Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 77: Lăng Thần hắc hóa! Hạ Thiên Tịch phát hỏa!



Hai người quay đầu nhìn lại.

Lúc này Lăng Thần đã hướng về phía hai người đi tới, bước chân vững vàng căn bản là không nhìn ra một chút thần sắc nôn nóng nào, nhưng mỗi bước chân lại phi thường dài.

Hạ Thiên Tịch sau khi nghe thấy giọng nói Lăng Thần đã buông Lancet ra, đứng cạnh Lancet nhìn Lăng Thần.

Cảm nhận được cỗ khí thế lãnh liệt lạnh băng, Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, y có thể trực tiếp cảm giác được, tâm tình Lăng Thần hiện tại không tốt, rất không tốt.

Tựa hồ là tức giận!

Hạ Thiên Tịch ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Thần, nghĩ lại hôm nay hình như y căn bản là không có làm gì chọc tới Lăng Thân đi, vậy việc khiến hắn tức giận cũng không liên quan tới mình!

Hạ Thiên Tịch vui sướng nghĩ.

Lăng Thần đã đi tới trước mặt hai người, ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt không kiên nhẫn của Lancet lạnh lùng nhìn một cái, ánh mắt nhàn nhạt không chút để ý thoáng nhìn, rõ ràng không có nghiêm túc nhìn người, lại khiến lưng Lancet phát lạnh.

Lancet nhíu mày, sắc mặt cũng âm trầm nhìn Lăng Thần, có lẽ là một núi không thể có hai hổ, đế vương cùng vương tử trước này đều không thể song song tồn tại, cho nên thời điểm lần đầu tiên hắn gặp Lăng Thần cả hai đã không ưa nhau!

Thong thả liếc nhìn Lancet một cái, con ngươi màu bạc của Lăng Thần cuối cùng dừng trên người Hạ Thiên Tịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y, không động đậy, trong ánh mắt băng hàn lạnh lẽo thẳng tắp làm Hạ Thiên Tịch cảm giác được da đầu một trận tê dại, quả tim cũng trực tiếp run run.

Hạ Thiên Tịch nhíu mày, y phi thường xác định hôm nay y không có chọc tới Lăng Thần, người này lại phát điên cái gì?

Hạ Thiên Tịch không rõ ánh mắt lạnh băng của Lăng Thần là có ý gì, da đầu càng thêm tê dại, nhíu mày vừa định nói, Lăng Thần lại hỏi "Các ngươi, vừa rồi đang làm cái gì?"

Tiếng nói trầm thấp mang theo mị lực mê hoặc nhân tâm, không có lạnh băng, không hề gợn sóng, lại khiến Hạ Thiên Tịch cảm giác được thân thể chợt phát lạnh.

Thật lạnh thật hắc ám!

Đôi con ngươi màu bạc kia nhìn không chớp mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm y, trực tiếp khiến Hạ Thiên Tịch muốn quỳ xuống một cái. Hạ Thiên Tịch không rõ Lăng Thần là làm sao vậy, Lăng Thần cũng không trông cậy vào Hạ Thiên Tịch hiện tại có thể trả lời mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình có một cái dây đàn bị đứt, khi nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau bắt đầu, hắn liền ghen ghét phát điên.

Hắn thích Hạ Thiên Tịch, hơn nữa đã đem Hạ Thiên Tịch là đối tượng kết hôn của mình, mấy ngày nay cũng đã đem Hạ Thiên Tịch làm phu nhân của mình mà chiếu cố, nhưng hiện tại nhìn thấy Hạ Thiên Tịch cùng Lancet ở bên nhau, hắn không muốn nói vừa rồi chỉ cần nhìn hình ảnh hai người xứng đôi ở bên nhau cũng có thể khiến nội tâm hắn ghen ghét phát điên.

Hạ Thiên Tịch là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

Bởi vì trước nay chưa từng thích ai, cho nên hắn không biết biểu đạt như thế nào, chỉ nghĩ toàn tâm toàn ý đối tốt với Hạ Thiên Tịch, như vậy hắn nghĩ chỉ cần thấy hắn đối tốt với ý, Hạ Thiên Tịch sẽ thích hắn, nhưng hiện tại xem ra căn bản là không phải vậy.

Không được, tuyệt đối không thể để Hạ Thiên Tịch thích người khác.

Nội tâm Lăng Thần bắt đầu biến đen, con ngươi màu bạc nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, môi mỏng lạnh lùng nói "Ngươi thích hắn phải không? Ta đây liền giết hắn."

Ngươi thích ai, ta liền giết kẻ đó!

Như vậy, nếu toàn thế giới thích ngươi ta đều sẽ giết hết, có phải hay không sẽ thích một mình ta?

