Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 66: Tín vật đính ước (2)



Phó Ngôn Khanh không khỏi nhớ lại đêm đó nàng lén lút tiến vào hành quán, hai nàng khó kìm lòng nổi, suýt chút nữa đã làm Chu Công chi lễ, thế nhưng tiểu hỗn đản này vậy mà giữa đường dừng lại. Nàng ấy cũng biết mình tức giận rồi, lúng túng tay chân không biết phải làm sao, cuối cùng rất chân thành nói rằng, nàng ấy chưa đem sính lễ cưới mình, như vậy quá mức không tôn trọng mình, cho nên xoắn xuýt một trận liền tặng cho nàng khối long văn tử ngọc này, nói là tín vật đính ước.

Hiện tại nhớ lại, Phó Ngôn Khanh vừa tức giận lại vừa đau lòng. Nàng từ trong vạt áo lấy ra một túi gấm nhỏ, bên trong chính là long văn tử ngọc mà Triệu Tử Nghiễn tặng cho nàng. Đem ngọc bội lấy ra, nàng cẩn thận xoay đúng chiều, gắn vào trong khe rãnh, chỉ nghe vang lên một tiếng thanh thúy, nắp hộp liền tự động bật ra. Bên trong là mấy quyển danh sách, còn có một chút sổ sách này kia. Phó Ngôn Khanh tùy ý lật xem một chút, phát hiện đây chính là thông tin tư mật về các quan chức lớn nhỏ trong triều đình, bao gồm toàn bộ điểm yếu của bọn họ, nàng nhìn qua có chút giật mình, mà phía mặt sau còn có một số ký lục tỉ mỉ chú thích rõ. Chữ viết vuông vức xinh đẹp rất quen thuộc, là nét chữ của Triệu Tử Nghiễn.

Còn có một quyển sổ phản ánh rõ mạng lưới liên lạc chằng chịt của các thế lực trong triều, hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của Phó Ngôn Khanh. Ngoài ra có một phần ký lục ghi lại những người ở phía sau âm thầm nâng đỡ Triệu Tử Nghiễn, tỉ mỉ từng người một từ độ tin cậy đến độ thân cận, đều ghi chép rất rõ ràng. Phó Ngôn Khanh trong lòng tràn đầy kinh ngạc, đồ vật này rơi vào bất luận tay ai, cơ hồ có thể một phen khuynh đảo triều đình. Chẳng trách đời trước, dù Triệu Mặc Tiên thuận lợi chiếm được đế vị, hoàng quyền vững chắc, nhưng cũng không dám tùy ý động tới Triệu Tử Nghiễn.

Nhưng vì sao Triệu Tử Nghiễn nắm trong tay đồ vật trọng yếu đến như vậy, vẫn phải ẩn nhẫn chịu đựng, để mặc cho mẹ con Triệu Mặc Tiên ức hiếp? Vấn đề này nàng nghi hoặc rất nhiều, trước đây không cách nào hiểu thấu, nhưng hôm nay nàng đã minh bạch. Để có được những thứ này, Triệu Tử Nghiễn đã phải trả giá lớn đến mức nào, nàng ấy nếu không nhịn nhục, liền đã bị Tiêu Thục Nghi diệt trừ từ lâu, sao có thể âm thầm phát triển thế lực đến mức độ này. Triệu Tử Nghiễn hoàn toàn không muốn làm hoàng đế, những ngày qua ở bên nhau, nàng đã hiểu rất rõ ràng, nhưng hiện tại, nàng ấy nói rằng sẽ bằng mọi giá ngồi lên đế vị kia, còn không phải là vì muốn đạt thành tâm nguyện của nàng hay sao?

Cuối cùng ở dưới đáy hộp còn sót lại một phong thư, chỉ đơn giản hai câu, nét chữ đè xuống rất mạnh, tựa hồ có thể cảm giác được tâm trạng của người viết khi đề xuống những dòng này.

"Có được nàng chính là ta một đời may mắn, buông tay nàng chính là ta kiếp này không qua. Không mong nàng tha thứ cho ta, chỉ nguyện nàng một đời an lạc."

