Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 36: Bắt cóc



Buổi lễ trao giải được tiến hành đến 12h hơn, lúc kết thúc thì Lâm Dịch vẫn không nói chuyện với Lâm Tự Đào, đứng dậy rời đi. Truyền thông sôi nổi chụp lại cảnh này, chủ yếu là chụp vẻ mặt tổn thương của Lâm Tự Đào, phim khổ tình im hơi lặng tiếng bắt đầu được trình diễn.

Lâm Dịch vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với chuyện sau đó, chẳng thèm nhìn truyền thông và vẻ mặt của Lâm Tự Đào. Diễn viên nghệ sĩ đều đi tới cố móc nối tình cảm, còn có mấy người đại diện dẫn theo nghệ sĩ của mình xoát mặt trước truyền thông và đạo diễn, mà Lâm Dịch sau khi kết thúc thì trực tiếp rời hội trường, rút lui sớm.

Có mấy nghệ sĩ nhìn thấy Lâm Dịch muốn đi, vốn muốn đi qua nói mấy câu chào hỏi, nhưng sợ lưu lại ấn tượng không tốt với cậu. Từ lúc Lâm Dịch tiếp nhận Thiên Ý thì đã phát hiện tuy cậu lúc làm việc thì rất nghiêm túc, nhưng bình thường rất dễ nói, cho dù gặp mấy cô gái quầy lễ tân đều có thể cười nói mấy câu, nhưng đó lúc tâm trạng của cậu tốt. Lúc tâm trạng không tốt nhắm ngay họng súng sẽ bị xử, mà bị xử muốn sống muốn chết còn khiến bạn chẳng nói được gì.

Từ thời Dịch lão quản lý truyền thông Thiên Ý thì có một quy tắc bất thành văn, chỉ cần có kỹ năng diễn xuất cộng thêm chẳng có nhiều ý nghĩ quá phận, muốn nổi tiếng cứ chậm rãi tuyệt đối có thể nổi tiếng. Nhưng muốn tự chịu thấp hèn ôm đùi ông chủ, với kiểu ông chủ ngoài tròn trong vuông*, còn mang theo kiêu ngạo của người đọc sách như Dịch lão thì nhào lên phát đã chơi chết bạn, chả có cả cơ hội xoay người luôn.

*Ngoài tròn trong vuông: Ví với bên ngoài xuề xoà dễ dãi, nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc.

Cho nên Lâm Dịch dự lễ xong rời đi, lại chẳng có ai cản đường. Sau khi ra khỏi đại sảnh, được nhân viên công tác dẫn ra cửa, Tiêu Đậu Đậu đang chờ ở cửa.

Lâm Dịch thấy Tiêu Đậu Đậu cầm một củ khoai nướng nóng hổi gần hai cân rưỡi đứng gặm bên đường, tâm trạng thoáng cái tốt lên. Thằng nhóc này cũng không để ý ánh mắt của người khác, tối vậy rồi không biết mua được khoai nướng ở đâu nữa, tóm lại trông ăn rất ngon. Nhìn dáng vẻ chỉ có 17 18 tuổi, mang vẻ trẻ con cầm khoai nướng đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, coi bộ rất nóng. Lâm Dịch bị bộ dáng đó chọc cười, tối như vậy còn đứng đó đợi, đứa trẻ này quả thật rất chuyên nghiệp. Thấy Lâm Dịch đi ra, Tiêu Đậu Đậu móc một củ khoai nhỏ trong túi ra đưa cho Lâm Dịch như thể hiến bảo vật, “Ông cụ bán khoai nướng tặng một củ, mua lớn tặng nhỏ, ông chủ Lâm có ăn không? Rất ngọt đó!”

Lâm Dịch cười nói tiếng cảm ơn, tuy không ăn nhưng cậu vẫn lấy cầm trong tay để sưởi ấm. Mã Trí Viễn lái xe đến, Lâm Dịch lên xe xong, thấy Tiêu Đậu Đậu ở bên cạnh ăn ngon như vậy, chẳng hiểu sao có hơi đói, cậu bẻ khoai lang thành hai, Lâm Dịch nếm thử một chút xíu, nhất thời ngạc nhiên nhướng mày, đúng là thật sự rất ngọt.

