Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 34: Hoàng thương (1)



Triệu Tử Nghiễn mặc dù muốn dán Phó Ngôn Khanh, nhưng đối với xử lý chính sự đều hết sức nghiêm túc cẩn thận. Giải quyết tốt những chuyện này, nàng mới có thể đảm bảo hết thảy kế hoạch của Phó Ngôn Khanh tiến hành thuận lợi.

Mấy ngày qua tâm tư xoắn xuýt, nàng đã chậm trễ không ít việc rồi, lúc này cần tập trung tinh thần xử lý thỏa đáng từng việc. Không biết qua bao lâu, nàng nghe tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa, khi ngẩng lên đã thấy Phó Ngôn Khanh cầm hộp đựng thức ăn bước vào.

Nàng lập tức buông bút chu sa trong tay xuống, nhìn sắc trời đã quá trưa, vẻ mặt có chút ảo não: "Xin lỗi, ta đã quên canh giờ, để nàng chờ lâu rồi sao?"

Phó Ngôn Khanh đặt hộp xuống, thể thiếp giúp nàng sắp xếp lại ngay ngắn công văn trên bàn: "Không sao, bất quá buổi sáng nàng chỉ mới ăn ít điểm tâm, ta sợ nàng đói bụng. Công vụ mặc dù khẩn cấp, nhưng nàng cũng phải chú ý tới thân thể." Dứt lời, nàng nhíu nhíu mày: "Thuộc hạ của nàng lại không biết nhắc nhở nàng nghỉ ngơi một chút sao?"

Si Mị vẫn một mực đứng thủ hộ ngoài cửa khẽ mím môi, lạnh lùng xoay người rời đi, lúc này chủ nhân cùng vị kia lại muốn khẩn cấp dán nhau, nàng không tiện ở lại nhìn chằm chằm, có lẽ từ mai phải đổi vị trí với Võng Lượng rồi.

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Nàng đừng tức giận, mấy hôm trước ta quá lười nhác nên tích rất nhiều việc, lúc này mới phải xử lý gấp, xưa nay ta vẫn nghỉ ngơi đúng giờ."

Phó Ngôn Khanh khẽ thở dài: "Ta không biết nàng sao? Lúc nhỏ nàng không được chiếu cố bồi dưỡng tốt, thân thể cũng lưu lại nhiều nội thương, nếu còn vất vả như vậy, sợ là ngày sau không ổn rồi." Phó Ngôn Khanh nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần gặp nhau nàng đều cả người thương tích, sau này trưởng thành rồi vẫn bị thương như vậy, cũng không biết mấy năm qua nàng đã gánh chịu bao nhiêu thống khổ. Đêm đó nàng phát hàn bệnh, dáng vẻ tiều tụy để trong lòng Phó Ngôn Khanh co thắt, mơ hồ cảm thấy nàng có bí mật che giấu mình, nội thương của nàng, thật sự không đơn giản.

Triệu Tử Nghiễn nhìn thấy nàng cảm xúc không đúng, lập tức hiểu được nàng suy nghĩ điều gì: "Khanh nhi, những năm này ta mặc dù trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng không có thương tổn gì nghiêm trọng, nàng xem, trên cơ thể ta hiện tại vô cùng tốt đẹp, không có bất kỳ thương tích nào, ta còn có thể đêm đêm ôm nàng lên giường, cho nên nàng có thể yên tâm, ta không có chuyện gì."

Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái, cũng không nói gì, đem hộp thức ăn mở ra. Tầng trên là món cá giấm đường được rưới một tầng nước tương, vừa mở nắp liền tỏa ra một cỗ hương thơm ngào ngạt, tầng bên dưới là mấy dĩa thức ăn nhỏ, còn có canh hoa sen do chính tay Phó Ngôn Khanh làm.

Triệu Tử Nghiễn vừa nhìn thấy, trong mắt tràn đầy thỏa mãn. Phó Ngôn Khanh nhìn dáng vẻ thèm ăn của nàng, thật sự đáng yêu, cũng nhịn không được dịu dàng nói: "Đến đây, ta đáp ứng nàng, đều làm những món nàng thích."

Triệu Tử Nghiễn gật đầu, lập tức vươn đũa nếm thử món cá. Cá này là Phó Ngôn Khanh đặc biệt dặn dò, sáng nay bên kia vừa đánh bắt lên liền đưa tới Tô phủ. Thịt cá được xử lý rất tốt, không còn một chút mùi tanh nào, ăn kèm với nước tương đặc chế, vị chua ngọt đan xen bao phủ đầu lưỡi, ngon đến khiến Triệu Tử Nghiễn nhịn không được híp híp mắt.

"Nàng thấy sao?"

Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: "Ăn ngon lắm, trù nghệ của nàng thật tốt."

