Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 64: Cuộc gọi lúc nửa đêm



Mưa mùa hè nói đến là đến, tiếng mưa kèm theo tiếng sấm, cả thế giời đều chìm vào tiếng mưa ào ạt.

Lúc Ngụy Sâm và Trần Lê về đến nhà, cả người cũng ướt, đây đã là Ngụy Sâm phòng mưa mùa hè kèm sấm chớp ập tới không báo trước nên đã mang theo ô sẵn trên xe, nếu không có ô thì cả một chặng đường hai người đã ướt đẫm.

Về đến nhà Ngụy Sâm liền cho Trần Lê vào ngâm nước ấm, bảo cậu đi tắm trước, còn mình thì tới bếp nấu canh gừng đồ xong thì mới đi vào phòng tắm phòng khách tắm, cơ thể Trần Lê yếu ớt, mắc mưa thì chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị cảm.

Sau mười mấy phút, hai người trước sau ra khỏi phòng tắm, mặt của Trần Lê bị hơi ấm trong phòng tắm chưng tới trắng noãn, tầm mắt của Ngụy Sâm lướt qua rồi không dời đi được.

Khi Trần Lê đi đến bên cạnh Ngụy Sâm, cuối cùng Ngụy Sâm nhịn không được mà đưa tay nhéo má cậu, căng mịn còn béo béo, "Không tồi, có thịt hơn trước rồi."

Trần Lê ngoan ngoãn để yên cho véo, còn có hơi hưởng thụ nữa.

Quả thật Trần Lê đã khỏe hơn rất nhiều so với lúc Ngụy Sâm vừa sống lại gặp cậu, trên người cũng không còn dáng vẻ da bọc xương nữa, đã có xíu xiu thịt, đây là do Ngụy Sâm vui tay vui mắt thôi, chứ y còn muốn nuôi béo Trần Lê thêm chút nữa, mềm mềm, ôm vào chắc rất đã.

Nhìn vẻ mặt dại ra như thể không biết gì cả của Trần Lê, đoàn tàu lửa trong đầu Ngụy Sâm chạy ào ào qua, tay bóp mặt Trần Lê cũng đổi thành xoa tóc, nói: "Mau sấy khô tóc đi, anh rót cho em một chén canh gừng, uống ngay khi còn nóng."

Trần Lê gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ, chờ đến lúc đi ra, trên tay đã có thêm cái máy sấy, sau đó cứ nhìn Ngụy Sâm mà không nói lời nào.

"Muốn anh sấy giúp em hả?" Ngụy Sâm biết rõ còn hỏi.

Trần Lê gật đầu.

"Vậy có phải em nên lấy lòng anh hay không nhỉ?" Ngụy Sâm được một tấc lại tiến thêm một thước.

Trần Lê nghĩ nghĩ, liền đi tới bên cạnh Ngụy Sâm, nhón chân lên, hôn nhẹ lên trán Ngụy Sâm rồi ngơ ngác nhìn y.

Ngụy Sâm đạt được ước muốn, liền cắm điện máy sấy, tiếng u u của máy sấy vang khắp phòng khách.

Đầu ngón tay thon dài xuyên qua tóc Trần Lê, cậu vừa mới gội đầu xong, mái tóc dày cộp, sau khi dần sấy khô, trở nên mềm mượt, tay của Ngụy Sâm có hơi không muốn rút ra.

Chờ sau khi tóc cảu Trần Lê khô hoàn toàn thì Ngụy Sâm mới tắt máy sấy, đang định kêu Trần Lê đứng dậy đi uống canh gừng thì lại thấy cậu đã nằm úp sấp trên chân y ngủ rồi.

Hôm nay chơi ở sân chơi cả một buổi trưa, lúc này mệt thật, cách Ngụy Sâm sấy tóc rất thư thái, Trần Lê không kiềm được mà ngủ say.

Ngụy Sâm không nỡ quấy rầy giấc ngủ của Trần Lê, nên không gọi dậy uống canh gừng, mà ngồi đó ôm lấy Trần Lê, chuẩn bị mang người về phòng nghỉ.

Trần Lê vô cùng tin tưởng Ngụy Sâm, lúc này bị người ôm lấy, cũng không phòng bị mở mắt gì, mà cọ cọ vào lòng Ngụy Sâm tìm một vị trí thoải mái cứ tiếp tục ngủ.

Động tác Ngụy Sâm nhẹ nhàng, đặt Trần Lê lên giường, ánh mắt từ vầng trán sáng loáng của cậu trượt dần xuống đôi môi đầy đặn.

Màu môi của Trần Lê hơi nhạt, nhưng cánh môi đầy đặn, giữa môi trên còn có một viên châu môi, tạo thành một vòng môi đẹp mắt, cũng không biết là cậu mơ thấy gì, chẹp miệng một cái, còn vươn đàu lưỡi hồng nhạt ra liếm môi.

