Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 98: Ta muốn bánh ngọt uyên ương!



Nhạc Dao nhịn cười, bày ra dáng vẻ nghiêm trang, chỉ là trong mắt vui mừng không cách nào kìm được: "Điện hạ, người thật có thể đi rồi sao?"

Triệu Tử Nghiễn mày nhíu lại: "Ân, miễn cưỡng có thể đi một đoạn, nhưng vẫn không chịu được quá lâu, còn chưa vững chắc."

Phó Ngôn Khanh cũng không kiêng kị hai người Nhạc Dao, ân cần dùng nội lực truyền vào ôn dưỡng kinh mạch cho Triệu Tử Nghiễn, nhỏ giọng nói: "Đừng vội, so với trước đã tốt hơn nhiều, luyện tập thêm mấy ngày, lại điều trị theo đơn thuốc của Dược tiên sinh, không quá nửa tháng nàng cơ bản liền sẽ đi lại vững vàng."

Triệu Tử Nghiễn hé miệng nói: "Ta hiểu được, chính là vất vả nàng rồi, mỗi ngày vừa chiếu cố ta, theo giúp ta luyện tập, vừa phải bận bịu xử lý chuyện trong nội cung."

Sau khi Cảnh đế băng hà, hậu cung phi tử nếu nguyện ý rời khỏi, Triệu Tử Nghiễn liền thuận theo, cũng cấp một phần tiền bạc để các nàng sinh sống, còn phi tử không chịu rời cung, liền đưa đến chùa chiền trong cung sống hết quãng đời còn lại, thế nhưng hai vị Thục phi và Đức phi vẫn còn ở lại, phi tần mặc dù không nhiều lắm, nhưng tam cung lục diện số thái giám cung nữ không ít, tất cả chi tiêu điều hành cũng cần người chưởng quản. Những thứ này trước đây là do Tiêu quý phi xử lý, hôm nay nàng ta điên rồi, thái tử chưa kế vị, dĩ nhiên không có hoàng hậu. Triệu Tử Nghiễn tọa ở trong nội cung, tất nhiên không thể không quản, đành phải bận rộn đến Phó Ngôn Khanh. Tuy nói cũng không việc gì lớn, nhưng chuyện cần xử lý không phải ít, để Triệu Tử Nghiễn vừa áy náy vừa đau lòng.

Phó Ngôn Khanh ngước mắt nhìn nàng một cái: "Nàng còn muốn khách khí với ta sao?"

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì. Phó Ngôn Khanh biết rõ nàng đau lòng mình, nhưng hai người Nhạc Dao đang ở đây, cũng không tiện đi qua ôm ấp dỗ dành nàng, liền ôn thanh nói: "Thuốc nhanh tốt rồi, ta đi nhìn xem, nàng cùng Nhạc Dao trước trò chuyện."

Thịnh Vũ vội nói: "Ta đi cùng quận chúa, để Nhạc Dao cùng điện hạ nói chuyện thoải mái chút."

Phó Ngôn Khanh không có cự tuyệt, đối với Triệu Tử Nghiễn nở nụ cười, liền ra Trọng Hoa Điện.

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt một mực theo Phó Ngôn Khanh, Nhạc Dao thấy vậy nhịn không được cảm khái nói: "Lúc trước ở Bích Ngọc Các lần đầu gặp quận chúa, ta còn có chút lo lắng, sợ nàng ấy phụ bỏ điện hạ. Hôm nay xem ra, ta còn phải thay điện hạ vui mừng, quận chúa thực đem điện hạ đau đến trong xương rồi."