Phó Ngôn Khanh khẽ cười: "Ta vốn chỉ định làm canh hoa sen thôi, nhưng thấy cũng tiện tay, nên lại làm luôn các món khác, chỉ sợ nàng ăn không quen."

Triệu Tử Nghiễn trong mắt tràn đầy tán thưởng, gắp chỗ thịt non mềm dưới bụng cá đưa đến cho nàng, cười híp mắt bắt đầu ăn.

Từ lúc cả hai còn nhỏ, Phó Ngôn Khanh đã sớm biết Triệu Tử Nghiễn thích nhất món cá. Mỗi lần nàng ăn cá, đều hệt như một chú mèo nhu thuận, đáng yêu đến chịu không được. Dù biết đứa trẻ này làm trò để mình nuôi nàng, thế nhưng Phó Ngôn Khanh cũng là nguyện ý, có thể làm những món ăn ngon dưỡng nàng, thật sự là vui vẻ. Chỉ mong...những ngày tháng yên bình này sẽ kéo dài thêm một chút. Ngày sau bão tố cuồng phong rồi sẽ cuốn đi tất cả, để Phó Ngôn Khanh trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất an.

Rốt cuộc nếu Phó Ngôn Khanh không ngăn lại, Triệu Tử Nghiễn cơ hồ lại muốn ăn thêm một chén, dù sao nàng cũng đã uống hết canh hoa sen, lại ăn sạch con cá kia, cũng là no đến quá mức rồi. Nàng có chút không thoải mái mà xoa xoa bụng, để Phó Ngôn Khanh cảm thấy có chút không biết làm sao. Người này bình thường vẫn hết sức nghiêm túc cẩn thận, vì sao đến trước mặt nàng liền trẻ con thành như vậy.

"Lại đây." Phó Ngôn Khanh ôn nhu lên tiếng.

Triệu Tử Nghiễn ngẩn ra, chậm rì rì mà xích lại bên nàng. Phó Ngôn Khanh khẽ cười, duỗi tay đặt lên bụng Triệu Tử Nghiễn, nhẹ nhàng xoa lấy.

Tay của Phó Ngôn Khanh xưa nay đều rất ấm áp, giờ khắc này cách một tầng áo mỏng, Triệu Tử Nghiễn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay nàng ấy truyền sang, thoải mái đến khiến nàng muốn thở dài. Nàng thả lỏng thân thể tựa ở trên người Phó Ngôn Khanh, nghĩ đến nàng ấy như vậy vui vẻ mà cưng chiều nàng, để trong lòng nàng vui sướng đến muốn hỏng rồi.

Hai người an tĩnh dán vào nhau chốc lát, Triệu Tử Nghiễn híp mắt ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh Nhi, ta nghĩ cần chọn lúc thích hợp để Thịnh Vũ cùng Nhạc Dao vui vẻ gặp mặt."

Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Nàng muốn an bài chuyện mua sắm trong cung sao?"

"Ân, Thịnh Vũ những năm này đưa Thịnh gia phát triển lớn mạnh, đủ để chứng minh năng lực của nàng ấy. Mà Nhạc Dao đối với kinh thương rất có thiên phú, chuyện này giao cho bọn họ, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất."

"Được, ta sẽ cùng Thịnh Vũ nói, nàng dự định gặp ở nơi nào?"

"Liền ở Bích Ngọc Các đi, nơi đó thanh tịnh, cũng tuyệt đối an toàn."

Ngày ấy Phó Ngôn Khanh đã từng chứng kiến qua, Bích Ngọc Các thật sự không tầm thường, cao thủ ám vệ đều không thua kém người bên nàng, nên liền gật đầu đáp ứng. Hai nàng cẩn thận thương lượng một phen, định ra ngày tháng.

Triệu Tử Nghiễn đề bút viết một phong thư, đơn giản nói rõ mọi chuyện, sau đó cho gọi Nghiêm Văn đến.

Nghiên Văn vào cửa liền nhìn thấy Phó Ngôn Khanh, hắn cũng biết mấy ngày nay điện hạ đều ở bên phủ cách vách, dĩ nhiên biết đây là vị nào, lập tức ôm quyền thi lễ, Phó Ngôn Khanh cũng gật đầu một cái.

"Điện hạ, gọi thuộc hạ có gì phân phó?"

"A Văn, đem thư này đến Bích Ngọc Các, giao cho Nhạc Dao chưởng quỹ." Triệu Tử Nghiễn nói.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Đến ngày ước hẹn, Thịnh Vũ liền để Tần bá an bài xe ngựa. Người đánh xe nhìn nàng đã ngồi vững vàng ở bên trong, hỏi dò: "Tiểu thư, hiện tại ngài muốn đến Bích Ngọc Các sao?"

Thịnh Vũ lắc đầu: "Không, trước đi Tô phủ."

