Trong Mộng Không Thấy Mùa Thu

Chương 5



10

Ta giật mình tại chỗ: "Chúng ta không phải đã thành thân rồi sao?"

"Không được không được, hiện tại còn không tính, lúc ấy nàng còn đang bệnh, cho nên tất cả chỉ là đơn giản xử lý một chút."

Hắn nói, "Sao lại có thể ủy khuất nàng, chờ những việc này giải quyết xong, ta phải cho nàng một hôn lễ long trọng nhất toàn kinh thành."

Ta cũng không biết tâm tình mình trong lúc này là như thế nào.

Từ nhỏ ta đã biết mình bệnh tật quấn thân, rất có thể sống không được nhiều năm.

Tuổi nhỏ khi không hiểu chuyện, không biết ý đồ của nhị thúc, tam thúc cùng những huynh đệ thân cận, bọn họ sẽ giả vờ mang ta cùng nhau chơi, lại dẫn ta tới một nơi vắng vẻ liền đẩy ta xuống mặt đất, sau đó đắc ý mà nói với ta: "Ma ốm, ngươi có biết không, chờ sau khi ngươi chết, tất cả đồ đạt trong nhà ngươi đều là của chúng ta?"

Ta không chịu tin, trở về hỏi phụ thân ta, ông giận dữ đi tìm nhị thúc tam thúc, đến đó bọn họ lại vô sỉ mà đáp.

"Chẳng lẽ không phải sao? Đại ca, ngươi cùng đại tẩu chỉ có mỗi một nữ nhi, còn sống không lâu, ngày sau nếu không dựa vào chúng ta, làm sao có thể giữ được gia nghiệp to như vậy?"

Cha ta không để ý tới bọn họ, muốn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, sau khi về nhà lại nghiêm túc mà nói cho ta: "Lời bọn họ nói, một chữ đều không cần tin."

"Con là nữ nhi của ta, gia sản của ta đơn nhiên đều nên giao vào tay con."

Ta thấp giọng hỏi: "Con sẽ không sống lâu lắm, đúng không?"

Phụ thân đang nhẹ nhàng xoa đầu ta tay bỗng nhiên khựn lại một chút, ngữ khí nghiêm túc: "Ta sẽ nghĩ mọi cách để kéo dài mạng sống cho con."

Có lẽ là bởi vì ta thân thể không tốt, mấy năm nay ông cùng nương luôn cưng chiều ta.

Ta nói muốn đọc sách, liền nghĩ cách cho ta vào học đường kinh thành, ta nói muốn cùng Thôi Ninh Viễn định thân, bọn họ đều nhìn ra hắn lòng muông dạ thú, lại chỉ là âm thầm điều tra đề phòng, cũng không để ta có nửa điểm thương tâm.

Cho tới hôm nay, mới tính là mây tan thấy trăng sáng.

Ta gặp Hạ Văn Thu.

Lúc mới gặp chỉ cảm thấy hắn có chút kỳ quái, sự đạm mạc bình tĩnh mà ta thường lấy làm tự hào ở trước mặt hắn điều tan rã, ta nhịn không được cùng hắn đấu võ mồm, cố ý nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn thấy bộ dáng hắn bị tức giận đến dậm chân, tâm tình liền cực kỳ vui vẻ.

Nhưng kỳ thật, lời nói của ta cũng không phải suy nghĩ thật lòng.

Hắn có thể so Thôi Ninh Viễn đẹp hơn nhiều.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Văn Thu.

Hắn vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất như vậy, eo lưng thẳng tắp, giống như mũi nhọn của một thanh trường kiếm, trên mặt biểu lộ biểu tình lại thập phần khẩn trương.

Ta cười đến sáng lạng: "Được".

Sau đó, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh đã đeo lên ngón tay của ta.

Ta nhịn không được cười: "Chàng hôm qua ở trong phủ Thất hoàng tử khẩu chiến với huynh muội Thôi gia, còn cãi lại Thất hoàng tử vài câu, rõ ràng rất khí thế. Hôm nay sao lại khẩn trương như vậy?"

"Bởi vì không giống nhau."

Vì cảm thấy chuyện tốt sắp đến, Tôn Nguyệt đã lặng lẽ rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại.

"Đối phó bọn họ, là sự thành do người. Ta vốn đã trù tính nhiều năm, kỳ thật xem như *vạn vô nhất thất."

*Vạn vô nhất thất: Phải hết sức cẩn thận, chắc chắn (trong khi hành động), không để một sai suất, dù là nhỏ nhất.

Khuôn mặt tuấn tú kia sáp lại gần, chóp mũi thân mật mà cọ cọ ta, sau lại thối lui một chút, ở gần trong gang tấc nhìn ta,

"Nhưng thành thân một chuyện khác, tất cả tâm ý của phu nhân, ta sẽ hết thảy điều nghe theo nàng."

