Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 72: Ngoại truyện



Bắt đầu học kỳ mới, khi sinh viên năm 4 tốt nghiệp thì Thẩm Việt đang năm 3 cũng lên năm 4, Hạ Chi năm 2 lên năm 3, những đàn em khóa mới cũng nhao nhao ào vào sân trường.

Tuy rằng tin tức Hạ Chi với Thẩm Việt quen nhau đã truyền đi trong phạm vi nhỏ, nhưng tân sinh viên mới vào Đại học Nam Kinh thì có hơn nửa là chưa nhận được tin tức này, chỉ có tên tuổi của Thẩm Việt là như sấm bên tai từ lâu.

Lịch sử bao giờ cũng giống nhau, không chỉ khoa Mỹ thuật bắt đầu thường xuyên xuất hiện tân sinh viên đến vây xem nam thần, mà bể bơi cũng lại trở thành điểm nóng lần nữa.

Hạ Chi với Thẩm Việt đang ngồi trên sô pha trong nhà. Hạ Chi vừa lướt diễn đàn trường, vừa thỉnh thoảng chia sẻ với Thẩm Việt tin tức mới nhất mà cô đọc được.

“Bởi vì năm ngoái Thẩm Việt đã nhận được giải thưởng quốc tế, danh tiếng liền vang xa ở khoa Mỹ thuật. Số lượng tân sinh viên đến khoa Mỹ thuật của Đại học Nam Kinh báo danh đã đột phá lịch sử, trong đó em gái chiếm đa số……”

“Ký túc xá nữ mới xây được chia cho mấy em gái khoa Mỹ thuật hưởng dụng, vậy mà mấy em gái lại rối rít bỏ ký túc xá mới, cam tâm tình nguyện chọn ký túc xá cũ vừa mắc vừa hư, chỉ vì được gần ký túc xá cũ, để xem nam thần trông như thế nào?”

“Bắt đầu học kỳ mới, bể bơi chật ních. Vì muốn đảm bảo học viên đến học không phải chen lấn, bể bơi sẽ công bố quy định mới vào tháng sau ……”

Một quả anh đào đưa đến trước mặt Hạ Chi, Hạ Chi chỉ cần há miệng là có thể cắn được thứ trái cây đỏ au.

“Từ trước đến nay, tỉ lệ nữ sinh ở khoa Mỹ thuật thường cao, nhóm nữ sinh không muốn ở ký túc xá mới là vì nó vừa được xây xong nên có mùi, lo lắng cho vấn đề sức khỏe. Về phần bể bơi, Hạ Chi, lâu lắm rồi anh chưa đến đó.” Thẩm Việt vừa đưa anh đào, vừa bất đắc dĩ mà giải thích.

Hạ Chi liếc Thẩm Việt một cái, hừ hừ quay đầu đi, nhìn điện thoại rồi nói tiếp: “Vậy anh nghe tin này nè, tin tức mới nhất, fan club của Thẩm Việt ——”

Hạ Chi còn chưa đọc xong, Thẩm Việt đã ngậm quả anh đào mà Hạ Chi không chịu ăn vào trong miệng, sau đó tiến đến trước mặt Hạ Chi, cúi đầu nhìn cô ở khoảng cách gần.

Môi nam thần ở gần ngay trước mắt, hàm răng trắng tinh cắn cuống anh đào. Trái cây đo đỏ mọng nước lắc qua lắc lại trước mắt Hạ Chi, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Thật là không biết liêm sỉ, lại có thể dùng mỹ nam kế với cô!

Lý trí nói với Hạ Chi rằng nên cự tuyệt, nhưng nam thần ở ngay trước mặt, Hạ Chi vẫn nhịn không được mà hé miệng, cắn quả anh đào.

Cô vừa mới ngậm lấy, Thẩm Việt đã đè cô ngã ra sô pha, thoáng cái đã hôn lên môi cô.

Hạ Chi không kịp đề phòng liền bị đè ngã, quả anh đào vẫn còn trong miệng đã bị hôn, cô lập tức thấy hơi hoảng loạn. Thế mà Thẩm Việt cứ đè cô không cho cô cơ hội nhúc nhích

Sau một hồi môi lưỡi triền miên, Hạ Chi bị hôn đến đầu óc rối mù, cơ thể cũng mềm nhũn luôn. Quả anh đào kia bị cắn nát trong nụ hôn, nước trái cây ngọt ngào đỏ tươi theo khóe môi Hạ Chi mà tràn ra ngoài, thì đều bị Thẩm Việt hôn đi hết.

