Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 208: Mạnh mẽ đột phá! Tiểu Bình Quả nguy cơ!



Hôm nay, sau khi tan học hai người mới trở lại ký túc xá, Hạ Thiên Tịch lười nhác nằm trên giường nói: "Gần đây điểm tích phân của chúng ta tiêu hao quá nhiều, xem ra chúng ta phải tìm thời gian đi tới xem bảng xếp hạng 100 người để kiếm điểm tích phân."

Hai người có 2000 điểm tích phân, dưới sự tiêu dùng không biết tiết chế của họ, thẻ tích phân của Hạ Thiên Tịch còn dư lại hơn 300 điểm, Lăng Thần còn dư lại hơn 100 điểm, nếu không nghĩ biện pháp kiếm lấy điểm tích phân, hai người bọn họ ở trường Quân đội số 1 rất nhanh trở thành không xu dính túi, đến lúc đó chỉ sợ tiền thuê nhà cũng không giao đủ.

"Ừ, hôm nào chúng ta cùng đi nhìn xem." Lăng Thần mở ra tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn không còn nhiều lắm, lại nhìn nhìn hạ Thiên Tịch vừa đem tiểu Bình Quả trong không gian thả ra, gợi lên khóe môi mềm mại nói: "Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, ta đi mua một ít về, ngươi ở trong ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy ra bên ngoài biết không?"

"Ừ ừ" Hạ Thiên Tịch dùng ngón tay trêu đùa tiểu Bình Quả gật đầu.

Chờ Lăng Thần đi khỏi, Hạ Thiên Tịch lấy một viên nội đan ma thú từ trong không gian ra, đây là một viên nội đan hỏa hồng sắc, nội đan to bằng quả táo, Hạ Thiên Tịch không ngửi thấy bất luận hương vị gì, nhưng khi y vừa mới đem nội đan này ra, Tiểu Bình Quả đang híp mắt duỗi tứ chi nằm trên giường vẻ mặt đầy hưởng thụ hai mắt nheo lại lập tức mở lớn, oạch một cái từ trên giường đứng lên, một đôi mắt lộ ra tham lam nhìn nội đan trong tay Hạ Thiên Tịch, liền giống như nội đan này đang phát ra vô tận dụ hoặc đối với nó.

Tiểu Bình Quả lớn lên rất nhanh, trải qua mấy tháng ngắn ngủi, tiểu Bình Quả hiện tại đã lớn bằng tầm một con chó con, cả người lông tóc hoàng bạch thật dài, là một con Lục Dực Thiên Hổ phi thường xinh đẹp. Đương nhiên, nó kỳ thực lớn lên cũng không giống một lão hổ, mà giống như một con chó con.

Bởi vậy, Hạ Thiên Tịch không thể không lần nữa hoài nghi chủng loại của tiểu Bình Quả, nó thật là Lục Dực Thiên Hổ sao?

"Chậc chậc, hay cho một con Lục Dực Thiên Hổ đều bị ngươi nuôi thành ngốc tử." Tiểu Cửu xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên Tịch, một đoàn màu trắng nho nhỏ, kích thước không sai biệt lắm với lần đầu tiên nó xuất hiện, thoạt nhìn giống như không lớn lên được một chút nào vậy.

Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn tiểu Cửu lại nhìn nhìn Tiểu Bình Quả nói: "Tiểu Cửu, vì sao không thấy ngươi lớn lên tí nào?"

Nhìn tiểu đậu đinh trước mặt, Hạ Thiên Tịch quả thực hoài nghi.

"Ta và đứa ngốc này không giống nhau." Tiểu Cửu vẻ mặt khinh thường nhìn tiểu Bình Quả, thân mình tiểu Bình Quả to mọng thoạt nhìn ngu si, một chút cũng không có uy phong của Lục Dực Thiên Hổ chân chính, cũng không biết Hạ Thiên Tịch làm thế nào đem một con Lục Dực Thiên Hổ chân chính nuôi thành bộ dạng ngu ngốc như vậy?"Ngươi rõ ràng nói nó là Lục Dực Thiên Hổ." Hạ Thiên Tịch kéo kéo khóe miệng nói.

Sức ăn của tiểu Bình quả rất lớn, còn đặc biệt thích ăn thịt thiên linh dương hệ thống khen thưởng. Từ sau khi cho nó ăn thịt dê, nó liền bắt đầu không ăn thịt mà bọn họ ăn, chính là hệ thống chỉ khen thưởng cho y một tấn thịt thiên dương, cho ăn đến bây giờ còn dư lại non nửa, Hạ Thiên Tịch cũng không thể vẫn luôn để nó ăn hết, cho nên hôm nay mới chuẩn bị lấy ra nội đan khen thưởng tiểu Bình Quả.

Dù sao, y mỗi ngày đều huấn luyện, tiểu Bình Quả mỗi ngày không phải bị y ném ở trong không gian thì chính là bị y ném ở ký túc xá, đối với tiểu Bình Quả một con hổ con mới phá xác ra mà nói, Hạ Thiên Tịch vẫn luôn coi nó trở thành con trai mình mà đối đãi.

