Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu

Chương 8



8.

Tôi cũng không quá quan tâm nhiều đến những gì họ nói.

Thẳng cho tới khi kết thúc kì thi giữa kì, ngày có kết quả điểm số, tôi đã thấy điểm số của bản thân tăng lên rất nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghĩ tới việc nên cảm ơn cậu ta, tôi gửi tin nhắn cho Lâm Quân Trạch: “Cảm ơn cậu nhiều, điểm số của tôi đã tiến bộ nhiều lắm, thực sự cảm ơn cậu nhiều.”

Vài phút sau, Lâm Quân Trạch trả lời: “Là do cậu thông minh, thứ bảy có thể ăn tối cùng nhau không?”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Được chứ, vậy để tôi mời.”

……..

Thứ bảy

Bởi vì Lâm Quân Trạch để tôi lựa chọn địa điểm, nên tôi đã chọn một cửa hàng lẩu mới khai trương, cách trường không xa lắm.

Tôi chuẩn bị đơn giản một chút, khoác một chiếc túi rồi ra ngoài.

Vừa mới xuống lầu kí túc, tôi đã thấy Lâm Quân Trạch đang đợi ở cổng. Nhìn thấy tôi đi xuống, trên miệng cậu ta nở một nụ cười nhàn nhạt, “Đi thôi.”

Khi chúng tôi tới quán lẩu, vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi lẩu phả tới, không gian quán rất sạch sẽ và gọn gàng, phong cách trang trí cũng khá đơn giản, ánh sáng cũng tương đối ổn.

Tôi nhìn ngó xung quanh thấy rất nhiều người, “Nhiều người thì chứng tỏ ngon đó.”

Lâm Quân Trạch cười nhẹ nói: “Có lẽ vậy.”

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Lâm Quân Trạch hỏi: “Cậu không ăn cay được đúng không?”

Tôi gật đầu, “Nếu cậu ăn cay thì có thể gọi lẩu Shabu-shabu.”

“Tôi cũng rất ít khi ăn cay.” Cậu ta trả lời.

Sau khi các món ăn lần lượt xuất hiện, số lượng khách trong quán cũng đang tăng lên.

Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ bàn bên cạnh nên tôi quay lại nhìn. Từ tấm bình phong chạm rỗng, tôi thấy Lâm Tri Dữ.

Lúc này cậu ấy đang lật menu, nói chuyện với bạn bè ở phía đối diện.

Tôi ngay lập tức thu ánh mắt lại, nhưng tim lại đập rất nhanh, không hiểu vì sao mà tôi không muốn để cậu ấy thấy tôi và Lâm Quân Trạch đang ăn.

Lâm Quân Trạch thấy biểu cảm của tôi có gì đó không đúng, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi giả vờ thoải mái: “Không sao, tôi bị phỏng ấy mà.’

“Ăn từ từ thôi.”

Trong nửa tiếng tiếp theo, tôi thấy rất dày vò, cũng may là ở giữa có một bức bình phong, nhưng thiết kế rỗng ở giữa có thể hoàn toàn nhìn thấy phía đối diện.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện âm thầm trong trái tim mình, đừng quay đầu lại, đừng chú ý đến tôi.

Tôi nhìn thấy đồ ăn ăn cũng tương đối rồi, “Tôi ăn cũng no rồi, chúng ta về nhé.”

“Được thôi.” Lâm Quân Trạch nói.

Lâm Quân Trạch đứng dậy đòi đi thanh toán, tôi ngăn cậu ta lại: “Đã nói là tôi mời cậu rồi.”

Cậu ta không lay chuyển được tôi nên chỉ có thể thoả hiệp.

Có lẽ là do nghe thấy tiếng động ở phía bên này, lúc thanh toán tôi cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn vào phía sau lưng mình, tôi vô thức quay đầu lại.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tri Dữ, đang nhìn chằm chằm tôi với khuôn mặt vô cảm, sau đó cậu ấy cụp mắt xuống không nhìn tôi nữa.

Tôi ngơ mất một lúc, sau đó cùng Lâm Quân Trạch đi ra khỏi quán lẩu.

Tôi không muốn để bản thân quan tâm tới nữa, chúng tôi đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, nhưng tôi không thể không nghĩ về đôi mắt lạnh lùng của cậu ấy.

Lâm Quân Trạch nói chuyện với tôi, tôi cũng đáp lời hơi lơ đãng.

Lâm Quân Trạch bên cạnh đột nhiên dừng lại, tôi quay lại nhìn cậu ta trong nghi ngờ.

Trong ánh mắt cậu ta có chút cay đắng, cẩn thận hỏi: “Có phải cùng tôi đi ra ngoài thấy không vui không?”

Tôi xua tay nói: “Không phải, chỉ là đang suy nghĩ mà thôi.”

Cậu ta rõ ràng không bị thuyết phục lắm, đáp lời: “Vậy được.”. truyện đam mỹ

Tôi rời chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi bộ về trường à, hay gọi xe?”

Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi bộ vòng qua cây cầu bên cạnh đi, có thể nhìn thấy cảnh đêm.”

“Được.”

………

Thời gian vẫn chưa muộn, trên đường vẫn có nhiều người qua lại.

“Từ tiểu học cậu đã bắt đầu học vẽ rồi à.” Cậu ta nhẹ nhàng hỏi.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một hồi, hơi ngạc nhiên: “Đúng thật là từ tiểu học, sao cậu biết?”

Trên môi cậu ta nở một nụ cười yếu ớt: “Thực ra chúng ta học cùng một lớp học vẽ.”

Tôi rất kinh ngạc: “Thật sao?”

“Đúng vậy, từ ánh nhìn đầu tiên tôi đã nhận ra cậu rồi.” Cậu ta cong môi cười.

Tôi vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị gián đoạn bởi tiếng nhạc chuông điện thoại.

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn vào cái tên “Lâm Tri Dữ” đang hiển thị trên màn hình, sững sờ một lúc.

“Xin lỗi nhé, tôi nghe điện thoại chút.”

“Không sao.” Lâm Quân Trạch nói xong thì bước đi, để lại cho tôi một khoảng không gian.

“Alo.”

Sau khi dừng vài giây, đầu giây bên kia nói: “Mình say rồi, tới đón mình đi.”

Tôi bất lực nói: “Mình thấy cậu có vẻ tỉnh táo mà.”

Cậu ấy “cây ngay không sợ chết đứng” nói: “Mình say rồi.”

Tôi gợi ý: “Bạn bè của cậu không phải cũng ở đó sao?”

“Bọn nó đi rồi.” Cậu ấy nhàn nhạt nói.

“Được rồi, vậy đợi mình nhé.” Tôi đành thỏa hiệp.

Tôi hơi xấu hổ bước tới chỗ Lâm Quân Trạch: “Bạn tôi uống say rồi, muốn tôi tới đón, cậu về trước đi, thực sự xin lỗi nhé.”

Lâm Quân Trạch an ủi: “Không sao đâu, cậu đừng về muộn quá nhé, không an toàn.”

“Ok, vậy tôi đi trước đây.”

Lâm Quân Trạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Đinh Vãn, có chút u tối, đôi mắt mờ đi, cay đắng nói: “Là hắn ta sao?”