Ánh mắt của Ngụy Sâm tối sầm lại, quyến luyến trên đôi môi của Trần Lê một hồi mới miệng khô lưỡi khô ra khỏi phòng.

Ly canh gừng đặt trên bàn trong phòng khách lúc này đã nguội, Ngụy Sâm không hề suy nghĩ cầm lên uống hết.

Canh gừng dầu gì thì cũng là thứ đuổi lạnh tăng nhiệt, cơ thể Ngụy Sâm vốn đang khô nóng, lúc này ực một ly canh gừng xong thì xác định luôn là tưới dầu vào lửa, cả người nóng hừng hực.

Ngụy Sâm không còn cách nào, chỉ có thể vòng lại phòng tắm, tắm nước lạnh.

Kết quả sau trận mưa to này, cơ thể yếu đuối của Trần Lê không bị cảm sốt gì mà vào hôm sau Ngụy Sâm dậy thì lại choáng đầu nghẹt mũi bị cảm, cũng không biết là do mắc mưa nên bị hay là do tối tắm nước lạnh mà ra nữa.

Nhưng mà đây là chuyện sáng ngày hôm sau, lúc này Ngụy Sâm mới vừa tắm nước ấm xong, sau khi áp chế tà hỏa trong người, cầm điện thoại lên thì phát hiện có mấy cuộc gọi bị nhỡ, đều là cùng một người gọi tới, Ngụy Sâm cũng không muốn phải gọi lại, đang định khóa máy thì điện thoại lại bắt đầu run, còn là do người vừa rồi gọi tới.

Ngụy Sâm do dự một chốc thì vẫn bắt máy.

"A Sâm, quán bar Khang Tử, mau qua đây."

Điện thoại là Ngũ Tử Khang gọi, Ngụy Sâm vẫn chưa đặt điện thoại lên bên tai mà giọng của Ngũ Tử Khang đã vang lên.

"Xin lỗi, không tới được." Ngụy Sâm từ chối.

"A Sâm, gần đây cậu không còn như trước nữa? Không nhận điện thoại cũng không nói, hẹn cậu ra ngoài cũng không được, cậu nói coi có phải dạo này cậu muốn làm việc lớn gì không." Ngũ Tử Khang chất vấn, kèm theo giọng của Ngũ Tử Khang từ trong điện thoại chính là tiếng nhạc rock trong quán bar.

Ngụy Sâm bị tiếng nhạc chấn tới đau đầu, nói một câu "Tôi cúp trước." rồi ấn nút đỏ trên điện thoại tắt máy.

Chỉ để lại cho Ngũ Tử Khang tiếng tút tút tút đường dây bận.

"Sao rồi? Vẫn chưa gọi được sao?" Một người bạn thân của Ngũ Tử Khang khoát tay lên vai gã, nhếch mày cười hỏi.

"Có, được rồi." Ngũ Tử Khang cau mày nói: "Nhưng không tới được."

"Còn bảo là bạn thân của mày nữa, mày coi lại đi, mỗi lần mày gọi cho nó, nó lúc nào cũng bận không tới được, mày nói coi, có còn là bạn thân của mày nữa không?" Người này hoàn toàn là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

"Cái mụ nội gì chứ!" Ngũ Tử Khang hừ một câu, vỗ vỗ vai bạn thân, nói: "Nó không tới thì không tới, bộ chúng ta sợ thiếu cái bản mặt liệt đó của nó sao?"

"Đi đi đi, chúng ta tiếp tục uống thôi." Người này đã nhận ra tâm trạng không tốt của Ngũ Tử Khang, liền kéo Ngũ Tử Khang đi vào trog phòng bao, đưa một ly rượu đỏ tới.

Lúc này cửa phòng bị mở ra, Trần Thanh đi vào, mọi người trong phòng đều quen Trần Thanh, cũng biết Trần Thanh có quan hệ rất gần với nhà họ Trần ở Đế Đô, lúc này đứng lên hết, "Cậu Trần tới rồi!" Nói xong thì đón Trần Thanh tới chỗ của Ngũ Tử Khang.

Trần Thanh thấy Ngũ Tử Khang uống rượu giải sầu một mình, hỏi: "Ơ sao thế? Ai lại chọc tới cậu Ngũ ngài vậy?"

Ngũ Tử Khang cố uống rượu giải sầu, không nói chuyện.

Trần Thanh liền đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía bạn thân của Ngũ Tử Khang.

"Là Ngụy Sâm." Bạn thân của Ngũ Tử Khang nói: "Tử Khang nó mới vừa gọi mấy cuộc cho Ngụy Sâm, nó không nhận máy không nói, chờ tới khi nhân thì cũng từ chối lời mời của cậu Ngũ, tôi thấy là bây giờ cậu Ngụy coi thường đám quần áo lụa là chúng ta rồi nha ~."

"Anh ấy không tới phải không?" Trần Thanh làm như không nghe lời phía sau của người này, nắm ngay trọng điểm hỏi.