Triệu Tử Nghiễn trong mắt hiện lên một hồi ánh sáng nhu hòa, cúi đầu ấm cười, dáng vẻ hạnh phúc như vậy khiến Nhạc Dao trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Năm đó lần đầu gặp, tiểu điện hạ mới mười lăm tuổi, mưu trí cùng tài năng khiến nàng ngưỡng mộ không thôi, trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, hai người cảm tình càng ngày càng sâu, đối với tiểu điện hạ, nàng chính là vừa thưởng thức vừa đau lòng. Nhìn nàng ấy bên ngoài thản nhiên trầm ổn, nhưng trong lòng lại trăm mối khổ sở lo âu, đừng nói hạnh phúc, ngay cả một tia vui vẻ đều bị đắng chát che phủ đi. Nhưng hôm nay, cuối cùng vén mây thấy nguyệt, điện hạ rốt cuộc đã đến được tháng ngày ngọt ngào ấm áp, nhìn đứa trẻ này tràn đầy hạnh phúc, trong lòng nàng cũng không nén được vui mừng.

Nhạc Dao nhớ lại lúc trước từng hiếu kỳ về thân phận quận chúa, nhịn không được cười nói: "Trước đây ta còn nghĩ không ra, là vị tiểu thư nhà nào có thể làm cho điện hạ nhớ mãi không quên, nguyên lai là nữ nhi của Tây Nam Vương, có lẽ nào, quận chúa năm xưa ở trong cung bảy năm, liền câu mất hồn của điện hạ?"

Triệu Tử Nghiễn mắt mang theo một chút hoài niệm, dịu dàng say lòng người: "Năm xưa ta bảy tuổi liền bị Tiêu quý phi bắt làm thế thân cho Triệu Mặc Tiên, tại Thái Dịch trì lập kế đẩy ta rơi xuống nước đổ tội cho Thẩm quý phi. Lúc ấy bọn họ là muốn để ta chết, cho nên không thèm cứu ta lên. Khanh nhi khi đó cũng mới chín tuổi, tình cờ đi ngang liền cứu được ta, nhân sinh chúng ta giao thoa từ đó."

Nói xong tựa hồ nghĩ đến cái gì, nàng trầm thấp nở nụ cười: "Ta khi đó cảm thấy Khanh nhi thật tốt, liền nửa đêm vụng trộm lật cửa sổ trèo vào phòng nàng, nàng ban đầu có chút ghét bỏ ta, lời nói lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị không muốn ta cùng nàng có quá nhiều liên quan. Nhưng mỗi lần ta đến, nàng dù ngoài mặt lạnh lùng, bất quá bên trong rất là ấm áp, lần nào thấy ta bị thương cũng ôn nhu bôi thuốc cho ta, còn đối với ta nở nụ cười. Ta lúc ấy không được học hành tử tế, đọc sách tập viết, luận văn chương, đều là nàng dạy cho ta đấy. Sau khi Mộ di qua đời, gặp được nàng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta. "

Nhạc Dao yên tĩnh nghe, nguyên bản dáng vẻ cười đùa đã sớm không thấy tăm hơi, đôi mắt hoa đào có chút phiếm hồng, cúi đầu xuống kìm nén đi cảm xúc: "Khó trách điện hạ đối quận chúa một lòng chờ đợi, thì ra thời thơ ấu của hai nàng trôi qua đau lòng như vậy. Đến được hôm nay....thật tốt.... thật sự rất tốt." Khi còn bé giúp đỡ thương tiếc, khi lớn lên phong vũ cùng qua, cho tới bây giờ nhiều lần khó khăn trắc trở tu thành chính quả, tuy rằng nhấp nhô thống khổ, nhưng lại là một đoạn tình duyên khiến cho người ngưỡng mộ không thôi.

Triệu Tử Nghiễn quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nhạc Dao, tỷ cùng Thịnh Vũ...?"

Đề tài chuyển tới trên người mình, Nhạc Dao hít một hơi thật sâu, sảng khoái thừa nhận, chỉ là trên mặt hiếm thấy lộ ra một tia đỏ ửng: "Ta thích nàng ấy, chúng ta mặc dù không trải qua khó khăn trắc trở như hai nàng, nhưng cũng là lưỡng tình tương duyệt, vui vẻ hòa thuận."

Triệu Tử Nghiễn buồn cười một tiếng: "Bị kích thích rồi?" Nói xong nàng vẻ mặt phức tạp: "Ta cuối cùng có thể yên tâm, tỷ đều hai mươi ba rồi, đã đến lúc cần nơi chốn trở về."

