Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 79



Editor: trucxinh0505

Tần Mục Ẩn lạnh mặt, ánh mắt dần dần ý vị sâu xa lên, Viên thị cảm giác không thoải mái, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, tóm lại, Tần Mục Ẩn đem nhược điểm lớn như vậy đưa lại đây, đương nhiên nàng phải nói tốt việc này cùng Đức phi, mà Lê Uyển, Hoàng Hậu xử sự công bằng, không quen thấy người ác độc nhất, vào cửa cung này, chuyện phía sau không quan hệ cùng nàng.

“Kiều hầu phu nhân cũng biết vì sao Kiều đại tiểu thư có hôm nay?”

Tần Mục Ẩn không phải hạng người bỏ đá xuống giếng, hôm nay lại mở miệng, Lê Uyển ghé mắt, tầm mắt dừng ở trên ánh mắt đen sâu thẳm của hắn, khóe miệng cùng mi giác nhẹ nhàng giơ lên, tay tùy ý để ở hai sườn, thân hình thẳng tắp, rõ ràng là cười, Lê Uyển cảm giác được tâm tình hắn không tốt lắm, không tốt lắm ở chỗ nào, nàng không thể nói tới. Ủng hộ chính chủ 𝑣ào nga𝐲 [ T𝘳U𝑚𝐭𝘳u𝐲 ện﹒Vn ]

Viên thị oán độc nhìn về phía Lê Uyển, tiền đồ nữ nhi nàng rất tốt, bởi vì chuyện thanh danh này hủy hết, nàng sẽ không bỏ qua cho Lê Uyển! Tiến lên một bước túm chặt tay Lê Uyển, “Tần phu nhân, đi thôi, tới nơi này rồi còn muốn Hoàng Hậu đợi lâu sao?”

Lê Uyển tránh thoát, nghiêng người nhìn phía Tần Mục Ẩn, “Hầu gia, công sự ngài vội, thiếp thân không trì hoãn ngài, Hoàng Hậu làm người công chính, thiếp thân tin tưởng người sẽ không khó xử thiếp thân.” Còn nhân tình Hạ Thanh Thanh, về sau, nếu còn xảy ra chuyện, chớ nên trách nàng thủ hạ không lưu tình, hiện tại nàng lo lắng chính là Tần Mục Ẩn, khẳng định là hắn nghe được tiếng gió, trong lòng ấm áp, hướng bên cạnh Tần Mục Ẩn dựa cái, duỗi tay lôi kéo tay áo Tần Mục Ẩn, “Hầu gia, ngài sẽ không có việc gì đi?”

Viên thị xem đến ác hàn, Lê Uyển như thế này nào có phong cách đoan trang chính thê? Quả thật là con nhà nghèo, nàng quay mặt đi, nghênh diện mấy cái cung nữ đi tới, khóe miệng nàng cười lên, ra vẻ đoan trang, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên người hai người đang nhõng nhẽo với nhau.

Tần Mục Ẩn vỗ vỗ cánh tay nàng, sau đó cách một bước, người đến là đại cung nữ bên người Hoàng Hậu, ánh mắt Tần Mục Ẩn xem xét đi qua, Lê Uyển theo tầm mắt hắn thoáng nhìn, kinh hãi, cũng không biết vừa rồi nàng kéo Tần Mục Ẩn có bị các nàng thấy được không.

Đại cung nữ Minh Thanh nhìn ba người hành lễ, “Hoàng Hậu nương nương nói đợi chút không thấy hai vị phu nhân, làm nô tỳ tiến đến nghênh đón.”

Mặt Viên thị chanh chua tức thì khó xử lên, “Vốn đã tới rồi, nửa đường gặp được Tần Hầu gia, Tần phu nhân cùng hắn nói hai câu lúc này mới trì hoãn.” Xong rồi nhìn Lê Uyển rộng lượng nói, “Tần phu nhân có thể nói lời tạm biệt cùng Tần Hầu gia, cả ngày đều thấy mặt làm thế nào như sinh ly tử biệt vậy, Tần Hầu gia vẫn là đi công việc phía trước đi, nếu không Hoàng Thượng tìm không thấy người.”