Phó Ngôn Khanh con mắt đau nhức không thôi, nàng nỗ lực nhắm mắt lại, nhịn xuống nước mắt sắp vỡ đê mà ra. Thả xuống hộp, nàng cúi đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo mi tâm của nàng ấy, bởi vì quá sức kiềm chế, từng ngón tay đều trở nên run rẩy. Thanh âm của nàng tràn đầy nghẹn ngào: "Nàng nói xem, nàng như thế nào đáng ghét như vậy? Mọi chuyện đều gạt ta, mọi chuyện đều không nói với ta. Ta ở bên nàng, là bởi vì lòng ta duyệt nàng, ta cũng muốn che chở cho nàng, đem đến cho nàng an vui, nàng sao có thể chuyện gì cũng ôm hết vào mình, còn muốn lo lắng chu toàn cho chuyện của ta? Ta thật tức giận đến không muốn để ý đến nàng, nàng không có chút nào nghe lời....thật quá đáng, thật quá đáng!" Lời tuy là oán giận đấy, nhưng ánh mắt nhìn về người kia chỉ có thương tiếc cùng đau lòng.

Trải qua một phen oán trách không ngừng, Phó Ngôn Khanh dần bình phục lại tâm tình, lại bắt đầu nhẹ giọng kể một ít chuyện cho Triệu Tử nghiễn nghe, mãi đến khi một hắc y nam tử xuất hiện trước mặt nàng, một chân quỳ xuống. Là thiếp thân ám vệ bên người Triệu Tử Nghiễn.

Phó Ngôn Khang quay đầu, nhẹ giọng nói: "Đã làm xong?"

"Hồi quận chúa, thuộc hạ đã lấy được mảnh tàng bảo đồ kia trong tay thất điện hạ, chỉ đợi thời cơ đến, liền đặt vào chỗ người đã chỉ định." Nam tử tiếng nói trầm thấp, cẩn thận đáp.

"Tình huống ở kinh thành thế nào rồi?" Tay Phó Ngôn Khanh vẫn như cũ xoa bóp cho Triệu Tử Nghiễn, đạm nhạt hỏi.

"Thẩm đại nhân đã trình lên tấu chương, Cảnh đế dĩ nhiên một phen tức giận, liền phái Hộ bộ sĩ lang đến Ích Châu điều tra việc này. Riêng bên nhị hoàng tử, hắn mấy hôm nay không có đến chỗ Thập Lục Vệ, chỉ một mực tới lui trông coi Cảnh đế."

Phó Ngôn Khanh gật đầu, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, Nhạc cô nương có biết điện hạ nhà các ngươi xảy ra chuyện?"

Nam tử hơi dừng lại một chút: "Việc này không thể giấu giếm được Nhạc đại nhân, nàng dĩ nhiên khởi hành đi Ích Châu rồi."

Phó Ngôn Khanh thoáng nhíu mày: "Ta đoán chừng sức khỏe Cảnh đế sắp không được rồi."

"Vâng, gần nhất nghe nói Cảnh đế ho ra máu, vô cùng suy yếu, hắn khả năng không còn chống đỡ được bao lâu."

Sắc mặt Phó Ngôn Khanh không được tốt, thấp giọng nói: "Khổ cực ngươi, trở về phái thêm nhiều ám vệ đến nhìn chằm chằm động tĩnh trong cung, còn có, đưa tin cho Thịnh chưởng sự, tất cả y theo kế hoạch mà làm, không cần lo lắng."

"Tuân lệnh, quận chúa."

Mấy người Phòng Đạo Hải sau khi đến thăm Triệu Tử Nghiễn, liền rời đi. Phó Ngôn Khanh một người chiếu cố Triệu Tử Nghiễn, nhưng cũng không cảm thấy buồn tẻ, thay nàng ấy xoa bóp gân cốt xong rồi, nàng liền ở một bên đọc sách, tình cờ cũng sẽ đọc mấy đoạn cho Triệu Tử Nghiễn nghe.