Nội tâm hắc hóa của Lăng Thần rất là khủng bố, mà ý tưởng của hắn càng khủng bố khiến người ta đều rùng mình.

Hạ Thiên Tịch khiếp sợ nhìn Lăng Thần trước mặt, y thậm chí đều nhìn thấy hai phiến cánh đen thật lớn sau lưng Lăng Thần, mang theo khí tức hắc ám nồng đậm, thật âm trầm đáng sợ.

Phanh --

"...... Ân"

Khi Hạ Thiên Tịch còn đang khiếp sợ có phải sau lưng Lăng Thần thực sự xuất hiện hai cái cánh màu đen hay không, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên.

"Đáng chết, ngươi muốn chết phải không?" Lancet bị Lăng Thân tập kích một đấm lên bụng, tuy rằng hắn nhanh chóng hóa giải một ít lực công kích, nhưng vẫn là bị đánh trúng, trên bụng truyền tới đau đớn khiến khuôn mặt siêu phàm thoát tục ia của hắn đều vặn vẹo.

"Hừ." Lăng Thần lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, thanh âm bình tĩnh không mang theo bất luận cái gì phập phồng nói, "Để cho ta tới nhìn xem ai là người muốn tìm chết đi!"

Nói, hắn lập tức hướng tới Lance lại lần nữa công kích qua đi.

Lance lần này đã có chuẩn bị tâm lý, cũng hướng tới Lăng Thần nhanh chóng công kích qua đi.

Hai người ngươi tới ta đi bắt đầu ở sân không người lui tới triển khai quyền cước, thanh âm phanh phanh phanh vẫn luôn vang lên không ngừng bên tai Hạ Thiên Tịch, nhìn chiêu thức công kích sắc bén của hai người, tựa hồ mỗi chiêu đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Hạ Thiên Tịch đen mặt, y hiện tại có thể thập phần khẳng định Lăng Thần công kích Lancet khẳng định là vì mình, tuy rằng y vẫn là không rõ Lăng Thần vì cái gì vì y muốn công kích Lancet.

Nhưng nhìn chiêu thức của hai người càng ngày càng hung ác, giống như hai người là có thù hận không đội trời chung, hận không thể mỗi một chiêu đều có thể đem đối phương giết chết.

Hạ Thiên hắc mặt lạnh rống to, "Đủ rồi, đều dừng tay cho ta."

Phanh phanh phanh......

.........

Như cũ là sắc bén công kích không có chút nào tạm dừng lại.

Hạ Thiên Tịch sắc mặt càng ngày càng đen.

Thân phận ba người bọn họ, kỳ thật phải nói là thực phức tạp.

Muốn nói về thân thế, thân phận ba người có thể nói là giống nhau, chỉ là thuộc về liên bang và đế quốc khác nhau mà thôi, cho nên một vương tử điện hạ, một cái là thiếu soái, tuy rằng Lăng Thần hiện tại còn không có quân hàm, nhưng là hai chữ thiếu soái là tôn xưng của người liên bang đối với hắn, cũng đủ chứng minh hắn trong lòng người ở liên bang có địa vị như thế nào, duy nhất chính là Hạ Thiên Tịch, hiện tại còn không thấyđược bất luận địa vị nào của mình, chẳng qua y tin tưởng bản thân về sau khẳng định có thể có được địa vị.

Nhìn hai người vẫn như cũ là không có bất luận cái gì muốn dừng tay tư thế, Hạ Thiên Tịch tung ra một cái thật lớn thủy cầu ném đi, trên bầu trời chợt giáng xuống một đại bồn thủy, đem hai người đang đánh nhau trực tiếp tưới ẩm ướt cả người, trở thành danh xứng với thực gà rớt vào nồi canh.

Hai người lúc này mới nhất trí dừng lại đánh nhau, đều nghi hoặc quay đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, bởi vì thời tiết này không có trời mưa, hai người lại bị chợt lũ lụt ào ào tưới cả người ướt đẫm, bọn họ chỉ có thể nghi hoặc xem Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch không để ý đến hai người nghi hoặc, trực tiếp đi lên trước lôi kéo Lăng Thần tay lôi người đi về phía trước, căn bản mặc kệ Lancet phía sau họ.

Hiện tại Hạ Thiên Tịch cũng là nhất thời bị phẫn nộ đốt cháy lý trí, bằng không y sẽ không ở trước mặt Lancet bại lộ ma pháp của mình.

Lôi kéo Lăng Thần đi vào một nơi hẻo lánh không người, Hạ Thiên Tịch ném ra Lăng Thần cánh tay, quay đầu chửi ầm lên với Lăng Thần "Lăng Thần, ngươi CMN điên rồi sao? Ngươi có biết hay không nơi này là chỗ nào? Ngươi có biết hay không hắn là thân phận gì? Ngươi là thân phận gì? Ngươi có biết hay không hai người các ngươi hôm nay nếu có một cái bị ngoài ý muốn, liền sẽ khiến cho liên bang cùng đế quốc chiến tranh? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi có phải hay không điên rồi? Ân?"