Ánh mắt đại cung nữ nhìn Tần Mục Ẩn hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó cúi đầu, Lê Uyển bước nhỏ phía sau Viên thị một bước, chuyện Tần Mục Ẩn tới hậu cung sợ là giấu không được Hoàng Hậu, nàng lo lắng ở bên trên Đức phi thêm thắt, Hoàng Thượng té xỉu, Lưu Chiêu nghi vô cớ ngã chết còn chưa có tìm ra hung thủ sau lưng, nàng lo lắng Đức phi mượn này cắn Tần Mục Ẩn không bỏ.

Trong cung điện, Hoàng Hậu ngồi ở trên đầu, bên cạnh là Đức phi cùng Kiều lão phu nhân, phía dưới Đức phi là Cẩm phi, tuổi Kiều lão phu nhân cùng Thái Hậu không sai biệt lắm, luận với Hoàng Hậu nương nương vẫn nàng vẫn là vãn bối, sắc mặt Đức phi như thường, từ trên mặt nhìn không ra cái gì, Lê Uyển bước vào cung điện liền thu hồi ánh mắt, rũ mi mắt, quy củ theo thứ tự hành lễ với mọi người.

Bối phận Kiều lão phu nhân tối cao, nghe xong Lê Uyển thỉnh an thụi thụi quải trượng trong tay thật mạnh, Hoàng Hậu vẫn chưa nói cái gì, lúc đó Viên thị bên cạnh hốc mắt đột nhiên đỏ lên, thanh âm hơi mang theo nghẹn ngào, bất quá cực lực áp chế, “Thần phụ cấp Hoàng Hậu nương nương, Đức phi nương nương thỉnh an…”

Ngữ thanh chưa lạc, Hoàng Hậu đã đứng lên, tự mình nâng nàng dậy, “Mau đứng lên đi, người tới, cấp kiều đại phu nhân ban tòa.”

Lê Uyển còn uốn gối thân mình, nghe vậy chưa động nửa phần, Viên thị ngồi xuống gần bên cạnh Kiều lão phu nhân, sau đó dường như Hoàng Hậu mới chú ý tới nàng, tay hư đỡ một chút, “Đứng lên nói đi.”

Lê Uyển đứng lên, vẫn là rũ mắt, trong lòng Hoàng Hậu nghi hoặc, ra tiếng hỏi, “Ngươi cùng Kiều đại tiểu thư có ân oán gì?”

Nàng hỏi trực tiếp, Lê Uyển hơi hơi khụy gối, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Kiều đại tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Vĩnh Bình Hầu phủ, thần phụ là Bắc Duyên Hầu phủ phu nhân, luận quan hệ mà nói, ước chừng trong người thần phụ có cáo mệnh mà thôi.”

Một phen lời nói đem quan hệ nàng cùng Kiều Phỉ Phỉ rõ ràng rành mạch, Hoàng Hậu nghe được nhíu mày, giống như thật sự chính là như vậy.

Đức phi hơi giật giật thân mình, thay đổi dáng ngồi, đau đầu chống đầu, biểu tình Hoàng Hậu lạnh lùng “Hôm nay đại tiểu thư Kiều gia ở trên phố xảy ra chuyện, chính là có quan hệ cùng ngươi?”

“Kiều đại tiểu thư đã xảy ra chuyện? Mỗi ngày thần phụ ở hầu phủ, rất ít ra cửa vẫn chưa nghe nói chuyện bên ngoài, Kiều đại tiểu thư tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, xảy ra ngoài ý muốn còn thỉnh Kiều lão phu nhân, kiều đại phu nhân nén bi thương…” Lê Uyển trước sau chưa từng ngẩng đầu, tay quy củ rũ ở hai sườn.

Kiều lão phu nhân nặng nề nắm quải trượng trong tay, “Hừ, ngươi không biết, hay cho một câu ngươi không biết, ngươi cho mọi người đều bị mù sao?”