Nhạc Dao quả thực bị nàng chọc cười: "Hai mươi ba thì làm sao, nhà của người Khanh nhi cũng chỉ nhỏ hơn ta một tuổi. Lại nói, dù ta ba mươi ba, vẫn là giống nhau phong thái yểu điệu."

"Tỷ như vậy không biết xấu hổ, Thịnh Vũ lại một mặt đông lạnh, thật sự không xảy ra chuyện sao?"

Nhạc Dao liếc nàng một cái: "Điện hạ không được làm tổn thương ta, chính sự còn chưa nói xong. Đây là toàn bộ sổ sách ghi chép chi phí cùng hạng mục trùng tu các thành trấn, thời gian, nguyên liệu, tiền công rõ ràng rành mạch, chẳng qua là phạm vi trùng tu quá lớn, còn nhiều nơi chưa khắc phục được, bất quá cũng đều nhanh hoàn thành rồi." Nhạc Dao đem sổ sách để lên bàn, Triệu Tử Nghiễn một bên chăm chú lật xem, một bên lắng nghe Nhạc Dao tỉ mỉ nói.

"Hiệu suất rất cao, quả nhiên không cần đưa qua Hộ Bộ tầng tầng phức tạp, mọi chuyện đều được tỷ xử lý rất tốt. Bất quá sổ sách cần hết sức rõ ràng, đám người chống đối vẫn là có đấy, lần này ta trực tiếp giao cho tỷ, khó tránh khỏi đám người kia ghen ghét, sẽ rình mò sơ hở để mà tố cáo tỷ."

"Hiểu được, ta sẽ cẩn thận giám sát."

Hai người sự tình nói xong, Phó Ngôn Khanh vừa vặn bưng dược trở về, cũng không biết Phó Ngôn Khanh cùng Thịnh Vũ nói gì đó, Thịnh Vũ vốn gương mặt nghiêm chỉnh lạnh lùng, hiện tại có chút ửng hồng, lúc nhìn thấy Nhạc Dao cũng có chút tránh né.

Nhạc Dao nhíu mày khó hiểu, mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, tựa hồ đang hỏi tức phụ nhà nàng nói gì với tức phụ nhà ta? Triệu Tử Nghiễn chẳng qua là lắc đầu, biểu lộ nàng lực bất tòng tâm. Nhạc Dao không biết làm sao, đưa tay nắm tay Thịnh Vũ, người kia vẫn không dám nhìn thẳng nàng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Nhạc Dao híp mắt mỉm cười: "Không còn sớm nữa, điện hạ, quận chúa, ta cùng Vũ nhi đi về trước."

"Ân. Lý Thịnh, tiễn Nhạc đại nhân cùng Thịnh chưởng sự." Triệu Tử Nghiễn cũng không lưu lại các nàng, khẽ gật đầu.

Hôm nay đã sắp tháng chạp, thời tiết kinh thành dĩ nhiên lạnh giá, từng cơn gió lạnh thổi qua mang đến cái rét thấu xương. Nhạc Dao là người luyện võ nên vẫn thấy bình thường, chỉ là Thịnh Vũ chịu không nổi rét buốt, lúc nãy ở Trọng Hoa Điện có lò sưởi ấm nên không thấy gì, hiện tại rời khỏi liền nhịn không được rùng mình. Nhạc Dao nhíu nhíu mày, hôm nay hai người hẹn nhau ở cửa cung, vì vậy không biết Vũ nhi nhà nàng quên mang áo lông, nàng lại không thói quen mặc y phục quá dầy, càng không mang theo áo choàng chống lạnh. Dừng một chút, nàng xoay người muốn đi trở về, liền bị Thịnh Vũ giữ chặt: "Nàng trở về Trọng Hoa Điện làm gì?"

Bất quá cách cửa cung một đoạn, tay Thịnh Vũ liền lạnh buốt đến không được, Nhạc Dao vội đem tay nàng để vào trong ngực, cẩn thận xoa bóp: "Tay nàng lạnh quá, ta đi tìm điện hạ mượn kiện áo choàng."