Đặc biệt là, trải qua sớm chiều ở chung, y đối với Tiểu Bình Quả tự nhiên giống như con trai nhỏ tự tay mình nuôi lớn vậy, thấy nó đáng thương như vậy liền muốn khen thưởng cho nó.

Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch cho nó ăn quá nhiều, mỗi lần đều khiến cái bụng nhỏ của tiểu Bình Quả tròn căng, vì thế một con Lục Dực Thiên Hổ lại bị Hạ Thiên Tịch nuôi dưỡng thành một con hổ ngốc.

"Chi chi..." Nhìn nội đan trong tay Hạ Thiên Tịch, nội đan này đối với ma thú ma nói có trí mạng dụ hoặc, cho nên thấy Hạ Thiên Tịch vẫn luôn cầm trong tay không đưa cho nó, tiểu Bình Quả lập tức nóng nảy, chi chi kêu to, không ngừng đảo quanh Hạ Thiên Tịch.

Nếu không phải người trước mắt là Hạ Thiên Tịch, nó chắc chắn sẽ nhào lên.

"Quá ngốc." Tiểu Cửu vẻ mặt khinh thường nhìn tiểu Bình Quả, bộ dáng nôn nóng ngu ngốc kia của nó khiến tiểu Cửu nghiến răng nghiến lợi nói với Hạ Thiên Tịch: "Nó chủng loại là Lục Dực Thiên Hổ, nhưng hiện tại lại bị ngươi nuôi thành một con hổ ngu xuẩn."

Hạ Thiên Tịch: "......"Dù sao cũng là lần đầu tiên nuôi con, đương nhiên liền muốn cho nó ăn no.

"Ngươi cho đó là ăn no sao? Ngươi đó gọi là no căng."Tiểu Cửu hiểu rõ ý tưởng trong đầu Hạ Thiên Tịch lập tức phản bác.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Kéo kéo khóe miệng, Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ nói: " Ngươi muốn ăn cái gì? ta cũng có thể cho ngươi."

"Ta cái gì cũng không ăn, ngươi chỉ cần đem ma pháp nhanh chóng tăng lên là được rồi." Tiểu Cửu lập tức xù lông, cũng không nhìn xem thân thể nó hiện tại vì sao vẫn nhỏ như vậy? Đó đều là vì ngươi quá kém.

Hạ Thiên Tịch nhìn tiểu Cửu vẻ mặt tạc mao, kéo kéo khóe miệng, quyết định vẫn không để ý tới nó, ai biết nó nếu thực sự xù lông có thể thực đáng sợ hay không.

"Chi chi..." Tiểu Bình Quả thấy Hạ Thiên Tịch lâu như vậy còn đưa nội đan trong tay cho nó, lập tức sốt ruột, dùng cái đầu lông xù xù củng củng người Hạ Thiên Tịch, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Hạ Thiên Tịch, đem nước miếng quét đầy lên mặt Hạ Thiên Tịch, trong lòng không ngừng kêu gọi: "Mẫu...mẫu thân, ăn...ăn..."

Đây là mị lực của con trai, con trai một khi làm nũng, tâm lão tử lập tức mềm.

"Được rồi, đừng lộn xộn, nghe lời, cho ngươi ăn." Hạ Thiên Tịch cười an ủi tiểu Bình Quả, một tay xoa xoa lông trên đầu nó, tùy tiện dùng cánh tay lau lau nước miếng trên mặt mình.

Tiểu Bình Quả thật lâu đều chưa liếm qua mặt y, nhớ rõ trước kia có một lần tiểu Bình Quả liếm mặt y vừa lúc bị Lăng Thần nhìn thấy, trong nháy mắt kia ánh mắt của Lăng Thần có thể khiến nó đông lạnh thành cặn bã, trong đầu khắc sâu ánh mắt lạnh băng của Lăng Thần đem nó đông thành cặn bã, từ đó về sau tiểu Bình Quả không bao giờ lại dùng đầu lưỡi liếm mặt Hạ Thiên Tịch nữa.

Nhưng hôm nay dụ hoặc của nội đan đối với nó là quá lớn, tiểu Bình Quả liền quên mất ánh mắt lạnh băng của Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch cầm nội đan đưa cho tiểu Bình Quả, tiểu Bình Quả lập tức hoan hô dùng hai chân trước ôm lấy, oạch một cái nhảy xuống giường chạy tới một góc tưởng hưởng thụ mỹ vị nội đan của nó.

"Gần đây ngươi tu luyện ma pháp thế nào?" Tiểu Cửu không để ý tới cái đồ tham ăn tiểu Bình Quả nữa, cái đầu nho nhỏ ngẩng lên cao, đặc biệt kiêu ngạo nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Hừ, thời hạn nửa năm sắp hết rồi, nếu ngươi còn không thể thăng ấp thành trung cấp Ma Pháp Sư, đến lúc đó hệ thống sẽ giải trừ trói định với ngươi, ngươi lúc đó sẽ chính thức tử vong, đến khi đó chớ trách ta không thông báo trước cho ngươi."