Đúng lúc Đại phu nhân kéo kéo tay áo Kiều lão phu nhân, “Lão phu nhân, ngài đừng nói nữa, là con dâu sai, Phỉ Phỉ lớn lên đẹp, người trong kinh cầu thú nhiều dữ dội, người như vậy ra cửa tự nhiên bị người ganh ghét, con dâu nên bồi nàng đi, cũng do con dâu không muốn can thiệp nhiều chuyện vãn bối, hiện tại tuổi tác Phỉ Phỉ đến tuổi làm mai, con dâu… Con dâu nên cùng đi.”

Thái Hậu vừa chết, trong kinh người tuổi tác cùng Kiều lão phu nhân không nhiều lắm, Hưng Nhạc Hầu phủ có một vị.

Lê Uyển uốn gối ngồi xổm xuống, ngữ thanh buồn bã, “Kiều đại phu nhân, Kiều đại tiểu thư xảy ra ngoài ý muốn lòng ta cũng khó chịu, các người cần phải bảo trọng, sớm ngày để Kiều đại tiểu thư an tâm xuống mồ…”

Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đem ánh mắt dịch tới trên người nàng, Hoàng Hậu nghi hoặc càng sâu, “Tần phu nhân có ý tứ gì?”

Vẻ mặt Lê Uyển khó chịu, lúc này, ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, “Thế gian không chuyện gì đau nhất hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, huống chi Kiều đại tiểu thư…”

Sắc mặt Kiều lão phu nhân tức giận đến phát tím, quải trượng gõ mặt đất một chút một chút, “Luận lên, Phỉ Phỉ gọi ngươi một tiếng tẩu tử, thế nhưng tâm địa ngươi độc ác như thế, nguyền rủa nó đi tìm chết, tốt tốt, thật tốt.” Nói xong, run rẩy đứng lên nhìn Hoàng Hậu quỳ xuống, “Hoàng Hậu nương nương, dưới gối thần phụ chỉ có Phỉ Phỉ tri kỷ nhất, lời nói Tần phu nhân rõ ràng chính là nguyền rủa Phỉ Phỉ nhà ta, đáng thương nàng mới mười sáu tuổi, đều chưa có làm mai, thần phụ luyến tiếc muốn nó bồi bên thần phụ lâu chút, ai biết thế nhưng bị người hạ độc thủ, thanh danh Vĩnh Bình Hầu phủ liên quan cũng không có.”

Hoàng Hậu nâng bà dậy ngồi xuống, mắt lạnh nhìn Lê Uyển, “Quỳ xuống!”

Lê Uyển uốn gối, nhìn Kiều lão phu nhân hành lễ nói, “Làm Kiều lão phu nhân khó chịu, là vãn bối sai, còn xin lão phu nhân đừng trách, vãn bối nghe nói Kiều đại tiểu thư xảy ra ngoài ý muốn! Tinh thần ngài không tốt, kiều đại phu nhân lã chã chực khóc, Đức phi nương nương đều ninh mi, vãn bối nhất thời nghĩ sai rồi…”

Nói xong, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Trong đại điện một trận bình tĩnh, Hoàng Hậu cũng cân nhắc tới ý tứ nàng, “Ý của ngươi là ngươi cũng không biết Kiều đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Uyển ngẩng đầu, gật gật đầu.

Kiều lão phu nhân cùng Đức phi nương nương cười nhạt, lại nghe Lê Uyển chậm rì rì phun ra ba chữ, “Ngoài ý muốn!”

Hoàng Hậu nhíu mày, sắc mặt Lê Uyển buồn bã “Thần phụ cho rằng Kiều đại tiểu thư… Không còn, chính là, hiện tại xem ra không phải, cụ thể làm sao vậy, thần phụ cũng đoán không ra.”

Hoàng Hậu xoay người liếc mắt Đức phi một cái, biểu tình Lê Uyển không giống giả tạo, vừa rồi những câu lời nói đều cho rằng Kiều Phỉ Phỉ không có mới có thể thương tâm như vậy, mà nàng, mới vừa nghe Đức phi nói cũng cho rằng Kiều Phỉ Phỉ ở trên phố gặp phải bọn cướp bị giết chết.

