Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 92: Lần đầu ăn xiên que



"Ôi cha mẹ ơi nó ngon."

Ngạn Bách cầm lên chiếc xiên que mặc kệ nóng bỏ vào miệng hai viên cá viên to bự. Thiên Ý nhìn anh ăn mà muốn rớt miệng xuống theo luôn.

"Anh trước giờ chưa từng ăn xiên à?" Giống như mỹ vị lắm không bằng, ăn đến nói chuyện cũng chẳng buồn nói.

"Tôi cũng không ngờ nó ngon vậy đấy, ây da nóng." Hai người một nam một nữ ngồi dưới góc cây ngô đồng, cả thảm picnic cũng không có trên mặt cỏ chỉ bày mấy hộp xốp trắng đựng cá viên cùng xiên thịt nướng.

"Trước cổng trường học của anh bán ăn không ngon sao." Thiên Ý lấy tăm xiên một quả trứng cút chiên nhúng dầu mè bỏ vào miệng, nhìn anh chằm chằm.

"Không phải không ngon mà là không bán luôn."

Trước cổng trường học không phải hay bán nhất là món này sao.

"Trường của tôi không cho phép bán hàng rong, lúc nhỏ mẹ cũng không cho ăn, nói bẩn lắm."

"Haha, đường đường là Lâm thiếu gia lại bị mẹ cấm ăn xiên que, tuổi thơ bất hạnh chưa từng ăn, thảm ghê luôn."

Ngạn Bách cũng mặc kệ cô luôn, tiếp tục ăn, mấy hộp cũng sắp không đủ rồi. "Cô ở đây đi, tôi đi mua thêm."

Nói rồi chống một tay nâng người đứng lên chạy qua bên kia mua thêm xiên.

"Nè nhớ mua thêm coca đó.!" Thiên Ý gọi với theo anh.

"ok luôn"

Không khí cũng yên ắng lại một chút, lỗ tai Thiên Ý bổng chốc vểnh lên một chút, nhanh chóng quay phắt người lại.

Hừm, không có ai, nhưng mũi chân lộ ra bán đứng hắn rồi, xem ra là tay mơ mới bước vào nghề vẫn còn ít kinh nghiệm thực chiến lắm.

"Tới đây tới đây."

Lần này mắt Thiên Ý trợn ngược luôn rồi, một, hai, ba, bốn, năm hộp xốp, điên mất. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

"Này uống coca đi" Ngạn Bách lấy một lon khui sẵn đưa cho cô.

"Có mua trứng cút không."

"Có, trong này này, nhưng mà nhiều thứ ngon vậy ăn trứng bé xíu làm cái gì, ở nhà ăn còn chưa đủ sao."

Thật ghét bỏ, Thiên Ý mở từng hộp ra lấy hết trứng cút ra đổ vào hộp trống ban nãy ăn xong một mình bá vương ăn hết trứng.

"Lêu lêu đồ không có trứng."

Ngạn Bách gân cổ lên cãi "Ai nói không có, tôi còn hai trứng nhá."

Rõ ràng đã lấy hết rồi mà. "Vẫn còn, nói đi hai trứng đó ở đâu hả."

Dáng vẻ Thiên Ý làm hùm làm hổ, Ngạn Bách nhìn cô không chớp mắt bỏ vào miệng một miếng thịt xiên tay kia nhẹ nhàng thanh thoát chỉ vào... đáy quần mình.

"Lâm Ngạn Bách!!"

"Tôi giết anh!"

__________________

"Anh hai vừa đi đâu về đó."

Cả nhà đang xem chương trình tivi vui vẻ, cả Hàn Phong cũng muốn bồi cô nên tham gia, Ngạn Doanh là linh động nghịch ngợm nhất phát hiện anh hai về.

"Bổn công tử vừa đi du sơn ngoạn thủy về." Ngạn Bách vuốt vuốt tóc tự hào nói nhưng chỉ đổi lại ánh mắt khinh thường của cả nhà.

"Em muốn ăn chả bò quá!" Bổng dưng cơn thèm bất chợt của cô vang lên.

"Con muốn ăn chả bò sao, đây là món của vùng nào vậy." Món này quả thật bà Lâm có nghe nhưng cũng chưa thấy nhà hàng nào bán cả.

"Là chỗ hội chợ ở ngoại ô á, nhắc lại thèm còn có cả kẹo bông gòn nữa.

" Ngoại ô sao, giờ chạy ra ngoại ô sao."

"Để anh đi." Anh không đợi mọi người hoàn hồn làm gì, vợ con là quan trọng nhất.

"Kẹo bông gòn, em thích ăn lắm hả." Ngạn Bách vu vơ hỏi.

"Con gái hầu hết thích ăn mà."

Thôi cũng chả quan tâm, khoan đã. Con gái hầu hết đều thích ăn sao, vậy con nhóc Thiên Ý đó... "Nè, Hàn Phong, tôi đi nữa."

Hàn Phong đứng chựng lại nghi hoặc quay lại nhìn anh. "Cậu đi làm gì?"

"Nè cậu đang ở nhà tôi đấy, đi nhờ tí thôi mà, cho đi ké không?." Hàn Phong thật muốn đá anh văng vô vách tường để não bớt chập mạch.

"Cậu đi làm gì, khuya rồi."

"Tôi thèm kẹo bông gòn được chưa."

...

Không còn một ai nói được câu gì nữa, không một ai. Một món con gái hầu hết thích ăn Lâm đại thiếu gia thèm đến chấp nhặt em rể.

Ông Lâm bà Lâm đồng thời nhìn lên trời cao vô hạn, Ngạn Doanh cũng bất lực bỏ socola vào miệng.

Hàn Phong chậm lại mấy giây bay đến quặp cổ Ngạn Bách lôi đi không thương tiếc.Hai chàng trai trẻ ban đêm lang lang ở chợ đêm đi hết một vòng mua được vài đòn chả, bên kia có chỗ bán kẹo bông gòn Ngạn Bách xung phong đi đầu tiến lên phía trước.

"Ông chủ, cho năm cây bông gòn." Anh móc bóp trong túi ra chuẩn bị trả tiền.

"Cậu trai trẻ, ở chỗ tôi không có bán kẹo, chỉ chơi trò chơi đổi kẹo thôi, bắn súng, ném vòng cậu muốn chơi cái nào."

Ngạn Bách thật muốn ném cái bóp vô người ông ta luôn, giờ này còn chơi. "Bắn súng đi."

Nói về bắn súng Ngạn Bách rất tự tin nha, hiên ngang chuyên nghiệp giơ súng lên, nhắm một mắt chuẩn xác ngay hồng tâm, bóp cò. Viên đạn giả thành công lượng một vòng đẹp mắt, chính xác bay vào vòng trắng.

Ngạn Bách: "..." Đậu má

Hàn Phong ở phía sau nhịn không nổi nữa ôm bụng cười đến khó thở. "Súng ở đây bị chỉnh lệch rồi...cậu...cậu haha."

"Cậu có giỏi thì bắn đi." Ngạn Bách gào thét.

Hàn Phong nhẹ nhàng giơ súng lên nhưng mắt không nhắm ngay hồng tâm mà ngắm ngay vòng trắng, đùng một cái viên đạn đẹp mắt trúng thẳng hồng tâm.

"Trúng rồi, trúng rồi, đây kẹo của cậu."

Một cây, chỉ có một cây, Ngạn Bách tự trấn an bản thân một chút. "Ông chủ, tôi muốn mua luôn cái tiệm của ông."