Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu

Chương 11



11.

Khi tôi bước về ký túc xá, những ký ức thời cấp ba lại ùa về trước mắt tôi.

Vì bố mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, nên những vấn đề về mặt tình cảm này tôi lại càng khó để hiểu được.

Mỗi khi bọn họ cãi nhau tôi lại trốn vào trong phòng, nhưng những tiếng la hét cuồng loạn và những lời buộc tội điên cuồng của họ vẫn lọt vào tai tôi.

Nghĩ tới bọn họ trước kia ân ái như vậy mà hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, cái thứ tình cảm này thật sự rất dễ tan vỡ mà.

Vì vậy, tôi không biết phải đối mặt với sự yêu thích của người khác như thế nào, thậm chí tôi còn không biết nên đối mặt với cảm xúc của bản thân như thế nào.

Khi đó, tôi đã chọn cách giấu đi cảm xúc này, tôi muốn giữ lại dáng vẻ đẹp nhất lúc ấy.

Bây giờ gặp lại Lâm Tri Dữ, cảm xúc chôn sâu trong lòng bắt đầu trở nên không thể khống chế được.

Nghĩ đến đây, tôi dừng lại, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Ngô Gia.

Tôi nắm chặt điện thoại, chậm rãi nói: "Mình có người mình thích rồi, nhưng lại sợ cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp, mình phải làm sao đây?"

Đầu dây bên kia sửng sốt một lúc, rõ ràng là bị sốc trước lời nói đột ngột của tôi.

“Một vài loại cảm xúc là để trải nghiệm, không nhất thiết phải cần một kết quả rõ ràng mới được coi là kết quả.”

Ngô Gia dừng lại một chút, “Nếu như không thử, làm sao biết cậu ấy không phải là người mà cậu đang tìm kiếm?”

Bức tường trong lòng tôi lúc này đã sụp đổ.

Tôi vội vàng cúp điện thoại, quay người chạy ra khỏi trường, nhanh chóng bắt một chiếc taxi lao thẳng đến trường cậu ấy.

Ngồi trong xe mà tôi còn có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.

Tôi ôm ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Tôi lấy điện thoại di động ra, nhưng bởi vì lo lắng nên tôi cứ liên tục gõ sai chữ "Cậu đứng ở cổng trường đợi mình một lát."

Sau khi gửi tin nhắn, tôi vô thức ôm chặt điện thoại, càng gần tới nơi, tim tôi lại càng đập nhanh.

Vừa xuống xe, tôi lập tức nhìn thấy Lâm Tri Dữ ở cổng trường, cậu ấy đang cúi đầu xem điện thoại.

Vừa ngước mắt lên nhìn thấy tôi, cậu ấy bỏ điện thoại xuống và chậm rãi đi về phía tôi.

Không biết lấy dũng khí từ đâu mà ra, tôi chạy về phía cậu, nhào thẳng vào vòng tay cậu ấy.

Cậu ấy dừng lại, ôm tôi và nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tôi nhẹ giọng nói: “Hôm đó cậu nói muốn nghe suy nghĩ của mình mà”.

"Thật ra mình... không muốn cậu đi."

“Đối với mình thì cậu không chỉ là một người bạn.” Giọng nói của tôi càng lúc càng nhẹ hơn, tôi không dám ngẩng đầu mà vùi mặt sâu hơn.

Lâm Tri Dữ hơi sửng sốt, buông tôi ra rồi nâng cằm tôi lên hôn thật mạnh, mang theo chút hung hăng mà mà thâm nhập vào, mùi rượu vương vấn giữa môi và răng.

Thật lâu sau, anh mới buông tôi ra.

Nhưng ánh mắt của anh lại dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Hạ Đinh Vãn, khàn giọng nói: “Bây giờ hãy nói cho anh biết đi.”

Đầu óc tôi vẫn còn trống rỗng, đôi môi tê dại dần dần khiến tôi bình tĩnh lại, tôi che miệng nói: “Đây là cổng trường đấy!”

Anh nhếch môi cười nhẹ: "Xin lỗi, anh không nhịn được."

Anh nắm tay tôi rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi: “Bây giờ anh thực sự rất hạnh phúc”.

……

Vừa bước vào ký túc xá, đám người Ngô Gia đã vây quanh tôi, nhìn điệu bộ của bọn họ, tôi liền lo lắng nuốt khan.

“Thẳng thắn khai ra sự thật đi!”*

*raw là 如实招来

“Để mình đi tắm cái đã.” Tôi cố gắng đánh trống lảng nhưng vẫn thất bại.

"Không được! Nói chuyện trước rồi tắm", Bọn họ đe dọa.

Tôi ôn tồn nói: “Không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là hiện giờ mình đã có người yêu rồi.”

Đôi mắt họ mở to đầy hoài nghi.

Ngô Gia hét lên: “Là hai người ở bên nhau rồi ấy hả?”

"Ừm" Tôi vén tóc ra sau tai một cách lo lắng.

“LÀ AI?!”

Tôi bình tĩnh đáp lời: “Các cậu đã thấy anh ấy rồi. Lần trước thi đấu anh ấy mặc áo số 7”.

Bọn họ bắt đầu kêu lên, bị sốc trước tin này.

Tận dụng cơ hội, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, lấy quần áo rồi chạy vào nhà vệ sinh, để lại bọn họ làm ồn ở bên ngoài.

Tôi đứng trước gương, nhẹ nhàng chạm vào môi, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Còn ở phía bên kia

Những người còn lại đều nhìn Lâm Tri Dữ vừa bước vào cửa.

“Sao vậy? Sao tất cả mọi người đều nhìn tao thế?”

Khương Duy lắc đầu thở dài: "Lúc nãy sắc mặt mày u ám, nhất quyết ngồi một mình trong quán lẩu, bây giờ lại trở về với vẻ mặt vui vẻ. Anh em à, tao thực sự lo lắng cho trạng thái tinh thần của mày đấy."

Lâm Tri Dữ phớt lờ họ rồi tự mình đi tắm.