Thịnh Vũ trong lòng ấm áp, rồi lại dở khóc dở cười: "Ta không yếu đuối như vậy, xuất cung liền có xe ngựa, rất nhanh sẽ không còn lạnh, đi mau, dừng ở đây ta càng lạnh hơn."

Nhạc Dao vô pháp, có chút thay nàng ngăn cản gió, lại đem tay nàng ấp trong tay mình, bước nhanh ra ngoài. Thịnh Vũ khóe môi hiện lên một tia cười nhẹ, tay lạnh như băng nhưng lòng một mảnh ấm áp, mềm mại yên tâm đến cực điểm.

- ------------

Triệu Tử Nghiễn nhìn xem chén thuốc bốc lên mùi vị đắng chát, trong mắt có chút sầu khổ: "Khanh nhi, còn phải uống thuốc sao?"

Phó Ngôn Khanh cười khẽ, liếc nàng một cái: "Quân thượng uy nghiêm còn sợ uống thuốc sao?"

Triệu Tử Nghiễn chép miệng: "Ta muốn bánh ngọt, muốn uyên ương bánh ngọt."

Vừa nói xong, một khối bánh ngọt mềm mại liền rơi vào trong miệng nàng, hương vị thơm ngọt tan ra đầu lưỡi, để nàng lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn.

Nhìn nàng dáng vẻ hệt như một tiểu miêu tham ăn, Phó Ngôn Khanh nhịn không được bật cười, không biết từ đâu cầm lên cái đĩa nhỏ, phía trên đặt mấy khối uyên ương cao: "Uống hết thuốc, đều cho nàng ăn."

Triệu Tử Nghiễn gật đầu, lúc này mới ngoan ngoan uống hết thuốc. Dược Tam Thông phối thuốc trước giờ cực kỳ đắng chát, Triệu Tử Nghiễn lông mày vặn chặt, Phó Ngôn Khanh vội cầm chén trà, để cho nàng súc miệng, lại đút nàng ăn khối bánh ngọt: "Khá hơn chút rồi sao?"

Tuy Triệu Tử Nghiễn cố ý làm nũng, nhưng sẽ không để Phó Ngôn Khanh thực sự đau lòng, chậc chậc dưới miệng, nhẹ gật đầu. Phó Ngôn Khanh đối với tiểu tâm tư của Triệu Tử Nghiễn lòng dạ biết rõ, nhưng cũng không trở ngại nàng cưng chiều đứa trẻ này.

Ăn xong bánh ngọt, Triệu Tử Nghiễn dán đến bên Phó Ngôn Khanh, lên tiếng nói: "Phụ vương bên kia đã dồn Tiêu Thác vào tuyệt cảnh, Ích Châu thành dĩ nhiên lấy lại được rồi. Người kế tiếp liền toàn lực vây công Thổ Dục Hồn, đem thủ phủ của bọn chúng san bằng. Chỉ là thời tiết quá mức lạnh lẽo, biên cương Tây Bắc càng thêm khắc nghiệt, thừa thắng xông lên mặc dù tốt, nhưng vạn nhất gặp phải bão tuyết, quân triều đình sợ rằng ứng phó không được, ta nghĩ trước mắt cần trang bị đầy đủ y phục mùa đông cho binh sĩ, tạm thời để phụ vương dừng binh, đợi đến đầu xuân khí hậu ấm áp chút lại tiến hành chiến dịch, nàng thấy được không?"

Phó Ngôn Khanh thấy nàng một tiếng phụ vương gọi đến vô cùng thuận miệng, khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Nàng suy nghĩ rất chu đáo, hôm nay nàng là nhiếp chính vương, trực tiếp hạ lệnh là được rồi, không cần cùng ta thương lượng."