Tiêu Đậu Đậu thấy dáng vẻ này của cậu thì bật cười ha ha ha, vừa cười vừa nói: “Ông chủ Lâm à, anh ăn khoai nướng còn lịch sự vậy làm gì, cắn miếng lớn vào!”

Lâm Dịch cạn lời, không sợ nghẹn à?

Đến khách sạn, Lâm Dịch đúng lúc ăn hết củ khoai nướng nhỏ trong tay, cậu bảo Mã Trí Viễn lái xe vào trong bãi đậu xe, mình thì cùng Tiêu Đậu Đậu xuống xe ở cửa khách sạn. Lúc này trời lạnh, người đi đường cũng ít, đối diện khách sạn chỉ có một quán cháo và một quán KFC là còn đang bán.

Lâm Dịch đi thẳng vào quán cháo, gọi hai phần cháo đậu, bảo Tiêu Đậu Đậu cũng ngồi xuống ăn chút cháo lót dạ. Thế là sau khi ăn xong khoai nướng gần hai cân rưỡi, Tiêu Đậu Đậu lại ăn một chén cháo, trực tiếp khiến bụng cậu nhóc no căng, cậu nhóc nhìn ngoài cửa sổ dời đi lực chú ý, thật no thật ấm thật chướng bụng…

Tiêu Đậu Đậu chẳng có chuyện gì nhìn loạn, không ngờ vừa chuyển mắt lại để cu cậu nhìn ra được dị thường.

Cậu nhóc túm lấy Lâm Dịch còn đang bỏ đường trắng vào trong cháo, nháy mắt ra hiệu, anh nhìn bên ngoài. Lâm Dịch khó hiểu nghiêng đầu, một chiếc xe việt dã màu đen biển số xe bị che đỗ ở cửa, có bốn người đi xuống. Bởi vì trời lạnh, mỗi người đều đội mũ và mang khẩu trang, chẳng thể nhìn ra tướng mạo, áo khoác phồng phồng, có vẻ bên trong có thứ gì đó. Tiêu Đậu Đậu nhìn thì biết rõ, mắt của mấy người này đều đang vô ý liếc mắt nhìn Lâm Dịch, đặc biệt là lúc vừa xuống xe, cái kiểu động tác theo bản năng này khiến Tiêu Đậu Đậu trở nên cảnh giác, mục tiêu của bọn chúng là Lâm Dịch!

Lâm Dịch thả cái thìa trong tay xuống, nhìn ánh mắt của Tiêu Đậu Đậu cũng biết không đúng, chẳng hiểu sao lại có dự cảm mấy người này có khả năng nhằm vào mình. Chỉ không biết tìm mình có mục đích gì, vì tiền? Hay là mình đã đắc tội người nào đó?

Tiêu Đậu Đậu thấy Lâm Dịch còn chưa ăn xong, đẩy đẩy lọ đường tới bên cạnh Lâm Dịch, nói cực kỳ ngang ngược: “Anh ăn tiếp đi, ai dám tìm anh phiền phức tôi sẽ giải quyết người đó!”

Lâm Dịch liếc mắt nhìn đối phương, nhếch miệng lại bỏ thêm một thìa đường, chậm rãi dùng thìa khuấy khuấy, động tác tao nhã mê người, hấp dẫn hai cô nữ phục vụ không dời mắt đi được.

Tiêu Đậu Đậu ý chí chiến đấu sục sôi nhìn Lâm Dịch, lặng lẽ nắm chặt tay, thầm nghĩ bát cơm vàng của mình sáng chói hơn người khác, nhất định phải bảo vệ tốt, bằng không đụng mẻ rồi không chỉ có lỗi với Lâm Dịch đã mời cậu ta ăn nhiều cơm như vậy, cũng có lỗi với tiền lương ông chủ Phương trả cho cậu ta.

Bốn người đó không hề do dự chút nào, sau khi đẩy cửa vào thì đi thẳng về phía Lâm Dịch, hai ba bước đã đến bên cạnh Lâm Dịch, chỉ nháy mắt đã bao vây cậu lại. Trong tiệm đã chẳng còn được bao nhiêu người, chỉ có ông chủ và hai cô gái phục vụ vừa thấy như vậy thì bị dọa rúc ra sau bàn muốn báo cảnh sát. Một tên áo đen đạp cái bàn ngã nhào, đè thấp giọng nói với ông chủ: “Thành thực ngồi đó, lộn xộn thì chặt móng vuốt của mày!”