Ta khảy khảy chiếc nhẫn hồng bảo thạch: "Nếu vừa rồi ta không đồng ý thì sao?"

Hạ Văn Thu bỗng nhiên chặn ngang bế lên ta, hướng về phía màn giường thấp thoáng.

Thật mạnh tay kéo màn ra lại khép lại, hắn thật cẩn thận mà đặt ta lên giường, lại chống tay trên mép giường cúi xuống nhìn ta, ngữ khí nghiêm túc:

"Vậy ta đây đành phải vâng lệnh phu nhân, để nàng càng thêm hưởng thụ, sau đó lại cầu hôn thêm vài lần."

 
11

Mấy ngày sau đó, Hạ Văn Thu bận rộn hơn.

Trữ quân chi tranh đã liên tục nhiều năm, người trong triều đều biết, cuối cùng vị trí này không phải vào tay Thất hoàng tử mà là Cửu hoàng tử.

Mà từ mùa xuân năm ngoái, Thất hoàng tử nhận mệnh đến tuần tra Giang Nam, lại hoàn thành rất xuất sắc, vị thế của hắn ở trong triều rõ ràng đã hơn xa Cửu hoàng tử.

Trong tình cảnh này tình này, Hạ Văn Thu còn tưởng giải quyết hắn, chỉ có thể......

"Để hắn tiếp tục bành trướng, thanh thế to lớn, cho đến quân tâm khả nghi, lại thích hợp quạt gió thêm củi."

Trong thư phòng, Hạ Văn Thu nói xong, phụ thân ta gật gật đầu, ngăn không được trên mặt thưởng thức: "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Đúng lúc ta ở một bên mà nói thêm một câu: "Cho nên Phụ thân, lúc trước người thật sự đi Hạ phủ đánh chàng sao?"

Phụ thân trừng mắt nhìn ta liếc một cái, Hạ Văn Thu vội vàng ở một bên hoà giải: "Là luận bàn, luận bàn võ nghệ. Tiểu tế học nghệ không tinh, nhạc phụ chỉ điểm nhiều hơn cũng là bình thường."

Hạ Văn Thu rõ ràng đã hiểu hết sở thích của phụ thân ta, dăm ba câu đã lấy lòng ông được.

Phụ thân ta đi rồi, hắn cười cười mà nhìn ta, sau đó hỏi: "Ăn khuya chưa?"

"Còn chưa ăn."

"À......" Hắn sờ soạng viên giấy dầu bao đường, lột ra bỏ vào trong miệng ta, "Ăn trước viên đường, sau đó chúng ta đi ăn khuya, ta đã thiện phòng làm bánh trôi hạt mè đậu phộng."

"Ách...... Có thể làm nhân khác không?"

"Hoa hồng cũng có."

......

Sau này lại nghe nói Thất hoàng tử mang binh tới thôn Kinh Giao trên núi Bạch Nham tiêu diệt sơn phỉ, theo hắn có một người trẻ tuổi đã hiến kế để diệt phỉ, rất đa mưu túc trí.

Người trẻ tuổi này đơn nhiên chính là Thôi Ninh Viễn.

Hoàng Thượng vui mừng, cố ý triệu kiến Thất hoàng tử cùng Thôi Ninh Viễn, nghe nói Thôi Ninh Viễn năm nay muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, liên khen ngợi một phen, còn hạ chỉ cho Thất hoàng tử giám thị.

Lời vừa nói ra, chúng thần đều biết, Hoàng Thượng đây là cực kỳ thưởng thức Thất hoàng tử, vị trí trữ quân cuối cùng thuộc về ai là chuyện tựa hồ ai cũng hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Một ngày trước khoa khảo, trời sáng khí trong, Hạ Văn Thu muốn đưa ta lên phố đi dạo một chút.

Kết quả ở Thư Mặc trai lớn nhất kinh thành, chúng ta thật là oan gia ngõ hẹp mà đụng phải huynh muội Thôi gia cùng Đường Lộ.

"A Gianh tỷ tỷ còn sống luôn à!"

Hoàng Thượng thưởng thức Thôi Ninh Viễn, hiện giờ Thôi Ninh Chi cũng xuân phong đắc ý, trông thấy ta liền lấy khăn che miệng mà cười,

"Không phải nói thân có bệnh hiểm nghèo, sắp chia tay với nhân thế sao? Sống tới hôm nay, thật là tai họa để lại ngàn năm. Nhưng Giang tỷ tỷ da mặt dày như vậy, đã thất trinh còn có thể bình thản ung dung mà gả chồng, cái này chúng ta có muốn cũng không thể học tới."