Đây là Hạ Thiên Tịch lần đầu tiên phát hỏa, y từ nhỏ đến lớn còn không có phát hỏa lớn qua như vậy đâu!

Thật sự là hôm nay quá làm y tức giận.

"......"

Lăng Thần trầm mặc.

Một đôi màu bạc lạnh đồng tử lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Tịch, màu bạc tóc dài bởi vì bị thủy tưới ướt, một sợi một sợi dán ở trên quần áo tích tích tìm bọt nước.

Hắn mím môi mỏng không rên một tiếng liền bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Nói chuyện a? Ngươi là người câm sao?" Hạ Thiên Tịch hỏa đại, đau đầu dùng ngón tay xoa cái trán, y thật là điên rồi, vừa rồi nên đi luôn, đang êm đẹp ngươi nói xem y xen vào việc người khác làm gì?

Hạ Thiên Tịch bị tức giận thật là muốn mắng mẹ nó!

"......"

Hạ Thiên Tịch bị Lăng Thần trầm mặc khiến cho tức giận ngực kịch liệt phập phồng, người không biết còn tưởng rằng y hiện tại đang vô cớ gây rối.

Hạ Thiên Tịch tức giận nâng chân lên hung hăng đạp một cái vào chân Lăng Thần, Lăng Thần bị đá khiến bước chân lảo đảo lui về phía sau vài bước, nhưng là vẫn là quật cường mím môi mỏng không nói một câu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Mẹ!" Hạ Thiên Tịch tức giận mắng ra, cuối cùng không thể nhịn được nữa nói, "Được rồi, ngươi không nói lời nào đúng không, có bản lĩnh ngươi CMN cả đời đều đừng nghĩ cùng lão tử nói chuyện." Nói xong, Hạ Thiên Tịch xoay người liền đi.

Chợt, trên tay trầm xuống, tay Lăng Thần đã bắt được cánh tay y.

Lực đạo gắt gao giữ chặt, khiến cánh tay Hạ Thiên Tịch đều cảm giác được đau đớn.

"Buông tay." Hạ Thiên Tịch đầu đều không quay lại quát.

"...... Không buông." Dừng một chút, giọng nói lạnh băng của Lăng Thần tràn ngập bá đạo.

Hạ Thiên Tịch bị chọc tức phát cười, ngay cả đầu đều không quay lại liền mắng, "Hiện tại nói chuyện, ngươi CMN như thế nào không tiếp tục cấp lão tử trầm mặc? Lão tử nói ngươi buông tay, buông tay."

"Không bỏ." Lúc này không còn là trầm mặc cùng chần chờ, Lăng Thần nhanh chóng trả lời, hai chữ đơn giản tràn ngập bá đạo cùng cường thế.

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại, cười nhìn Lăng Thần, hoàn toàn là bị tức đến phát cười, nói, "Ngươi không phải không muốn cấp lão tử nói chuyện sao?" Có bản lĩnh, ngươi cứ trầm mặc là vàng a!

"Không có." Lăng Thần nhấp nhấp môi mỏng nói, sợi tóc trên đầu kề sát gương mặt hắn, bọt nước trong suốt theo gương mặt hắn chảy trên cằm nhỏ giọt xuống dưới, Lăng Thần hất hất bọt nước trên đầu, con ngươi màu bạc lạnh bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch nói, "Ta không có không muốn nói chuyện với ngươi."

Cứng ngắc giải thích, có thể cho thấy hắn nguyên bản là một người cỡ nào biệt nữu.

"Nga!" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, gợi lên cánh môi đỏ tươi cười kinh tâm động phách, ngữ khí thong thả hỏi, "Ta đây vừa mới là nói chuyện với ai? Ân? Với không khí sao?"

"......"

Lăng Thần lần thứ hai trầm mặc.

Hạ Thiên Tịch quả thực đều bị Lăng Thần trầm mặc tức đến phát điên.

"Mẹ! Ngươi CMN rốt cuộc muốn hay không cấp lão tử nói chuyện? Ngươi lại cấp lão tử trầm mặc một lần thử xem, lão tử bảo đảm đời này sẽ không nói với ngươi một lời nào nữa." Hạ Thiên Tịch tức muốn hộc máu rống, ngay cả y cũng đều không nhận thấy được, y liền dễ dàng đem cả đời mình hứa hẹn ra ngoài.

Đứa trẻ đáng thương, chính là mơ màng hồ đồ như vậy đem mình bán đi, đáng thương!