Dược Tam Thông cùng Nhạc Thắng Lân một đường cãi vã liên tục, trở về liền nhìn thấy nữ tử mặc áo gấm màu xanh bình thản ngồi ở bên ghế trúc, trong tay cầm quyển sách, cúi đầu nhẹ giọng đọc, âm thanh thanh nhã dễ nghe, trong vắt như làn nước mùa xuân, nghe ra đặc biệt thoải mái. Người trên ghế vẫn yên ổn chìm vào giấc ngủ say, vẻ mặt khá là điềm đạm, đôi mắt hơi khép lại, hình ảnh vô cùng yên tĩnh hài hòa.

Hai người lập tức im bật, Dược Tam Thông nhịn không được vuốt vuốt râu mép, hắn thật sự cũng ước ao được như lâu chủ, có một hồng nhan tri kỷ ở bên không rời không bỏ, tỉ mỉ săn sóc.

Phó Ngôn Khanh buông sách xuống, hướng hai người gật đầu: "Dược tiên sinh, Nhạc tiên sinh."

Nhạc Thắng Lân gật đầu đáp lại, liền bước lên bắt mạch cho Triệu Tử Nghiễn, một hồi lâu sau, đối Phó Ngôn Khanh nói: "Mạch đập vững vàng, so với trước tốt hơn rất nhiều, điện hả khả năng sẽ nhanh tỉnh lại."

Dược Tam Thông dĩ nhiên không cam lòng bị rơi lại phía sau, cũng tiến lên bắt mạch, lập tức liền nở nụ cười: "Không sai, không sai."

Nhìn hai lão nhân gia ở kia so đo với nhau, Phó Ngôn Khanh nhịn không được bật cười, trong lòng thoải mái rất nhiều, khẽ vuốt vuốt sợi tóc bên tai Triệu Tử Nghiễn: "Nàng đấy, liền nhanh tỉnh lại, ta sẽ làm thức ăn ngon cho nàng, không phải vậy sợ là gầy đến hỏng rồi."

Nói xong nhìn hai người kia vẻ mặt có chút phức tạp, ôn hòa nói: "Hôm nay còn muốn cho nàng tắm thuốc?"

Dược Tam Thông lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Chất độc kia đối với kinh mạch tổn thương đến lợi hại, thuốc tắm chính là giúp lâu chủ chữa trị kinh mạch, mặc dù tỉnh rồi, cũng không thể tùy ý ngừng."

Phó Ngôn Khanh trầm thấp đáp một tiếng, đứng dậy đem Triệu Tử Nghiễn ôm lên, ánh mặt trời buổi chiều không tốt lắm, dĩ nhiên không thể để cho nàng phơi rồi.

Buổi tối người trong Quỷ Lâu đều chuẩn bị tốt thức ăn, sau đó bắt đầu nấu thuốc để Triệu Tử Nghiễn tắm. Phó Ngôn Khanh tùy ý dùng qua cơm, lại đút một chút canh gà cho Triệu Tử Nghiễn, nàng vốn không cách nào ăn, thời gian dài chỉ uống được vài muỗng cháo, bây giờ thân thể khá hơn rồi, Phó Ngôn Khanh hỏi qua Nhạc Thắng Lân, liền để nhà bếp hầm canh gà, tốt xấu cho nàng bồi bổ. Một chén canh gà, Phó Ngôn Khanh đút rất cẩn thận, mà Triệu Tử Nghiễn không phải dễ dàng uống hết. Nhớ trước đây nàng nói rằng không thích ăn thịt, canh gà cũng không thích uống, thế nhưng mỗi lần mình làm, nàng đều ngoan ngoãn uống hết mấy bát, sau khi uống xong, dĩ nhiên là mượn cớ làm nũng hồ nháo một trận.

Đặt bát xuống, Phó Ngôn Khanh cúi đầu nhẹ nhàng cọ lên trán của nàng, trầm giọng nói: "Lần này ta rất tức giận, nàng không sớm một chút tỉnh lại, ta sẽ giận nàng càng lâu. Chờ nàng tỉnh lại, mỗi ngày cơm ba bữa, các loại canh đều phải uống hết, cần phải đem nàng nuôi khỏe mạnh lại mới được, ta còn muốn phạt nàng."

Hù dọa xong rồi, Phó Ngôn Khanh liền đi chuẩn bị y phục cho nàng ấy, chờ một lúc nên tắm thuốc rồi. Nàng vừa rời đi, nữ tử trên giường nguyên bản không có nhúc nhích lại khẽ nhíu mày, khóe miệng có chút vung lên, tựa hồ biểu hiện oan ức.