Đây là lần đầu Hạ Chi vừa hôn vừa ăn trái cây, nên lúc này giữa răng và môi vẫn còn lưu lại vị anh đào. Nghĩ đến dáng vẻ không biết xấu hổ ban nãy của bọn cô, Hạ Chi liền bụm mặt nói: “Anh học chiêu này ở đâu đấy?”

Thẩm Việt nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Hạ Chi, “Trong sách, vừa học được liền tìm em thực hành luôn.”

Như này không công bằng, cùng là đọc sách, nhưng vì sao Thẩm Việt lại học nhanh như vậy được!

“Thật sự không lén lút tìm em gái nhỏ sau lưng em đấy chứ?” Hạ Chi nói.

Thẩm Việt cúi đầu nhưng không nói gì.

Bình thường anh đều phản bác trước, không ngờ hôm nay lại chẳng thấy đáp lại nên khiến Hạ Chi sửng sốt. Cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn mình: “Có muốn kiểm tra chút không?”

“Kiểm tra thế nào ạ?” Hạ Chi nói. Nói xong cô liền phát hiện Thẩm Việt đang nhìn mình chăm chú, đôi mắt còn sâu hơn bình thường, mang theo tính công kích mà bình thường không có.

“Cởi quần áo.” Thẩm Việt nói.

Hạ Chi nhảy dựng lên từ trên sô pha: “Nè nè nè…… hôm khác đi! Kiểm tra vào hôm khác!”

Lúc nghỉ hè, Thẩm Việt ở lại trường, Hạ Chi ở cùng bố mẹ Thẩm Việt, còn có cả bố mẹ cô nữa. Tuy rằng hai bọn cô vẫn ngọt ngọt ngào ngào, nhưng có phụ huynh ở bên, nên chẳng có mấy cơ hội để thân mật.

Bắt đầu năm học mới, Hạ Chi trở về ký túc xá trong trường, phụ huynh hai bên cũng rối rít rời đi, trở về nhà của mỗi người để tiếp tục xử lý vấn đề bà Lư để lại trước đó. Tận đến kỳ nghỉ Quốc khánh lần này, Hạ Chi với Thẩm Việt mới hiếm khi đều được rảnh, liền cùng trở lại căn nhà ở Thành Nam.

Lúc này, trong nhà chỉ có hai người bọn họ. Không biết có phải là ảo giác của Hạ Chi hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Thẩm Việt nhìn mình có đôi khi…… ừm, nói như thế nào thì đại thần cũng là một người đàn ông. Thật ra thỉnh thoảng Hạ Chi cũng rất muốn xoay người tự mình nhào qua, đè đại thần trên giường rồi thế này thế nọ! Nhưng cuối cùng cô vẫn thấy sợ, rất là không có tiền đồ……

Song lần này Thẩm Việt không cho Hạ Chi cơ hội đổi ý. Anh ôm ngang Hạ Chi lên một cách nhẹ nhàng, ôm vào phòng bằng kiểu ôm công chúa.

Hạ Chi: “!! Thẩm Thẩm Thẩm Việt, trong nhà trong nhà không chuẩn bị áo mưa nhỏ!”

Hạ Chi vừa dứt lời, Thẩm Việt đã thả cô xuống. Hạ Chi ngẩng đầu thì thấy, trên ghế có đặt hai bộ đồ bơi.

Đồ bơi?

Hạ Chi quay đầu nhìn Thẩm Việt với vẻ kinh ngạc, thì thấy Thẩm Việt cười với cô rồi nói: “Thay đồ bơi, kiểm tra.”

Anh nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, tuy rằng giọng điệu trịnh trọng nhưng không che lại ý cười trong mắt.

Hạ Chi bị nghẹn một hơi, thiếu chút nữa thì không thở được. Cô vươn tay lấy đồ bơi rồi vọt vào phòng tắm.

Lần này vào hơn nửa giờ, vất vả lắm Hạ Chi mới thấy hết xấu hổ, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng giảm đi. Cô lề mà lề mề đi ra từ phòng tắm, lúc ngẩng đầu thì thấy Thẩm Việt đã thay quần bơi rồi, đang chờ cô ở bên ngoài.

Quào!