"Yên tâm, ta sẽ ở trong một tháng cuối cùng thăng cấp thành công thành trung cấp Ma pháp sư." Hạ Thiên Tịch vẻ mặt ý cười nhìn tiểu Cửu.

Đối với tiểu Bình Quả xuẩn manh, kỳ thực tiểu Cửu cũng thực đáng yêu, chẳng qua là nó có chút không tự nhiên mà thôi. Vì tiểu Cửu đã từng bán đứng mình, cho nên y không quá tin tưởng tiểu Cửu, nhưng từ hôm nay tiểu Cửu nói ra lời quan tâm đầy mất tự nhiên, vẫn khiến Hạ Thiên Tịch cảm thấy cuộc sống của mình từ sau khi trọng sinh quả thực là quá hạnh phúc.

"Hừ, ta mới không thèm quan tâm ngươi, nếu ngươi chết đi, ta sẽ càng thêm cao hứng." Tiểu Cửu biệt nữu hừ lạnh một tiếng.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tiểu Cửu, hé miệng đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một trận bạch quang tỏa sáng khắp gian phòng, may mắn hiện tại là chạng vạng, trời còn chưa tối hẳn, cho nên cho dù gian phòng của y bị ánh sáng chiếu chói mắt, từ cửa sổ bên ngoài nhìn vào cũng không ra bất luận cái gì bất thường.

Hạ Thiên Tịch lập tức dùng tay che mắt, ánh sáng chói mắt này khiến y căn bản không thể mở nổi hai mắt.

"Đây là có chuyện gì?" Hạ Thiên Tịch dùng tay che kín hai mắt hỏi tiểu Cửu bên cạnh.

"Chắc chắn là con hổ ngu xuẩn kia muốn thăng cấp." Tiểu Cửu tức giận nói: "Đều tại ngươi cho nó ăn quá nhiều thịt thiên linh dương, vì thân thể nó còn quá nhỏ không thể hấp thu hết những linh lực trong thịt thiên linh dương, ngươi hiện tại lại cho nó ăn nội đan, vừa lúc kích phát linh lực bên trong cơ thể nó, hiện tại chắc chắn là nó đang cưỡng chế thăng cấp."

Hạ Thiên Tịch cũng không biết sẽ xuất hiện như vậy, cau mày hỏi: "Cưỡng chế thăng cấp sẽ có hậu quả gì?"

Từ xưa đến nay, không phải thăng cấp tự nhiên, cưỡng chế thăng cấp chắc chắn sẽ có một ít di chứng hoặc hậu quả, tim Hạ Thiên Tịch lập tức nhảy tới cổ họng, có điểm vì tiểu Bình Quả mà lo lắng.

"Cưỡng chế thăng cấp, nếu thực sự thăng cấp thất bại, như vậy nó sẽ chân chính biến thành một con hổ ngu xuẩn chỉ biết ăn."

"Nga..." Hạ Thiên Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không chết hoặc không thiếu cánh thiếu tay thiếu chân là được, y đều có thể tiếp thu.

Tiểu Cửu vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tịch thở phào nhẹ nhõm, lập tức không chút do dự đả kích: "Hừ, chờ nó biến thành một con xuẩn hổ liền không còn là Lục Dực Thiên Hổ."

"Vì sao?" Cho dù đầu óc cháy hỏng, chủng loại cũng không phải bị hỏng theo chứ!

"Hừ, Lục Dực Thiên Hổ đều có truyền thừa ký ức tu luyện, đầu óc nó nếu hỏng, ngươi cảm thấy nó sẽ có được ký ức truyền thừa sao?"

"Nói cách khác, nó sẽ biến thành một con hổ ngốc nghếch."

"Ừ." Tiểu Cửu gật đầu thật mạnh.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Được rồi! Tiểu Bình Quả hiện tại đã đủ xuẩn, y thực sự không tưởng tượng nổi ra tiểu Bình Quả lại còn xuẩn hơn thì còn có thể xuẩn đến tình trạng nào nữa?

Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch sẽ không có khả năng để Tiểu Bình Quả thăng cấp cưỡng chế bị thất bại, trước không nói tiểu Bình Quả sau khi lớn lên sẽ mang lại trợ giúp cho y, chỉ cần tình cảm giữa y và nó thì y cũng không bỏ được, cho nên Hạ Thiên Tịch lập tức từ trên giường nhảy xuống, chịu đựng đau đớn từ ánh sáng màu trắng trong phòng gây nên, đi về phía tiểu Bình Quả.

"Này, ngươi làm gì? Nhanh trở về, ngươi đừng đi qua, nó hiện tại quá nguy hiểm, sẽ thương tổn đến ngươi..." Tiểu Cửu tức giận ném cái đuôi rống giận ở trên giường.

Hạ Thiên Tịch thật là may mắn, ký túc xá này cách âm rất tốt!

..........