Người đánh xe sau khi nghe xong, liền không dám hỏi nhiều, điều chỉnh dây cương hướng Tô phủ mà đến. Đợi đến lúc xe ngựa dừng lại, Thịnh Vũ vén rèm lên, vừa vặn nhìn thấy Phó Ngôn Khanh cùng một vị bạch y nữ tử bước đến.

Nữ tử kia một thân áo gấm màu trắng hoa văn chỉ bạc, mái tóc dài buông xuống hai sợi ở trước ngực, trên đầu cài một cây trâm phượng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng càng tôn lên gương mặt tinh xảo diễm lệ, cùng một thân khí chất thanh nhã cao quý. Nhìn nàng ấy thân mật nắm tay Phó Ngôn Khanh, Thịnh Vũ lập tức đoán được, vị kia chính là cửu công chúa điện hạ rồi.

Thịnh Vũ bước xuống xe ngựa, hướng Triệu Tử Nghiễn hành lễ. Triệu Tử Nghiễn ôn hòa mỉm cười, chắp tay: "Thịnh cô nương không cần đa lễ, ta nhiều lần nghe Cẩn Nhi nhắc đến cô, xưa nay vẫn mong có dịp gặp gỡ. Hôm nay mời Thịnh cô nương cùng ta đi gặp một vị bằng hữu, thật sự có chút đường đột, mong cô không phiền lòng."

Thịnh Vũ ánh mắt hơi lóe lên, nhưng biểu hiện vẫn đạm nhạt như cũ: "Thịnh Vũ nghe danh điện hạ đã lâu, nay nhận được lời mời của điện hạ, thật sự vinh hạnh."

Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên biết hai người này đang thăm dò nhau, liền mở miệng nói: "Chúng ta lên xe rồi nói tiếp, giờ hẹn cũng sắp đến rồi."

Thịnh Vũ không nói gì thêm, lùi về sau nửa bước, tỏ ý mời hai người lên xe.

Triệu Tử Nghiễn vén rèm xe qua một bên, nắm tay đỡ Phó Ngôn Khanh lên xe trước, sau đó nhìn Thịnh Vũ. Tuy có chút kinh ngạc, nhưng Thịnh Vũ cũng không trì hoãn nữa, lập tức lên xe ngồi đối diện Phó Ngôn Khanh.

Xe ngựa dẫm bước chạy đi, Triệu Tử Nghiễn ngồi sát Phó Ngôn Khanh, ánh mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó giống như tùy ý trò chuyện cùng Thịnh Vũ.

Thịnh Vũ xưa nay kiệm lời, dù cho Triệu Tử Nghiễn chủ động hỏi thăm, nàng cũng chỉ khách khí đáp lại mấy chữ mà thôi. Bất quá trong lòng nàng hết sức ngưỡng mộ vị công chúa điện hạ này. Dù nàng ấy từ nhỏ không được sủng ái, nhưng cỗ ngạo khí cùng uy nghiêm hoàng tộc như khắc vào xương, để người khác nhịn không được phải kiêng dè mấy bậc. Vừa rồi nàng ấy vô cùng tự nhiên đỡ quận chúa lên xe, đối với mình cũng không có một tia ngạo khí, tự nhiên là chiếm được mấy phần thiện cảm.

Nàng trước giờ không có dịp cùng điện hạ tiếp xúc, nhưng nàng thân trong chốn kinh thương, dĩ nhiên giỏi nhất về nhìn người. Vị điện hạ này thoạt nhìn lịch sự tao nhã, nói chuyện thân thiện, nhưng trong xương còn lạnh lùng hơn chính mình. Một đường đến đây, những hạ nhân trong Tô phủ đều cung kính hành lễ, nhưng nàng cũng chỉ gật đầu theo lệ, đối họ không một tia tâm tình. Chỉ khi nàng nhìn quận chúa, ánh mắt kia mới tràn đầy sức sống, mềm mại nhu hòa đến không gì sánh được.

Nàng và điện hạ bất quá mới lần đầu gặp mặt, nhưng nàng ấy vì sợ nàng không thoải mái, liền hữu lễ hỏi thăm nhiều một chút, lại nói một ít chuyện liên quan đến chính sách kinh thương. Hơn nữa hiểu biết thật sự không tầm thường, để Thịnh Vũ cảm giác được rằng, điện hạ đối với chuyện làm ăn cũng rất có hứng thú. Rốt cuộc nàng cũng buông xuống lòng phòng bị của mình, nghiêm túc cùng Triệu Tử Nghiễn đàm đạo.

Phó Ngôn Khanh một mực yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra ý cười, để Thịnh Vũ trong lòng oán thầm. Nàng dĩ nhiên hiểu được, quận chúa có thể cười vui vẻ như vậy là bởi vì cửu điện hạ, cũng không phải nàng.