Lâm Dịch nhướng mày liếc mắt nhìn đối phương, ăn hết thìa cháo cuối cùng, móc một chiếc khăn tuyết trắng từ trong túi ra, chậm rãi lau lau đôi môi nhạt màu. Từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa từng nhìn thẳng mấy người này, không phải cậu quá tự phụ, mà là cậu tin tưởng ánh mắt của Phương Húc Nghiêu, tất nhiên Tiêu Đậu Đậu do Phương Húc Nghiêu mời tới, nói có thể bảo vệ cậu, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy an toàn.

Con người Phương Húc Nghiêu, tuy nói hơi nhiều, người còn không đứng đắn, tật xấu nhiều còn thích đùa giỡn lưu manh, có lúc tùy hứng như trẻ con, nhưng tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.

Một tên áo đen đứng phía sau Lâm Dịch, giơ tay khoác lên vai cậu, đè thấp giọng lạnh lẽo nói: “Ăn xong rồi thì đi cùng bọn này, chủ thuê đã nói, muốn nhìn thấy chú em hoàn chỉnh, mấy anh đây cũng không muốn làm khó cậu!”

Tiêu Đậu Đậu cầm đũa ném qua vừa vặn quất lên tay của đối phương, giọng nói mềm mềm còn mang theo chút trẻ con, không hề có chút lực uy hiếp nào, nhưng lại chẳng hề khách khí, “Bỏ cái tay bẩn thiểu của ông ra! Làm bẩn áo ông đền không nổi đâu!”

Có một tên lập tức vui vẻ, trần truồng miệt thị, “Nít ranh từ đâu ra vậy, đã dứt sữa chưa hả?”

Lâm Dịch đứng dậy, nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Đậu Đậu, đi ra ngoài rồi nói, nơi này không tiện đánh nhau.

Tiêu Đậu Đậu hừ một tiếng, cũng không nói nữa, mấy người thấy Lâm Dịch phối hợp nên không làm khó cậu, trước sau trái phải bao vây lấy bốn phía của Lâm Dịch, coi bộ rất có kinh nghiệm bắt cóc.

Lâm Dịch quét mắt một vòng, nắm lấy cổ tay của Tiêu Đậu Đậu ở bên trái mình, nói một câu hệt như đang an ủi: “Đừng sợ.”

Tiêu Đậu Đậu vóc dáng nhỏ, tướng mạo lại thanh tú, bản thân cậu nhóc nhìn quả thực chẳng hề có lực uy hiếp gì cả, mặt baby cằm nhọn, mắt to mũi nhỏ cằm nhỏ, hai ngày nay bị Lâm Dịch giựt dây còn cắt quả đầu dưa hấu, nhìn hệt như học sinh cấp ba, cộng thêm chiều cao 1m6, thì giống một đứa trẻ dựa sát vào bên Lâm Dịch. Bốn người thật sự chẳng đặt Tiêu Đậu Đậu vào trong mắt, nói thật thằng bé này lúc bắt cóc Lâm Dịch như thể hàng tặng thêm.

Nhưng mà chợt xảy ra dị biến, chân trước Lâm Dịch vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Đậu Đậu đột nhiên nhảy lên, vóc người nhỏ nhưng sức bật lại tốt kinh người, còn chưa đợi đám bắt cóc phản ứng kịp thì một chân đã đá lên sau cổ của tên bên phải Lâm Dịch, bên tai Lâm Dịch vang lên tiếng crack, chẳng kịp cả kêu lên thì tên bên phải cậu đã thành thật nằm bò trên mặt đất, chẳng hề nhúc nhích.

Lâm Dịch không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Tiêu Đậu Đậu sáng cả lên, thằng bé này đúng là bảo bối!

Nhưng mà khiến Lâm Dịch kinh ngạc còn ở phía sau, giây tiếp theo cậu liền bị Tiêu Đậu Đậu đẩy về phía bên phải không người, lưng cậu đâm lên biển quảng cáo, lúc lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Đậu Đậu thì thấy đối phương đã dựa vào lực đàn hồi lúc đẩy cậu ra chẳng cần đáp đất, gót chân phải đá lên mũi của người phía sau, đây là dùng sức lực của cả thân thể để đá đó, Lâm Dịch nhìn thôi đã cảm thấy đau, người đằng sau gào phá họng, khăn quàng cổ cũng rối loạn, máu mũi tuôn trào, người đó không chỉ có mũi mà mặt đều sắp biến dạng luôn rồi.