Lúc ấy, Đức phi quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên Kiều lão phu nhân quỳ gối bên cạnh, nước mắt như mưa dập đầu với nàng, “Hoàng Hậu nương nương cần phải làm chủ nhà mẹ đẻ thần thiếp, đứa nhỏ Phỉ Phỉ kia khi còn nhỏ thường tiến cung, ngài còn khích lệ nàng băng tuyết thông minh tâm tư thông thấu, trưởng thành khẳng định sẽ kinh diễm kinh thành, ngài cần phải giúp nó làm chủ.”

Hoàng Hậu nâng Đức phi dậy, “Muội muội nói rõ ràng xem, là làm sao vậy?”

Kiều Phỉ Phỉ là đại tiểu thư Vĩnh Bình Hầu phủ, khi còn nhỏ nàng cũng rất thích con bé, nàng không có hài tử, thấy đứa nhỏ nhà ai đều vui vẻ, Đức phi nâng Kiều lão phu nhân dậy, “Tuổi tác Phỉ Phỉ mới bao lớn, từ nhỏ mọi người đều sủng nó, một chút khổ đều luyến tiếc không muốn nó chịu phải, hầu phủ có đồ ăn ngon, đều lưu cho nó một phần, ai biết, ai biết bất quá ra cửa một cái…”

Dưới chân thiên tử dưới chân, nàng cho rằng Kiều Phỉ Phỉ gặp phải bọn cướp đã chết, Kiều lão phu nhân một bộ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh làm nàng khó chịu theo, nếu nàng có một hài tử, tất nhiên cũng sẽ thương yêu nó, an ủi Kiều lão phu nhân hai câu, kết quả mới biết Kiều Phỉ Phỉ bị người làm hỏng thanh danh rồi.

Lúc này nghe được một phen lời nói Lê Uyển, nhiều ít nàng nhận đồng tình, cho nên giải thích, “Kiều đại tiểu thư ra cửa tham gia thơ hội, nửa đường bị một đám người bắt cóc mất hai thứ đồ vật quan trọng, chuyện này ngươi có biết không?”

“Thần phụ không biết!” Lê Uyển quỳ ngay ngắn, đột nhiên, ngẩn đầu nhìn về phía Đức phi còn có Kiều lão phu nhân, nghi hoặc nói, “Trong lòng Thần phụ có nghi hoặc, Kiều đại tiểu thư xảy ra chuyện nên là trấn an nhiều hơn, Hoàng Hậu nương nương triệu kiến thần phụ tiến cung không biết là có chuyện gì?”

“Ngươi không biết?” Hoàng Hậu thẳng tắp hỏi, bất quá biểu tình trên mặt hòa hoãn không ít.

Viên thị xoa xoa nước mắt khóe mắt, nói từng chữ, “Nếu ngươi không chột dạ, ta đi Bắc Duyên Hầu phủ, vì sao thị vệ không chịu cho ta mang bà tử đi vào? Rõ ràng là có tật giật mình.”

Lê Uyển hơi lắc lắc đầu, chậm rãi mở miệng, “Kiều đại phu nhân mang theo bà tử hùng hổ tới hầu phủ, thần phụ cảm thấy có chuyện kỳ quặc, kiều đại phu nhân mang bà tử không ít, huống hồ, lúc ấy trong lòng thần phụ cho rằng kiều đại phu nhân tức giận, muốn tìm người đối phó thần phụ!”

Hoàng Hậu kinh ngạc, chính là Đức phi, cũng khó được ngồi thẳng thân mình, tinh tế đoan trang nhìn nàng.

