ cửa phòng 201.

"Để ngoài cửa đi, cảm ơn."

Có giọng nói yếu nhớt từ một người đàn ông trẻ tuổi vang lên từ trong cửa. Mũi Tần Thiên thoáng giật giật, hơi muốn hắt xì.

Cậu nghĩ bụng, người này hút thuốc ghê thật, mùi khói lan ra đến cửa sặc phát ớn.

"Được, tổng cộng tám đơn, để ngoài cửa cho anh nhé. Anh lấy vào rồi kiểm tra lại số lượng giúp em, có vấn đề thì gọi điện thoại."

Tần Thiên cao giọng nói vào, sau đó quay người xuống lầu.

Đi được hai bước, mùi khói thoảng quanh chóp mũi khiến cậu thoáng khựng chân.

Mùi hương này... hơi quen thuộc. Mùi hương khơi gợi lên hồi ức không vui của cậu.

Tần Thiên ngoái đầu nhìn cửa phòng 201 đóng chặt.

Tấm cửa chống trộm màu xanh đậm không có gì khác trừ mắt mèo.

Không biết có phải hoa mắt hay không, từ trong mắt mèo đen ngòm không có ánh sáng kia.

Dường như có người đang ở bên trong, lặng lẽ nhìn ra ngoài đăm đăm.

Tác giả có lời muốn nói:

Mình cũng đói ghê á.

Edit: tokyo2soul