Tuy rằng Hạ Chi vẫn luôn biết dáng người Thẩm Việt rất đẹp, nhưng vì bình thường đều phải mặc quần áo nên Hạ Chi chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để đoán. Hôm nay cô rốt cuộc cũng thấy đại thần mặc đồ bơi, thực hiện được tâm nguyện nhiều năm trước của mình rồi. Hạ Chi muốn dời tầm mắt đi, nhưng chẳng cách nào dời được, chút xấu hổ vừa nãy đã bị cô ném tới tận chín tầng mây.

Lúc Hạ Chi đang nhìn Thẩm Việt, thì hiển nhiên Thẩm Việt cũng nhìn thấy cô. Nhưng điều khiến Hạ Chi kinh ngạc chính là, da mặt Thẩm Việt trước giờ đều dày hơn da mặt cô, thế mà giờ lại đi đỏ mặt.

Nhớ lại dáng vẻ bị anh trêu đùa ban nãy của mình, Hạ Chi lập tức sát lại gần để nhìn kỹ gương mặt như bị phỏng của Thẩm Việt: “Anh đỏ mặt cái gì chứ.”

Thẩm Việt lập tức cúi đầu hôn Hạ Chi một cái.

Hạ Chi che miệng lui về phía sau một bước, trừng Thẩm Việt, lại thấy Thẩm Việt vươn tay nắm lấy tay Hạ Chi rồi đi ra cửa sau.

Căn nhà này là biệt thự đơn lập, đằng sau là một cái sân nhỏ. Bởi vì Thẩm Việt đam mê bơi lội, nên lúc tu sửa lại anh đã trực tiếp thiết kế thành một cái bể bơi nhỏ trong nhà.

Sau khi Thẩm Việt thi đậu Đại học Nam Kinh, đã từng bơi ở bể bơi của trường một thời gian. Về sau càng ngày lại càng có nhiều người vây xem, rơi vào đường cùng, khi nào Thẩm Việt muốn bơi thì anh phải trở về Thành Nam một chuyến.

Đây cũng là nguyên do mà lúc trước Hạ Chi đi theo bọn Chu Lệ đến bể bơi nằm vùng, nhưng đánh trận nào là thua trận đó. Thẩm Việt đã không còn đến bể bơi của trường từ lâu rồi.

Tuy rằng hiện tại không phải mùa hè, nhưng nhiệt độ đầu thu chưa hạ, thậm chí còn oi bức hơn cả ngày hè, đúng là thời điểm thích hợp nhất để vào nước hạ nhiệt.

Nghĩ vậy, Hạ Chi lại nhịn không được mà lén liếc mắt nhìn Thẩm Việt. Tầm mắt của cô từ đường cong vai cổ của anh đi thẳng xuống, lướt nhanh qua đũng quần. Thấy Thẩm Việt xoay người nhìn mình, Hạ Chi mới nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Hạ Chi là con vịt lên cạn, số lần đến bể bơi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nước không quá đầu gối thì cô chẳng có cảm giác gì, nhưng khi mực nước cao quá thắt lưng, thì sức nâng sẽ làm người Hạ Chi mất đi trọng lượng, và cô bắt đầu thấy hoảng loạn.

“Đừng căng thẳng, thả lỏng ra nào, thích ứng với cảm giác ở trong nước trước đã.” Thẩm Việt đỡ Hạ Chi, vừa dạy động tác cho cô, vừa kiên nhẫn dẫn dắt.

Có Thẩm Việt bên cạnh, lá gan của Hạ Chi liền lớn hơn. Cô từng bước học được cách bơi chó trong nước, sau đó được Thẩm Việt uốn nắn, tư thế liền thành tương đối tiêu chuẩn.

Dù sao cũng có thể lực yếu kém nên chỉ một lát sau, Hạ Chi đã không còn sức lực, cô treo ở trên người Thẩm Việt không chịu động đậy nữa.

“Em mới học chưa được nửa tiếng đâu đấy.” Thẩm Việt nhìn Hạ Chi úp sấp tứ chi trên người mình, thì cúi đầu bất đắc dĩ nói.

“Nhưng thời gian em xuống nước sắp được một tiếng rồi.” Hạ Chi chôn mặt trên vai Thẩm Việt mà lẩm bẩm, “Hơn nữa, không phải đã nói phải kiểm tra xem anh có hồng hạnh xuất tường hay không đó ư, sao lại biến thành bơi lội chứ?”

