Trọng Sinh: Cầu Được Ước Thấy

Chương 22: Đêm mất ngủ



Tại một phòng khám, chị Duyên đang ngồi nghe bác sĩ nói.

“Dạ dày của con bé hơi yếu do hấp thụ nhiều bia rượu, dẫn đến việc không chịu đựng nổi nên mới bị sốt. Lát nữa sẽ có người kê thuốc, chị nhớ nhắc con bé uống đủ liều.”

“May quá, tôi còn tưởng nó lại xảy ra chuyện gì!!”

Mễ Lạc vừa hay tỉnh dậy, nhìn thấy xung quanh rất giống phòng bệnh, tay đang được truyền nước biển. Cô bối rối không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, bác sĩ đi vào để xem cô đã tỉnh hay chưa, thấy cô đang nhìn chằm chằm mình nên mở lời.

“Tỉnh rồi à?”

Cô nghe vậy chỉ gật đầu, bác sĩ cũng tiếp tục công việc của mình. Đợi đến khi chai nước biển đã hết, Mễ Lạc đi ra ngoài cùng chị Duyên trở về nhà.<code> Thời gian trôi qua nhanh sắp đến giao thừa, lúc này mọi người đều đang vui vẻ vì ngày mai là Tết rồi. Mễ Lạc tụ tập cùng bạn bè đi ra quán để ăn mừng, Hiền Nhi rủ rê thêm vài người bạn đến, Linh Lan cũng đi cùng Mễ Lạc để tám chuyện. "Này, không rủ anh ấy đi à?" Hiền Nhi nhìn Linh Lan mà trêu, Linh Lan bĩu môi nói. "Anh nào, nhiều anh quá nên không biết!" Mễ Lạc ngồi bên cạnh Linh Lan, cô liếc nhìn anh chàng ngồi bên cạnh Hiền Nhi. Sau đó vu vơ nói. " Nhi! Đây là anh lúc trước mày quen trên thành phố à???" Hiền Nhi nghe vậy thì quay sang nhìn anh, anh cũng ngơ ngác nhìn mọi người. Lúc này Linh Lan cười nói. "Ừ nè, hồi trước có thấy bà Nhi up Facebook!" Vừa dứt lời, bạn của Hiền Nhi gọi lúc nãy đã tới. Mọi người đều cười tươi chào hỏi nhau rất vui. Mễ Lạc và Linh Lan ngồi nhìn menu rồi gọi món, lỡ có say quá thì thuê taxi chở về nhà. Đến 22g, Linh Lan bị mẹ gọi bắt về nên đành tạm biệt mọi người. "Nhi ơi, tao về trước nha. Mẹ tao gọi!" Những người khác nghe vậy cũng hơi tiếc nuối tạm biệt, vì Mễ Lạc và Linh Lan đi chung xe nên Mễ Lạc cũng đứng dậy tạm biệt và tự phạt bản thân 3 ly rượu vì về trước. Nhìn thấy cảnh này, Hiền Nhi cũng bất ngờ nhưng lại sợ Mễ Lạc say nên lo lắng hỏi. "Con kia, mày uống vậy say rồi sao chạy xe?" "Được mà, tao tự về được!" Vừa nói cô vừa ra xe để chở Linh Lan về, Hiền Nhi cũng nhắc nhở. "Về tới nhà nhớ nhắn tin cho tao đó!" "Ừ, còn mày uống ít thôi!" Linh Lan cười tươi nói, sau đó Mễ Lạc khởi động xe chạy chậm rời đi. Chạy dọc đường, vì sợ sẽ gặp công an chặn xe lại nên Mễ Lạc dừng xe lại. Cô lục trong túi xách lấy thuốc giải rượu rồi uống, nhìn thấy Linh Lan mặt cũng ửng đỏ nên đưa cho nó vài viên kẹo bạc hà rồi nói. "Ăn đi, về nhà để phụ huynh ngửi được mùi rượu là toang đấy!" Linh Lan cầm lấy kẹo rồi xé vỏ bỏ kẹo vào miệng, sau đó hỏi. "Mày chạy xe được không đó?" "Được, tao uống thuốc giải rượu rồi!" Xong xuôi, Mễ Lạc tiếp tục chạy xe trở về nhà. Sau khi đưa Linh Lan về nhà thành công, Mễ Lạc chạy xe về dọc đường vô tình gặp một bà già lớn tuổi ăn mặc rách rưới. Vừa nhìn thấy cô, bà chặn xe lại đằng trước khiến cho Mễ Lạc hơi sợ nhưng vẫn dừng xe lại, bà đi đến chỗ cô nhìn một lượt rồi chậm rãi nói. "Cô là người trọng sinh?" Nghe lời này, Mễ Lạc ngơ ngác tại chỗ không hiểu tại sao bà lại biết đến chuyện này. "Bà....bà là ai???" "Là ai không quan trọng, cô có biết tại sao bản thân lại được trọng sinh không?" Mễ Lạc lắc đầu tỏ vẻ không biết, khuôn mặt bà trở nên nghiêm trọng nói. "Là chiếc đồng hồ nước mà cô đã mua tặng sinh nhật, nhờ nó mà cô và bạn đã trọng sinh trở về quá khứ. Vì chấp niệm cả hai khá lớn nên mới được quay về cùng thời điểm.!" *Ảnh minh hoạ.![](http://up-pic.itoon.org/contribute/fiction/8055380/markdown/42046031/1707015058688.jpeg-</code>