Dược liệu nóng bỏng được rót vào trong thùng tắm, Phó Ngôn Khanh ở một bên trông coi, thỉnh thoảng lại thăm dò xem độ ấm thế nào, nếu quá nóng sẽ làm bỏng đến Triệu Tử Nghiễn, quá nguội thì dược tính sẽ rất thấp. Đây là chuyện cực kỳ buồn tẻ, thế nhưng Phó Ngôn Khanh mỗi ngày đều làm rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn. Xem độ ấm vừa phải rồi, Phó Ngôn Khanh liền ôm lấy Triệu Tử Nghiễn, để nàng tựa vào trong ngực mình, cẩn thận đưa tay đem y phục trên người nàng cởi xuống.

Ở tiểu viện này tùy tùng đều là nam tử, mà kể cả có nữ tử, Phó Ngôn Khanh cũng không nguyện cho người khác đụng tay vào, cho nên chuyện này Phó Ngôn Khanh đều đích thân làm đấy. Đem tiết y của Triệu Tử Nghiễn cởi ra, bởi vì giữ cho nàng không tuột xuống, Phó Ngôn Khanh một tay liền đem nàng ôm trong lồng ngực. Tay dán lên bờ vai trơn bóng của nàng, nhẵn nhụi ôn lạnh, Phó Ngôn Khanh bất giác cảm thấy bị nhiệt khí hun tới rồi. Người này dù có chút gầy, nhưng da dẻ vẫn rất tốt đẹp, bởi vì tắm thuốc nên xen lẫn một chút hương dược liệu, cũng không khó ngửi, trái lại có chút mùi thơm ngát của thảo dược đông y.

Nửa tháng nay, dù cho rất nhiều lần dán sát vào nhau như vậy, nhưng mỗi lần tiếp xúc Phó Ngôn Khanh đều cảm thấy có chút nóng mặt, Triệu Tử Nghiễn gầy thì có gầy đấy, nhưng vóc người, đường cong vẫn thật đầy đặn. Bận rộn một thân mồ hôi, Phó Ngôn Khanh rốt cuộc đem nữ nhân trơn bóng kia để vào trong thùng nước tắm. Để tránh cho nàng bị chìm xuống, Phó Ngôn Khanh đều ở một bên dịu dàng nâng đầu của nàng, sau đó không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Từ ngày ấy Triệu Tử Nghiễn chìm vào hư vô hỗn độn, nàng thật sự cho là chính mình chết rồi. Dù sao đối với độc trên chủy thủ, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng uy lực của nó. Chỉ là nàng rất không cam lòng, mặc dù biết trước sẽ có một ngày phải rời xa Phó Ngôn Khanh, nhưng nàng tuyệt đối không nguyện ở tình huống này, khi mà nàng còn không biết Phó Ngôn Khanh có thể hay không an toàn rời đi, bởi vậy mãi đến tận lúc nhắm mắt, nàng vẫn không thể thả xuống lo lắng đang đè chặt trái tim.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy ý thức dần dần xuất hiện lại, tuy là như có như không, cả người cũng còn hồ đồ hỗn độn, ngoại trừ trong thân thể không ngừng truyền tới thống khổ, nàng cái gì cũng không cảm giác được, nàng cũng không biết phải làm sao, chẳng lẽ chết rồi đều không cách nào thoát khỏi loại đau đớn này?

Cũng không biết chịu đựng bao lâu, cảm giác đau đớn dần dần nhạt xuống, thay vào đó là vô tận mệt mỏi, có một ngày nàng đột nhiên nghe thấy có người ở bên tai mình trầm thấp nói chuyện, nghe không rõ ràng, nhưng cảm giác đặc biệt quen thuộc, nàng mới bừng tỉnh ý thức được, nàng vẫn còn sống. Mà người luôn cùng nàng nói chuyện, chính là Phó Ngôn Khanh. Trong lòng nàng vui sướng không thôi, nàng còn sống! Nàng liều mạng muốn mở mắt ra nhìn người yêu của mình, nhưng tựa hồ không cách nào điều khiển được thân thể, chỉ đành tiếp tục nằm bất động, mơ mơ màng màng nghe Phó Ngôn Khanh nói chuyện, bất lực....nghe nàng ấy khóc nấc lên.