Tiêu Đậu Đậu liếm khóe môi, còn thuận tay xoa xoa bụng, dù sao ông chủ đã nói, chỉ cần không chết người thì không có chuyện gì. Có chuyện cũng chả sao, có hắn thu dọn, vậy thì còn kiêng kỵ gì nữa chứ?

Lâm Dịch thấy Tiêu Đậu Đậu lưu loát ném qua vai một tên cao to cao 1m8, còn không khách khí đạp một cú lên ngực của gã, sau đó nhảy lên đạp một tên khác, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại móc điện thoại, chụp “tư thế anh hùng” của Tiêu Đậu Đậu lại, nhưng không ngờ qua màn ảnh lại chụp được một người khiến cậu kinh ngạc!

Cái người mang dép lê bọc áo khoác đến đâu cũng chói mù mắt đang đi bộ đó là ai?!

Phương Húc Nghiêu đến phòng của Lâm Dịch, tắm rửa thay quần áo xong vốn muốn cho Lâm Dịch một bất ngờ. Chạy nghìn dặm tập kích vợ yêu, chỉ là mới rời đi ba ngày mà thôi, tôi đã nhớ em như vậy, em có phải nên biểu hiện kích động không, nhảy tới ôm ấp yêu thương?

Đáng tiếc, chờ trái chờ phải Lâm Dịch vẫn chưa trở lại.

Phương Húc Thần nói Lâm Dịch đã sớm rời đi, tính toán thời gian thì lúc này nên về khách sạn rồi mới đúng. Nhưng đã qua 15 phút Lâm Dịch vẫn chưa trở lại, Phương Húc Nghiêu chẳng ngồi yên được nữa, dáng vẻ vợ đẹp trai như vậy, lỡ như gặp phải lưu manh thì làm thế nào? Hắn vẫn nhớ đó, có rất nhiều người nhìn trúng mỹ mạo của vợ hắn. Thế là thật sự không yên tâm nên chạy ra ngoài xem thử.

Không ngờ vừa đi xuống lại nhìn thấy đối diện có đánh nhau, tên nhỏ con chiếm lợi thế trong đó sao nhìn lại quen mắt vậy, tập trung nhìn qua không ngờ là Tiêu Đậu Đậu!

Phương Húc Nghiêu chớp chớp mắt, Tiêu Đậu Đậu ở chỗ đó, vợ yêu xinh đẹp như hoa của bản boss đâu?

Lâm Dịch thấy Phương Húc Nghiêu thế mà còn chạy tới, thầm mắng ngu ngốc, người ta đánh nhau anh còn không mau trốn xa ra, chạy tới xem náo nhiệt gì chứ? Cậu muốn lên đón, lại bị một nữ phục vụ đột nhiên chạy ra nắm lấy tay áo, “Anh ơi rất nguy hiểm đó, bọn chúng còn có vũ khí! Vào trong quán trốn một lúc đi!”

Người cuối cùng móc một cây gậy từ trước ngực ra, trong màn đêm nhìn kỹ còn thấy phản chiếu ánh sáng, bên trên chắc hẳn có điện. Ba tên bị Tiêu Đậu Đậu đạp cho nằm sấp mặt, ngay cả vũ khí còn chưa kịp lấy ra đã mất đi sức chiến đấu, nghĩ lại thực ra cũng rất oan.

Tên cuối cùng lấy ra vũ khí, Tiêu Đậu Đậu chậc một tiếng, Lâm Dịch hất cô bé kia ra, chạy tới bên cạnh tên đầu tiên bị đá hôn mê, kéo áo lấy vũ khí của đối phương ném qua, vừa định gọi Đậu Đậu thì thấy Tiêu Đậu Đậu đã nắm lấy cổ tay của đối phương, âm thanh gãy xương kèm theo tiếng hét thảm vang lên, Tiêu Đậu Đậu đoạt lấy vũ khí của đối phương, thuận tiện đạp lên mặt gã. Lâm Dịch cảm thấy bọn chúng không được xem như quá oan, dù sao thì có lấy ra cũng vô dụng.