"Ninh Chi!"

Đường Lộ một bên nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo nàng ấy, vẻ mặt không tán thành.

Thôi Ninh Viễn vẫn khoanh tay mà đứng, nhìn ta, lạnh lùng mà phun ra mấy chữ: "Giang Địch, tới giờ ngươi đã hối hận chưa?"

"Hối hận cái gì? Hối hận không đá tên nam nhân phượng hoàng xíu quẩy nhà ngươi ra khỏi nhà sớm hơn à?"

Hạ Văn Thu nghiêng người ngăn ở trước người ta, cong khóe môi nhìn về phía Thôi Ninh Viễn, đáy mắt lại không có nửa phần ý cười,

"Ngươi ăn vạ Giang gia ăn nhờ uống nhờ ba năm, hiện giờ thấy ân nhân lại gọi thẳng họ tên, đọc sách nhiều năm như vậy đều đọc đến trong bụng chó rồi?"

Sắc mặt Thôi Ninh Viễn lạnh dần, Thôi Ninh Chi lại hét lên: "Hạ Văn Thu, ngươi nhặt lại giày rách đã bị người khác chơi qua, ở đâu ra khí phái lớn như vậy!"

"Chát" một tiếng, Hạ Văn Thu phi thân tiến tới, quăng cho Thôi Ninh Chi một bạt tai, rồi lại lui trở về.

"Cô nương chưa xuất giá trong miệng không sạch sẽ, quả nhiên là muội muội của bạch nhãn lang."

Hắn đem một cái tay khác duỗi ra sau lưng, nắm lấy ngón tay của ta nhẹ nhàng lắc lắc ý muốn trấn an ta.

"Nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi, những chứng cứ trước đó ta đều giữ, đưa ngươi tống vào tù cũng chỉ là chuyện nhỏ. Mấy ngày nay ngươi vẫn là dành nhiều thời gian nhìn ngắm cảnh sắc kinh thành đi, chờ tới khi lưu đày đi biên quan sẽ không còn cơ hội nhìn nữa đâu."

Hạ Văn Thu cười tủm tỉm mà nói xong, nắm tay của ta xoay người rời đi, Thôi Ninh Viễn lại ở phía sau nói:

"Hạ tướng quân thân là thống lĩnh cấm vệ quân, lại xuống tay với một cô gái yếu đuối bên đường, chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?"

"Thế nào, ngươi còn muốn bắt ta đi?"

"Đáng tiếc ta không giảng đạo đức cùng loại người này."

Hạ Văn Thu ngạc nhiên mà quay đầu lại,

"Muội muội ngươi khi dễ phu nhân ta, ta đánh nàng không phải thực hợp lý sao? Nếu ngươi lòng có khó chịu, muốn xả giận cho nàng, chỉ cần tới tìm ta đánh nhau là được, ta tùy thời phụng bồi ngươi."

Thôi Ninh Viễn đơn nhiên là sẽ không dám.

Vì chuyện lúc trước của Thôi Ninh Chi, hắn đã sớm không còn dũng khí biết rõ không thể còn muốn tới cửa cứu người, hơn nữa mấy năm nay sống trong phú quý nhiệt huyết hầu như cũng không còn.

Quả nhiên, Hạ Văn Thu cùng ta sóng vai rời đi, hắn cũng chỉ dám đứng tại chỗ nhìn, chỉ là ánh mắt vọng lại đây càng thêm ngoan độc.

Thôi Ninh Chi gương mặt đỏ bừng, tức giận đến hùng hùng hổ hổ, lại bị Đường Lộ che miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ mà khuyên giải.

"Làm sao vậy, vẻ mặt sao lại suy tư như thế?"

Mua trang sức xiêm y sau, chúng ta ngồi ở một tửu lầu, nghe nói là thịt ngỗng ở đây rất ngon, Hạ Văn Thu bỗng nhiên hỏi ta.

Ta lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Suy nghĩ về Đường Lộ...... Nàng nhìn qua rất bình thường, sao lại cùng làm loạn với huynh muội Thôi gia?"

Hạ Văn Thu khẽ cười một tiếng, duỗi tay lại đây, vén tóc mai đang tán loạn ra sau tai: "Nàng cho rằng nàng ta thật sự thích Thôi Ninh Viễn sao? Nàng ta là tới tìm đồ."

"Đồ gì?"

"Hình như là...... một viên thuốc quý." Hạ Văn Thu hơi hơi cúi đầu, bên môi nở một nụ cười đầy ý vị thâm trường, "Chỉ là ta cũng muốn có đồ vật kia, cho nên nàng ta sẽ bất lực mà trở về thôi."