Nàng đau lòng đến lợi hại, nhưng vô pháp nhúc nhích, trong lòng thống khổ lại một lần nữa ập đến, nàng không có cách nào phản hồi lại người kia. Cuối cùng nàng chỉ có thể từ bỏ, ở giữa tỉnh táo cùng hỗn độn giãy giụa một trận.

Cho đến hôm nay, nàng nghe được Phó Ngôn Khanh ở bên tai nàng trầm thấp hù dọa, trong lòng nàng vừa vui vẻ vừa có chút oan ức. Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Cho đến lúc nàng có thể nghe thấy, Phó Ngôn Khanh hẳn là rất vất vả vượt qua. Nàng nỗ lực nhíu nhíu lông mày, lại phát giác ra mình có thể làm được một ít động tác, chỉ là rất nhanh nàng liền mệt mỏi cực kỳ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu. Đợi đến lần thứ hai có được tri giác, liền cảm thấy bốn phía cuồn cuộn nhiệt khí, có thứ gì đó xâm nhập vào kinh mạch, khó chịu đến lợi hại. Thân thể một nửa cảm giác rõ ràng, một nửa lại không có một chút cảm giác gì, lại không thể cử động, điều này khiến cho nàng phi thường khó chịu. Nàng gắng sức muốn mở mắt nhìn xem, mi mắt lại nặng tựa nghìn cân, gấp đến độ nàng khẽ nhăn lại lông mày.

Phó Ngôn Khanh vẫn chăm chú nhìn Triệu Tử Nghiễn, tất nhiên đem phản ứng của nàng ấy thu hết vào đáy mắt. Nàng lập tức áp sát đến, tay đỡ đầu Triệu Tử Nghiễn cũng bắt đầu run rẩy, nàng có chút kinh hỉ mà hé miệng, run giọng nói: "An nhi, An nhi... nàng... nàng tỉnh rồi phải không?"

Triệu Tử Nghiễn nghe thấy tiếng nói của Phó Ngôn Khanh, nàng đình chỉ động tác, có chút mờ mịt muốn đi tìm, lông mi run rẩy đến lợi hại, sau một hồi, nàng mơ hồ cảm thấy có sợi bóng sáng, trước mắt một mảnh sương mù mờ ảo. Nàng miễn cưỡng dò xét, rồi lại chịu không được lần nữa nhắm mắt lại, bên tai thanh âm càng ngày càng gấp, nàng tận lực mở mắt ra, rốt cuộc ở giữa nhiệt khí mờ mờ nhìn thấy được một bóng người, đường nét tinh tế quen thuộc đến khắc vào xương tủy. Nàng hé miệng muốn đáp lại Phó Ngôn Khanh, nhưng không phát ra được một tia thanh âm, tứ chi cũng nặng nề không cách nào nhúc nhích.

Cử động rất nhỏ này dĩ nhiên để Phó Ngôn Khanh biết được, Triệu Tử Nghiễn tỉnh rồi! Khóe mắt Phó Ngôn Khanh đã đỏ bừng, nước mắt từng viên một rơi vào trong thuốc tắm, nổi lên từng cái gợn sóng lăn tăn, nàng vừa khóc vừa cười thất thố phi thường, cuối cùng nhịn không được nghiêng người tới đem Triệu Tử Nghiễn ôm vào trong ngực. Thuốc tắm làm ướt áo của nàng, sợi tóc cũng ướt đẫm, cả người chật vật đến lợi hại, nhưng cũng không ngăn được cảm xúc vui mừng khôn xiết ở trong lòng nàng.

Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh lấy lại tinh thần, nàng vội vội vàng vàng đem Triệu Tử Nghiễn ôm lên, cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ nước thuốc trên người nàng ấy, dùng khăn mặt mềm mại lau khô.

