Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu

Chương 4



4.

Thứ bảy.

Tôi gấp quần áo cho vào túi, sau đó cầm túi trên tay, chậm rãi đi đến trường Lâm Tri Dữ.

Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ tráng miệng, tôi đi vào chọn một chiếc Crepe ngàn lớp và mochi kem.

Khi đến cổng trường cậu ấy, tôi nhắn tin: “Mình tới rồi đây.”

Cậu ấy trả lời "Được rồi, mình sắp đến rồi."

Tôi đứng sang một bên, mở điện thoại ra lướt chút.

Lúc này có ba chàng trai tới đứng trước mặt tôi, tôi ngước lên.

“Có thể cho xin id wechat không?” Một người chàng trai lấy điện thoại di động ra và mỉm cười nhìn tôi.

Tôi lùi lại một bước và nói, "Không."

Anh ta tiến thêm một bước và kiên quyết nói: “Chỉ là thêm một tài khoản wechat thôi mà.”

Không ít người qua đường đã nhìn về phía này vài lần.

Tôi quay người chạy vào bên trong trường học, đúng lúc đụng phải Lâm Tri Dữ đang đi ra.

Tôi hơi loạng choạng ngã về phía sau, cậu ấy bế tôi lên, ôm vào lòng.

Những nốt hương gỗ quen thuộc bao bọc lấy tôi, khiến tôi bình tĩnh lại.

Cậu ấy nói đùa: “Vội chạy đến chào mình đến thế cơ à.”

Tôi không trả lời mà quay lại nhìn ba người ở phía xa vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Cậu nhìn theo ánh mắt của tôi và nhìn thấy ba người họ. Ánh mắt cậu ấy trở nên lạnh lùng: “Bọn họ đang quấy rối cậu à?”

Bọn họ nhận thấy ánh mắt không thiện cảm của Lâm Tri Dữ, vội vàng rời đi.

Cậu ấy buông tôi ra rồi muốn gọi bọn họ lại.

"Không, không sao đâu." Tôi nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu ấy quay lại nhìn tôi và hỏi: “Chắc chắn là không sao chứ?”

Tôi gật đầu thật mạnh: “Thật sự không sao mà.”

Rõ ràng cậu vẫn chưa tin lắm, vẻ mặt u ám. Tôi đưa túi cho cậu ấy: “Giặt rồi, cảm ơn cậu vì chiếc áo nhé.”

“Ừm sau đó thì, món tráng miệng này cũng cho cậu, tôi thấy hồi cấp 3 cậu khá thích ăn crepe ngàn lớp.”

Cậu ấy nhận lấy, sắc mặt tốt hơn chút, cong môi nói: “Sau này nếu muốn mượn quần áo thì có thể mượn của mình.”

……

Sau đó tôi phải trở về trường, cậu ấy nhất quyết đòi đi theo, muốn tiễn tôi về.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách thoả hiệp.

“Đến nơi rồi, cậu về cẩn thận nhé.” Tôi nhìn cậu ấy nói.

Cậu vẫy vẫy tay: “Biết rồi, cậu đi vào đi.”

Lâm Tri Dữ trở lại ký túc xá, lấy quần áo trong túi ra, ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, cậu nhớ lại trên người Hạ Đinh Vãn cũng mang theo mùi này khi cô va vào vòng tay cậu.

Khóe miệng hơi nhếch lên: "Bột giặt của cô ấy có mùi thơm quá."

Nghĩ đến đây, cậu vô thức vươn tay ra làm động tác, với cái chạm nhẹ của buổi chiều, cậu tự nhiên cảm nhận được vòng eo thon gọn mềm mại của cô xuyên qua lớp vải mỏng.

Lâm Trí Dữ cưỡng ép cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, đặt chiếc áo lên ngăn trên cùng của tủ quần áo.

Sau khi dọn dẹp xong, cậu ngồi xuống và lấy món tráng miệng ra ăn.

Bạn cùng phòng Khương Duy tình cờ đi vào, nhìn thấy Lâm Tri Dữ đang ăn bánh crepe ngàn lớp, “Không phải cậu không thích ăn mấy loại đồ ngọt như này sao?”

Ở trường, nhiều nữ sinh tặng cho Lâm Tri Dữ trà sữa, đồ tráng miệng, v.v. nhưng cậu đều từ chối nhận hết, chỉ trả lời đơn giản: “Tôi không thích ăn những thứ ngọt ngào này”.

Khương Duy khá ngạc nhiên khi thấy cậu bây giờ đang ăn uống vui vẻ, trên mặt hiện rõ nụ cười.

Lâm Tri Dữ nhướng mày, lười biếng nói: “Thỉnh thoảng ăn một lần cũng khá ngon.”