Thẩm Việt ôm Hạ Chi, để cô treo vững hơn, tránh bị rơi vào trong nước, rồi thấp giọng nói bên tai Hạ Chi: “Như vậy còn chưa kiểm tra được à?”

Hạ Chi cảm giác được hơi nóng phả bên tai mình khi anh nói chuyện, cảm giác được hai cơ thể kề sát vào nhau, nên rụt cổ không nói gì.

“Tư thế chân khi nãy của em không đúng, một khi đã hình thành thói quen, về sau mà bơi có thể sẽ làm cho hai chân chịu lực không bằng nhau, dẫn đến kích thước không đều.” Thẩm Việt nói, “Sau mười lăm phút mà em giữ được tư thế chính xác, làm được sẽ có phần thưởng cho em, thích không?”

Hạ Chi vừa nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Có phần thưởng, anh nói đó nhé!”

“Ừ.”

Hạ Chi lập tức nhảy xuống từ trên người Thẩm Việt, bắt đầu một cách đầy hăng hái. Mười lăm phút sau, Hạ Chi nhìn chằm chằm Thẩm Việt bằng ánh mắt sáng quắc.

Thẩm Việt nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Hạ Chi lúc này, tạo thành đối lập rõ ràng với dáng vẻ không chút sinh khí trước đó, thì thấy bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Chi: “Em xác định là không bơi thêm mấy phút nữa à?”

“Đừng hòng lừa em bơi nữa.” Hạ Chi nhào qua, treo trên người Thẩm Việt rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Việt ôm Hạ Chi lên bờ rồi vào trong nhà. Chờ sau khi Hạ Chi thay quần áo xong, anh vừa giúp Hạ Chi sấy tóc, vừa bất đắc dĩ nói: “Ban đầu là ai đòi anh dẫn đi học bơi……”

“Lúc đó anh có đồng ý với em đâu.” Hạ Chi lập tức nói.

Khi đó bọn họ vừa gặp nhau chưa được bao lâu, Thẩm Việt bung dù đưa cô ra khỏi công viên, trên đường Hạ Chi từng muốn hẹn Thẩm Việt gặp nhau ở bể bơi, lại không ngờ bị đại thần từ chối một cách vô tình.

Thẩm Việt nói: “Bọn mình chỉ vừa mới gặp, hẹn gặp ở bể bơi rất thất lễ, là hành vi cực kỳ không tôn trọng đối với người nữ.”

Hạ Chi sửng sốt, giờ mới hiểu được ý Thẩm Việt.

Với người có tư tưởng truyền thống mà nói, khi mặc đồ bơi, nữ sinh lại càng dễ thua thiệt hơn nam sinh. Trước khi Thẩm Việt chưa xác định quan hệ, đương nhiên anh sẽ không chiếm lời lung tung của Hạ Chi.

Chẳng qua ở trong suy nghĩ của Hạ Chi, hai người cùng mặc đồ bơi thì đại thần là người thua thiệt, con cô chiếm lời mới đúng……

Hạ Chi: “Vậy giờ……”

Thẩm Việt giúp Hạ Chi sấy tóc xong, sau đó quỳ gối bên người Hạ Chi, mở hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước ra. Anh nhìn Hạ Chi chăm chú, thấp giọng nói: “Bây giờ, anh là người của em rồi.”

Có thế nào Hạ Chi cũng không thể ngờ phần thưởng của Thẩm Việt lại là thứ khiến người ta choáng váng này: “Sao lại có nữa…… thật ra trước đó cô chú đã cho em nhẫn rồi, nói là đồ gia truyền của gia đình anh…… Em tưởng, có một chiếc nhẫn là đủ rồi……”

Lễ đính hôn đã được quyết định vào năm sau từ lúc nghỉ hè, sau đó là đám cưới, Hạ Chi cơ bản đã cam chịu làm con dâu nhà họ Thẩm. Tổ tiên của cha mẹ hai nhà có nguồn gốc sâu xa, hiện giờ hai đứa nhỏ lại hợp ý mà ở bên nhau, khiến ngày nào họ cũng vui vui vẻ vẻ, nên đã chuẩn bị xong mọi thứ cho bọn cô từ lâu. Đừng nói là nhẫn, đến trang sức, váy cưới cô dâu, phòng tân hôn v.v., tất cả đều không cần Hạ Chi lo nghĩ.

