Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 74: Loạn luân (H)



"Oanh Oanh? Sao giờ con mới về, mau vào nhà."

Hoàng Điềm nhìn đứa con gái đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch có chút nhíu mày khó chịu.

"Cha, mẹ con vừa về."

Sở Oanh Oanh đến trả lời bà ta cũng lười đếm xỉa chỉ là Sở Liêm đang ngồi trên ghế xem tài liệu hàng tháng chu cấp tiền tiêu vặt cho cô ta thì còn một chút tôn nghiêm đáng để cô ta tươi cười lễ phép.

"Ừm, mau nghỉ sớm đi."

Người đàn ông béo ú ngồi xem tài liệu chuyên ngành liếc mắt nhìn bộ dạng đứa con gái riêng một chút, ánh mắt lời nói biểu thị ý tứ không vui.

Mặc dù xong chuyện được Bách Duật thả đi nhưng bị nhốt nửa ngày trong chỗ hôi hám kia đã đủ dơ bẩn rồi, còn những tên đàn ông kia...

Tác dụng của thuốc hai tên kia ép cô ta uống vẫn chưa hoàn toàn hết khỏi, Sở Oanh Oanh lười tranh biện với họ, nhanh chân bước lên phòng.

"Ông này, con gái chắc là gần kết thúc luận án năm nhất nên vẫn còn hơi mệt đấy, không sao tôi sẽ nhắc nhở nó chú ý hình tượng một chút."

Hoàng Điềm giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, thấy con gái có nguy cơ liền ngọt ngào đi đến ôm lấy cánh tay Sở Liêm dỗ ngọt. Người đàn ông liếc xéo bà ta một cái, cười gian, Hoàng Điềm biết một nửa chuyện đã thành nhanh tay xoa bóp cho ông ta, Sở Liêm thoải mái cũng quên mất chuyện ban nãy của Sở Oanh Oanh.

"Chị, chị về rồi sao?"

Sở Thành đi tìm chị mình hỏi cách giải một bài toán cấp ba, nhưng Sở Oanh Oanh chưa về nhà nên cậu chỉ biết ngồi ở bàn học chờ một chút.

"Em ở đây làm gì?"

"Chị, chị dạy em làm bài này đi."

Sở Thành cầm vở đi đến cạnh cô ta đưa vở chỉ vào đề bài dài nhằn kia. Từ khi thoát khỏi nơi đó Sở Oanh Oanh chưa hề phát giác ra điều bất thường nhưng khi Sở Thành lại gần, nùi mùi hoocmon nam đánh thẳng vào đại não cô ta không khỏi nhớ lại chuyện đó với mấy tên đàn ông kia.

Nhìn cậu thanh niên học năm hai cao trung này là em trai cô, dáng dấp cao lớn mạnh mẽ, vì ở nhà nên cậu chỉ mặc áo thun ba lỗ và quần đùi thấp thoáng bắp thịt gắn chắc và đôi chân dài miên mang.

Sở Oanh Oanh dục tính bộc phát câu cổ Sở Thành nhón chân liếm lấy môi cậu. Cô ta giống như đói khát liên tục ngậm mút đôi môi Sở Thành nuốt nước miếng cậu ta vào như một món ăn ngon.

Đại não Sở Thành như ngưng hoạt động, vài giây thất thần tỉnh lại nhận biết được chuyện kỳ lạ đang xảy ra cậu nhanh chóng đẩy chị gái mình ra.

"Chị, chị làm gì vậy?"

"Chị... chị đang giáo dục giới tính cho em đó."

"Giáo dục giới tính sao?"

Sở Thành khó hiểu, sao đi học chẳng ai nói đến chuyện này nhỉ.

"Haizz, em đừng nghĩ nhiều, nhưng mà chuyện này rất tế nhị, chỉ có chị dạy cho em, cha mẹ hay người ngoài đều không được nói ra, biết không?"

"Thật sao?"

"Đúng vậy, nào nằm xuống đi."

Sở Oanh Oanh đi nhanh đến khóa chốt cửa phòng lại, hấp tấp nhào đến cậu em trai cực phẩm này.

"Nào, cởi quần ra."

"Hả, cởi... cởi quần sao?"

Sở Thành khác biệt với đứa trẻ khác, từ khi Sở Liêm biết Hoàng Điềm mang thai con trai liền đá người vợ tào khang ra khỏi nhà, từ nhỏ cậu ta đã được cha mẹ hết sức yêu thương cưng chiều đương nhiên không cần học hỏi ai điều gì, chuyện cậu ta làm chỉ có hưởng thụ cuộc sống và học hành.

Những chuyện này cậu ta không hiểu nhưng chỉ cảm nhận được là bên trong quần là nơi riêng tư nên có chút do dự nhưng từ nhỏ cậu ta đã nghe lời chị nên ngoan ngoãn cởi quần ra.

Sở Oanh Oanh nhanh chóng nắm lấy vật cứng rắn ấy vuốt lên vuốt xuống, cảm giác lạ lẫm này xâm chiếm đầu óc Sở Thành khiến cậu ta nói không nên lời.

"Chị...chị ơi"

"Đừng cử động, em đang khó chịu phải không, chị sẽ giúp em."

Sở Oanh Oanh cởi áo sơ mi bên ngoài ra, cởi luôn chiếc áo ngực bó sát, hai luồng trước ngực như được giải thoát đung đưa trước mặt Sở Thành, cậu nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

"Thành nhi, chị có đẹp không."

Sở Oanh Oanh tự dùng tay xoa xoa hai ngọn núi trước ngực, ngón cái và ngón trỏ se se hai viên đậu khiến nó đứng thẳng lên.

"Đẹp...đẹp lắm"

"Vậy sao, em có muốn sờ thử không?" "Muốn...muốn"

Cậu trai trẻ đưa hai tay ra phía trước cầm lấy hai trái đào kia mà nắn bóp, rất mềm, rất thoải mái.

"Thành nhi đã từng uống sữa mẹ đúng không, hãy làm như vậy với chị đi."

Bản năng của đàn ông về chuyện này là rất lớn, Sở Thành nghe lời ngậm lấy đầu nhũ hoa của Sở Oanh Oanh ngon ngọt lếm mút, dần đà xoa bóp chỗ ấy không đã ghiền nữa, Sở Thành tăng lực đạo siết thật chặt bóp mạnh ngắt nhéo hai trái đào to kia, Sở Oanh Oanh khoái cảm ập đến không nhịn được rên vài tiếng "ưm...ưm".

Trong phòng một mảng xuân tình ướt ác, dục vọng con người bị bại lộ, không màn luân thường đạo lí, liệu có nhận lấy kết cục nhân quả chăng.