Triệu Tử Nghiễn nghiêng nghiêng đầu: "Ta chưa từng dẫn binh đánh trận, chỉ có thể dựa vào bố đồ để phân tích lý giải. Nàng kiếp trước đã từng giao chiến với Thổ Dục Hồn, tự nhiên so với ta hiểu biết nhiều, hơn nữa Tây Nam Vương không chỉ là nguyên soái mà ta kính trọng, còn là phụ vương của nàng, ta đương nhiên phải hết sức thận trọng. Với lại, phụ vương ở ngoài chiến tuyến, nàng bởi vì chiếu cố ta nên không thể theo cùng, nhất định sẽ rất lo lắng, những chuyện này ta tự nhiên nên bàn với nàng."

Phó Ngôn Khanh cúi đầu cười khẽ, để sát vào nói: "Nàng như thế nào tri kỷ như vậy đây?"

Triệu Tử Nghiễn thập phần thích nàng cười, mặt cũng dán đến: "Đó là đương nhiên, nàng là vương phi của ta, ta tri kỷ như thế nào cũng không đủ."

Náo loạn vài cái, hai người liền vùi vào bên trong ấm áp. Một ngày này, Phó Ngôn Khanh ở một bên đọc sách, Triệu Tử Nghiễn phê duyệt tấu chương, thẳng đến khi Si Mị xuất hiện, phá vỡ các nàng yên lặng.

Si Mị quỳ một chân xuống, đưa cho Triệu Tử Nghiễn một phong thư, trầm giọng nói: "Hồi bẩm lâu chủ, là Phòng đại nhân đưa tin cho người."

Từ khi Triệu Tử Nghiễn rời khỏi Ích Châu, Phòng Đạo Hải cũng chưa từng xuất hiện. Triệu Tử Nghiễn trong lòng còn hiếu kỳ về thái độ của hắn, từng phái người đi tìm nhưng bật vô âm tín, chưa từng nghĩ hắn lại chủ động tìm đến.

Mở ra lá thư, ánh mắt quét mấy hàng, sắc mặt của nàng liền trở nên ngưng trọng, lập tức nhìn kỹ mấy lần, ngón tay đều có chút run lên.

Phó Ngôn Khanh thần sắc biến đổi, vội cầm chặt ngón tay của nàng: "Làm sao vậy, An nhi?"

Triệu Tử Nghiễn trong mắt buồn vui đan xen, vừa mang theo tia chờ mong lại vừa lo lắng. Phó Ngôn Khanh lập tức cầm lấy thư trong tay nàng, vừa đọc qua liền ngây ngẩn cả người. Phòng Đạo Hải nói, Ôn Như Ngôn muốn gặp Triệu Tử Nghiễn, Ôn Như Ngôn, mẫu phi của Triệu Tử Nghiễn.

Triệu Tử Nghiễn có chút kích động, ánh mắt đáng thương nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi.... Ta, ta nên làm như thế nào, mẫu phi... mẫu phi thật sự còn sống?"

"An nhi, nàng bình tĩnh lại, đừng hoảng sợ." Phó Ngôn Khanh ngồi xổm trước mặt Triệu Tử Nghiễn, ôn nhu làm yên lòng nàng, cặp kia thông thấu con mắt tiến vào đáy mắt của nàng: "Nàng rất nhớ mẫu phi, đúng không?"

Triệu Tử Nghiễn con mắt đỏ lên, nàng cúi đầu xuống, đã trầm mặc hồi lâu, Phó Ngôn Khanh cũng không ép nàng, chẳng qua là ở một bên dịu dàng nhìn nàng.

Triệu Tử Nghiễn: "Ta... Khi còn bé ta rất nhớ mẫu phi, sau này nghĩ rằng người đã mất rồi, lại gặp được nàng, liền dùng phần lớn thời gian để nhớ nàng."

Nàng tiếng nói mang theo hờn dỗi, vốn bầu không khí có chút ngưng trọng, lại bị một câu tiếp theo của nàng đánh cho tan thành mây khói. Phó Ngôn Khanh phốc bật cười, có chút không thể làm gì, nàng thật sự là chịu thua đứa trẻ này rồi.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:

Các nàng cứ đòi điện hạ áp quận chúa nha, chậm một chút, để điện hạ mang quận chúa về ra mắt mẫu thân, rồi mới động phòng được chứ! Tác giả quân liền sẽ bù đắp. Hẹn... chương 100!