Hạ Chi cũng đã chấp nhận chuyện sang năm mình sẽ đính hôn với đại thần luôn rồi. Vì chiếc nhẫn kia quá quý giá nên Hạ Chi không đeo, nhưng ở trong lòng Hạ Chi, thì cô đã có nhẫn kết hôn từ lâu, tự nhiên sẽ không cần quá trình cầu hôn như này nữa.

“Đó là bố mẹ cho em, còn đây là anh chuẩn bị.” Thẩm Việt nói, “Hạ Chi, em có đồng ý gả cho anh không?”

Ánh mắt của Hạ Chi dời từ chiếc nhẫn kim cương nhìn về phía Thẩm Việt.

Thẩm Việt cao hơn cô rất nhiều, bình thường đừng nói là lúc đứng, đến lúc ngồi Hạ Chi cũng phải ngẩng đầu nhìn anh. Đây là lần đầu tiên, Hạ Chi đứng, Thẩm Việt nửa quỳ trước mặt cô, lấy tư thế cực kỳ thành kính mà ngẩng đầu nhìn cô đầy chăm chú và nghiêm túc.

Trước đây Hạ Chi luôn cho rằng, hai người chỉ cần yêu nhau thật lòng thì những nghi thức lãng mạn này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mãi cho đến giờ phút này, nhìn thấy Thẩm Việt quỳ gối trước mặt mình để cầu hôn, Hạ Chi mới hiểu vì sao lại có nhiều người con gái chờ mong khoảnh khắc này đến như vậy.

Thật sự là…… khi anh sẵn lòng quỳ gối, hạ thấp cái đầu kiêu ngạo vì bạn, thì trong khoảnh khắc chờ bạn đáp lại ấy, sẽ làm cho bạn cảm động ngay.

Những thứ thoạt nhìn không quan trọng, hoặc có thể xem nhẹ, nhưng lại là chi tiết nhỏ có thể chứng minh đối phương quý trọng đoạn cảm tình này, mới khiến người ta cảm động nhất.

“Em đồng ý.” Hạ Chi nhẹ giọng nói với Thẩm Việt.

Chiếc nhẫn từ từ trượt vào ngón tay Hạ Chi, tuy rằng không phải Hạ Chi tự đi đặt nhưng lại vừa khít ngón tay của cô, giống như nó sinh ra là để đeo trên ngón tay cô vậy.

Thẩm Việt đứng lên, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô: “Đồng ý rồi thì không cho phép đổi ý đâu.”

Hạ Chi ngẩng đầu nhìn Thẩm Việt.

“Không được không cần anh.” Thẩm Việt bổ sung.

“Em biết rồi.” Hạ Chi nói xong, liền vươn tay ôm lấy anh, hôn lên mặt anh một cái, “Họ Thẩm kia, anh đã bị đánh dấu rồi, từ nay về sau phải làm của riêng độc nhất vô nhị của Hạ Chi đấy, hiểu chưa hả?”

Thẩm Việt mỉm cười quay đầu, hôn lên môi cô.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong nhà, nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, còn lộng lẫy sáng ngời hơn cả ánh sao, ăn khớp với cái nụ nhỏ mãi không chịu lớn trên đỉnh cây nhỏ ở cách đó không xa.

Năm Hạ Chi tốt nghiệp, sau khi Thẩm Việt với Hạ Chi tổ chức xong đám cưới lâu đài ở Anh rồi về lại quê, thì còn tổ chức một đám cưới kiểu Trung Quốc nữa.

Đối lập với đám cưới đãi khách kiểu Tây, dễ nhận thấy đám cưới kiểu Trung Quốc khiêm tốn hơn rất nhiều, người tới tham gia chỉ có dòng họ hai bên. Sau khi tổ chức lễ thành hôn, cặp vợ chồng mới cưới là Hạ Chi và Thẩm Việt liền dọn vào phòng tân hôn.

Ngày hôm sau, Hạ Chi phát hiện cây nhỏ ngừng sinh trưởng gần hai năm nay bỗng nhiên có sự thay đổi.

Cái nụ nhỏ trên cùng đã biến mất, thay vào đó là một hạt giống mà Hạ Chi vô cùng quen thuộc.

Nhìn hạt giống màu đen quen thuộc ấy, Hạ Chi nghĩ nghĩ rồi cất nó vào trong mặt dây chuyền.

Hai năm sau, Hạ Chi với Thẩm Việt sinh ra một bé gái. Hạ Chi tặng cho cô con gái duy nhất của mình một món quà, đó là mặt dây chuyền chứa hạt giống bên trong.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!