Nhưng mà Tiêu Đậu Đậu cứ nhằm vào mặt và cổ, có khả năng là do chân ngắn chỉ với thấu hai bộ phận này, chắc không đá thấu đỉnh đầu.

Lâm Dịch chạy ra người đầu tiên chú ý cậu không phải là bọn bắt cóc mà là Phương Húc Nghiêu, trong nháy mắt Phương boss nhìn thấy Lâm Dịch thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vợ không có chuyện gì, vợ yêu hoàn chỉnh khỏe mạnh vẫn đẹp trai!

Lâm Dịch thấy đối phương lê dép chạy tới, nhanh chóng tiến lên đón, hai người vừa đối mặt thì Phương Húc Nghiêu bèn ôm Lâm Dịch vào trong lòng, lo lắng vừa sờ vừa hỏi: “Có bị thương không? Có bị thương không? Có đau chỗ nào không? Có…”

Lâm Dịch bắt lấy tay của đối phương, không muốn tiếp tục bị sờ xuống nữa, cảm nhận được sự lo lắng của Phương Húc Nghiêu, Lâm Dịch cảm thấy ấm áp, cũng không đẩy Phương Húc Nghiêu ra, lắc đầu nói: “Tôi không sao, Đậu Đậu rất lợi hại, sao anh lại ở đây?” Lúc sáng còn goi điện thoại đường dài cơ mà.

Phương Húc Nghiêu thấy Lâm Dịch mặc ít, tự giác cởi áo khoác chẳng nói một lời bọc lấy người Lâm Dịch, sau đó kéo chặt ôm lấy eo của cậu, chẳng thèm để ý ánh mắt của người bên cạnh, có thể dán thì dán, có thể dính thì dính. Buồn nôn nói: “Nhớ em nên tôi tới.”

Bản thân Lâm Dịch cũng bối rối, áo rất ấm, mang theo nhiệt độ của Phương Húc Nghiêu, còn có một mùi hương không thể nói rõ, mùi hương này chẳng hiểu sao lại khiến cậu yên tâm hơn rất nhiều. Không thể phủ nhận, giây phút này lòng Lâm Dịch ấm lạ thường.

Bất cứ việc gì phản ứng đầu tiên là không muốn, hết thảy mọi chuyện cậu đều muốn từ chối. Nói chuyện với người ta cậu cũng muốn giữ khoảng cách với họ, nhưng mà trong khoảnh khắc này cậu lại quên mất phản ứng, tham luyến nhận lấy phần ấm áp này, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

Đúng lúc này, bên tai Lâm Dịch đột nhiên nghe thấy một tiếng phá không, Phương Húc Nghiêu vừa mới còn cười với cậu, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, ôm lấy Lâm Dịch vội vàng dùng cánh tay che lấy mặt của cậu. Lâm Dịch còn chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt máu của Phương Húc Nghiêu đã nhiễm đỏ áo sơ mi trắng.

Màn trước mắt khiến trái tim Lâm Dịch đập chậm đi nửa nhịp. Phương Húc Nghiêu dùng cánh tay chắn thanh dao găm đâm tới trước mặt cậu, bởi vì đã đưa áo khoác cho cậu nên trên người hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, chiếc áo mỏng trước mặt dao găm chẳng hề bị cản trở, xuyên qua áo đâm thẳng vào trong bắp thịt.

Áo sơ mi trắng thoáng chốc bị nhiễm đỏ, cũng nhiễm đỏ luôn mắt của Lâm Dịch, giây phút này đầu óc Lâm Dịch trống rỗng, xung động muốn giết người xộc thăng lên não, thân thể đang phát run, không phải bởi vì sợ hãi mà là khắc chế không nổi một vài ý niệm hỗn loạn của mình. Cậu biết tên ngốc trước mặt bị thương rồi, bị thương vì cậu, chảy nhiều máu như vậy, sơ mi trắng, máu đỏ, giống hệt màn ở nghĩa trang đêm đó, tuyết trắng, máu đỏ, cũng là đêm khuya, cũng là rét lạnh.

Phương Húc Nghiêu nhịn đau nhấc chân đạp bay tên nọ, thấy Lâm Dịch “bị dọa ngơ”, sắc mặt đau đến mức vặn vẹo, lại còn phải an ủi một câu: “Em yêu à, đừng sợ…”