Rời khỏi thuốc tắm nóng hổi, Triệu Tử Nghiễn đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, bởi vậy nàng cơ bản cảm giác được Phó Ngôn Khanh đang làm gì, trên người lại mơ hồ có chút lạnh, rất hiển nhiên nàng cái gì cũng không có mặc. Tay của Phó Ngôn Khanh rất tự nhiên ở trên da thịt nàng lướt qua, đôi khi lại có chút vuốt ve, trêu đến Triệu Tử Nghiễn vốn cả người đỏ bừng, lại càng tăng thêm một tầng đỏ ửng.

Mặc tốt y phục cho nàng xong, Phó Ngôn Khanh liền như vậy ôm nàng ngồi ở đầu giường, để nàng tựa ở trong lòng mình, gấp giọng nói: "Mau mời Dược tiên sinh cùng Nhạc tiên sinh đến đây, An nhi tỉnh rồi!"

Ngoài phòng bóng người lóe lên, một lát sau có người đẩy tung cửa bước nhanh vào phòng.

"Lâu chủ tỉnh?" Dược Tam Thông gấp chạy đến bên giường, lập tức bắt mạch cho Triệu Tử Nghiễn. Bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào kích thích, Triệu Tử Nghiễn trầm thấp hừ một tiếng, cau mày né tránh.

Phó Ngôn Khanh ôm nàng thật chặt, trên mặt buồn vui đan xen, nhỏ giọng gọi: "An nhi, An nhi."

Triệu Tử Nghiễn nhíu mày hồi lâu, lúc này mới khẽ nắm lấy ngón tay Phó Ngôn Khanh, có chút lắc lắc, nàng muốn nói chuyện, nhưng thật sự không có khí lực gì rồi.

Phó Ngôn Khanh lập tức nắm chặt tay của nàng, cúi đầu không một tiếng động mà rơi lệ. Nàng thật sự mừng đến sắp điên rồi, dù cho bọn họ lời thề son sắt rằng Triệu Tử Nghiễn sẽ sống, nhưng nàng ấy một ngày không mở mắt, nàng liền lo sợ thêm một ngày.

"Cảm ơn trời đất, tỉnh rồi, tỉnh rồi. Chỉ là nằm lâu như vậy, lại không ăn bao nhiêu, thân thể hư nhược, sợ là không có khí lực mở mắt nói chuyện. Chờ lâu chủ nghỉ ngơi tốt, từ từ sẽ đến."

Phó Ngôn Khanh nghe xong, bận bịu cẩn thận đem Triệu Tử Nghiễn đặt xuống, thấp giọng nói: "Tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt, không cần lên tiếng, nàng mau mau ngủ đi, ngủ ngon, ta sẽ cùng nàng nói."

Triệu Tử Nghiễn ngón tay giật giật, tựa hồ đáp ứng rồi, sau đó liền không còn động tĩnh. Ngơ ngác nhìn nàng một lát, Phó Ngôn Khanh mới quay lại hỏi: "Khả năng nhìn ra, nàng nơi nào không được tốt?"

Dược Tam Thông đăm chiêu suy nghĩ, lắc đầu: "Vẫn không đoán được, hiện nay lâu chủ có thể nghe được chúng ta nói chuyện, ý thức mặc dù mơ hồ, thần trí nhưng rõ ràng. Ta chẩn mạch, cảm thấy thấy trên thân thể nàng có chỗ khí huyết bị ngưng trệ, cũng tìm không được nguyên nhân, chỉ có thể đợi nàng thanh tỉnh, lại hỏi kỹ." Dược Tam Thông trong lòng rốt cuộc thở một hơi nhẹ nhõm, phải biết lúc đó lâu chủ mạch đập hầu như không còn, hắn chỉ sợ tỉnh lại sẽ tổn hại tâm trí, nhưng xem ra vừa rồi cũng không phải. Chuyện xấu nhất đã tránh được, những cái khác đều tùy vào ý trời đi.

- -------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không bị ngốc, không mất trí, không mù ⊙▽⊙ còn làm sao thì....hạ hồi phân giải. (?'??).

Dĩ nhiên, quận chúa nổi giận lôi đình nhưng không nỡ đánh đòn, điện hạ làm nũng vô đối, quận chúa chỉ có thể hống hống, hôn hôn, áp áp.....