"Ừ, không nói được mấy câu thì đã ngắt điện thoại của cậu Ngũ rồi." Chuyện này là thật.

Ánh mắt của Trần Thanh trầm xuống, nhưng không hỏi nữa.

Dù cho bên ngoài có mưa giông bão tố, nhưng chỉ cần đóng hai cửa lại thì ba cái tiếng mưa tiếng gió gì đó sẽ không lọt vào tai nữa, bên trong phòng hai người đang ôm nhau ngủ, cái giường đôi trống hơn phân nửa, hai ông tướng tứ chi quấn quít, vẻn vẹn chỉ mất một nửa cái giường.

Đêm khuya vắng người, là lúc hợp để ngủ.

Nhưng mà bên trong gian phòng an tĩnh lại đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, rung ong ong ong trên bàn làm nhiễu giấc mộng đẹp.

Giấc ngủ của Ngụy Sâm rất cạn cho nên nhanh chóng bị tiếng chuông rung đánh thức, trong lòng thì bực bội, đêm hôm khuya khoắc ai lại đi gọi điện cho y thế kia.

Bàn tay mò đến tủ trên đầu giường, cầm điện thoại lên, mơ mơ màng màng mở mắt, đến khi thấy rõ cái tên hiện lên màn hình thì cơn buồn ngủ của Ngụy Sâm cũng biến mất tăm.

Ngụy Sâm động tác nhẹ nhàng đẩy Trần Lê đang rúc trong lòng mình ra, Trần Lê chép miệng một cái, trở mình ôm chăn rồi ngủ tiếp.

Ngụy Sâm cầm điện thoại sang phòng kế bên, lúc chắc ăn là sẽ không quấy rầy tới Trần Lê mới nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi này vẫn do Ngũ Tử Khang gọi tới, nhưng so với ban nãy thì lúc này Ngũ Tử Khang của ngày mai lại uống nhiều, nói chuyện cũng chậm chạp, cách cái điện thoại mà cũng có thể ngửi được mùi rượu đầy người gã.

" A Sâm, A...A Thanh bây giờ...Ở chỗ của tớ, em ấy say rồi, ngày mai...Còn... Còn phải đi học, cậu qua đây...Tới đón...đón em ấy về đi." Ngũ Tử Khang nói xong cũng không đợi Ngụy Sâm phản ứng liền cúp điện thoại.

Ngụy Sâm cầm điện thoại, ánh mắt dừng ở màn mưa to bên ngoài cửa sổ, đèn neon xung quanh lập lòe trong màn mưa, chiếu tới ánh mắt lóe lên của Ngụy Sâm, cũng không biết đang nghĩ gì.

Quán bar Khang Tử.

Sau khi Ngũ Tử Khang cúp điện thoại, vẻ say rượu biến mất, đưa mắt tới trên người Trần Thanh, có ý hỏi thăm.

Lúc này Trần Thanh ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng bao, câu được câu không lắc lắc chân ly rượu trong tay, trong đó có một ít rượu.

"A Thanh, em chắc chắn là Ngụy Sâm sẽ tới ư?" Ngũ Tử Khang hỏi.

Ánh mắt của Trần Thanh dừng ở chân ly rượu, rượu đỏ dưới ánh đèn thấp thoáng ánh lên mặt hắn ta, tạo ra một màn sáng màu đỏ, hắn nhếch mép nói: "Ai biết được?"

Trong phòng bao không ai nói gì nữa, thời gian trôi qua từng chút một, Ngũ Tử Khang cũng không biết tại sao lại cảm thấy hồi hộp, gã nhìn Trần Thanh bình chân như vại cả một đêm, ngón tay cầm ly rượu của hắn nắm chặt, bên trên là gân xanh ẩn động.

Trần Thanh, trông hắn cũng không thảnh thơi như vậy. Ngũ Tử Khang nghĩ.

Chuông giả cổ to đùng trên tường di chuyển tạch tạch tạch, mỗi khi đi về phía trước một ô vuông thì thời gian trôi qua một giây, tạch tạch tạch lại qua nửa giờ.

"Anh gọi điện thoại hỏi một chút." Ngũ Tử Khang lấy điện thoại ra, "Từ nhà của nó tới đây cũng đâu có lâu lắm đâu? Sao lại tới lâu đến vậy chứ." Nói xong trấn an nhìn Trần Thanh một cái, thấy tay của Trần Thanh như run nhẹ, liền đổi lời: "Bây giờ trời mưa lớn như này, chắc là bị kẹt trên đường.''

Bên này Ngũ Tử Khang vừa dứt lời, thì cửa phòng bao đã phát ra tiếng đập cửa, Ngũ Tử Khang vội tới đó mở cửa, "A Sâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi, ngày mai A Thanh còn phải đi học nữa đấy, nếu cậu không tới thì mai làm sao em ấy đi học được."