Từ Tô phủ đến Bích Ngọc Các cũng không xa, hai nàng một đường nói chuyện, rất nhanh liền đến. Triệu Tử Nghiễn vừa xuống, lập tức vươn tay đỡ lấy Phó Ngôn Khanh, chỉ hận không thể trực tiếp ôm nàng vào lòng cùng nhau bước xuống. Thịnh Vũ ở một bên lắc đầu, xem ra câu nói đùa ngày trước của mình, đã trở thành sự thật rồi.

Trong lòng Thịnh Vũ đang lúc phiền muộn, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm mềm mại quyến rũ: "Đúng dịp vô cùng, tại hạ vừa mới pha xong ấm trà ngon, các vị liền đến."

Thịnh Vũ ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, nhất thời nhíu mày, nếu nói công chúa điện hạ thanh nhã như một cây hoa lê, thì nữ tử áo đỏ kia chính là một cành hồng hạnh. Có câu, xuân sắc mãn viên quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai, quả thật không sai.

(* Xuân sắc đầy vườn không khóa nổi, một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.)

Người đến vóc người cao gầy, một thân y sam đỏ rực bao lấy thân thể lung linh tinh tế, bên eo buông xuống hai dải màu đỏ dây buộc, dao động tới lui quấy đảo lòng người.

Đôi mắt hoa đào của nàng rất nhanh lướt qua ba người, sau đó rơi vào trên người Thịnh Vũ. Lắc bước chân đi tới trước mặt Triệu Tử Nghiễn, Nhạc Dao chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nhìn Phó Ngôn Khanh: "Đã lâu không gặp, Tô cô nương. Xem ra, hiện tại cô cùng với điện hạ nhà ta....sống chung rất vui vẻ."

Phó Ngôn Khanh có chút mất tự nhiên nhìn xuống tay Triệu Tử Nghiễn đang nắm lấy tay nàng, khẽ đáp: "Nhạc Dao cô nương nói cũng không sai, bất quá mới một tháng thôi, cũng không tính là lâu."

Nhạc Dao cúi đầu mỉm cười, lúc này mới hướng về vị nữ tử mặt lạnh đang đứng ở bên: "Vị này phải chăng chính là Thịnh đại tiểu thư, chưởng sự Thịnh gia?"

Thịnh Vũ nhìn nàng rực rỡ như một đóa hồ điệp, không nhịn được nhíu mày: "Chính là tại hạ."

Nhạc Dao chậm rãi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười tán thưởng: "Tại đây Kinh Thành, sợ là không ai không biết đến Thịnh đại tiểu thư, mà Nhạc Dao ngưỡng mộ uy danh cô đã lâu, có điều tiểu điếm nhỏ bé, xưa nay chưa có dịp tiếp kiến, hôm nay nhờ lời cửu điện hạ mới có thể gặp gỡ."

Thịnh Vũ thu lại cảm xúc trong mắt, không nóng không lạnh đáp: "Bích Ngọc Các là cửa hiệu ngọc khí đệ nhất kinh thành, Thịnh gia dù mỗi ngành nghề đều chiếm một vị trí, nhưng trong buôn bán ngọc khí lại không thể sánh bằng. Nhạc chưởng quỹ nói chuyện khách sáo như vậy, thật sự quá khiêm nhường rồi."

Dứt lời nàng dừng một chút, đạm nhạt nói: "Tại hạ trước giờ trong làm ăn gặp qua mấy vị chưởng quỹ khó tính, đều có chút tư tưởng bảo thủ, lời thừa cũng không nói bao giờ, mà Nhạc Dao cô nương...lần đầu gặp gỡ đã không câu nệ tiểu tiết, phong cách thoải mái, quả thật là hiếm thấy."

"Xì" Nhạc Dao che miệng bật cười, sóng mắt lưu chuyển, càng thêm quyến rũ phong tình: "Thịnh cô nương quả nhiên thú vị. Được rồi, tại hạ cũng không nói thêm lời thừa, mời các vị vào trong."

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười nói khẽ: "Nhạc Dao tỷ, lần này chúng ta bàn chính sự, tỷ cũng nên đứng đắn chút đi."

Nhạc Dao hừ một tiếng, ánh mắt liếc xuống tay Triệu Tử Nghiễn: "Ta làm sao không đứng đắn, ta bất quá cũng chỉ nói nhiều mấy câu, mà điện hạ đây...còn xa hơn thế nữa."

Thịnh Vũ tuy có chút không thích ứng với nữ nhân yêu nghiệt kia, nhưng câu nói này lại khiến nàng có chút không nhịn được cười, trên gương mặt không cảm xúc rốt cuộc hiện lên tia cười nhẹ, chỉ là rất nhanh liền biến mất.