“Thần phụ cùng Kiều Nhị phu nhân quan hệ tốt, tính tình Kiều Nhị phu nhân dịu dàng, thần phụ gả vào hầu phủ trong lòng phần nhiều là chiếc bánh trên trời rơi xuống, lòng có sợ hãi, sợ có một số việc làm không tốt, có người lấy xuất thân thần phụ làm văn, một lần ở trong yến hội thần phụ cùng Kiều Nhị phu nhân trò chuyện với nhau thật vui, luận lên coi như nàng là trưởng bối thần phụ, nàng nói chút chuyện chuyện hai năm kia nàng mới vừa vào Vĩnh Bình Hầu phủ trấn an thần phụ, tạo cho thần phụ không ít tin tưởng, thường xuyên qua lại, quan hệ thần phụ cùng Kiều Nhị phu nhân tốt lên, quan hệ cùng Kiều gia nhị tiểu thư cũng tốt, lần trước ra cửa thần phụ cùng Kiều Nhị phu nhân, kiều nhị tiểu thư đi dạo phố, sau đó không qua mấy ngày liền nghe nói Kiều Nhị phu nhân cùng Kiều đại phu nhân nháo chuyện phân gia, thần phụ lo lắng Kiều đại phu nhân cho rằng thần phụ khuyến khích Kiều Nhị phu nhân, mang theo bà tử tới cửa nháo chuyện, Hoàng Hậu nương nương cũng biết bà bà thần phụ thích yên tĩnh! Ngày thường rất ít ra phủ, thần phụ lo lắng kinh động đến bà mới có thể mệnh thị vệ đem bà tử Kiều đại phu nhân ở bên ngoài, đều không phải là bởi vì chột dạ!”

Một phen nói rõ ràng đầu đuôi, Hoàng Hậu nương nương phục hồi tinh thần lại, luận lên, người trong đại điện đều là trưởng bối Lê Uyển, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh không nóng nảy, giống các nàng khi dễ nàng vậy, “Người tới, ban tòa cho Tần phu nhân.”

Ánh mắt Đức phi nhíu lại, không nghĩ tới dăm ba câu nàng liền đem sự tình xoay chuyển cục diện, trong lòng cảm thấy thú vị, cười nói, “Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lại nói tiếp, chúng ta đều già rồi, thế nhưng đối với một cái vãn bối như vậy. Tần phu nhân đúng không, nha hoàn của hồi môn bên cạnh ngươi đâu, ngươi có từng chú ý các hành vi ngày thường của nàng không.”

Đức phi cùng Hoàng Hậu nói trong tay có chứng cứ Hoàng Hậu mới tin nàng, lúc này nhắc tới, Hoàng Hậu không nói, cũng ý thức được trong tay Đức phi có chứng cứ.

“Hồi Đức phi nương nương, phía dưới thần phụ có bốn nha hoàng hồi môn, ba cái đều ở bên người thần phụ, dư lại một người bởi vì gia mẫu sinh bệnh, thần phụ không thể ở trước mặt hầu bệnh, liền phái nàng trở về Lê phủ, sau lại, gia mẫu cảm thấy nàng làm việc không quy củ, bởi vì lúc ấy tình thế khẩn cấp vẫn chưa tinh tế khảo sát qua phẩm tính nàng, gia mẫu nói cùng thần phụ cái loại nha hoàn này không thể lưu tại bên người sẽ sinh sai lầm, thần phụ vốn định đem nàng bán đi, nhưng rốt cuộc nàng hầu hạ thần phụ một đoạn thời gian, tuy không nói tận tâm tận lực, ít nhất không có hại qua thần phụ, thần phụ liền đem nàng an trí ở cửa hàng của thần phụ, ngày thường theo dõi kiểm kê hàng hóa, sao Đức phi nương nương hỏi các nàng?” Ánh mắt Lê Uyển thẳng thắn thành khẩn, trong lưu chuyển lộ ra mê mang cùng nghi hoặc.

Đúng vậy, sau khi Lê Uyển tiến vào, ánh mắt, trên mặt, nhiều nhất chính là nghi hoặc.

Đức phi chậm rì rì mà vươn một bàn tay, nâng chung trà bên cạnh lên, nàng kéo nắp trà, nhẹ nhàng đỡ nắp cũng chưa uống, “Cũng biết kẻ sai người động thủ Phỉ Phỉ là ai sao? Tên nàng là Tử Tình, là cái tên nha hoàn của hồi môn bên cạnh kia, bọn cướp nói Tử Tình cho bọn họ năm trăm lượng làm hỏng thanh danh Phỉ Phỉ, một cái nha hoàn nho nhỏ làm thế nào lấy ra được năm trăm lượng, trừ phi sau lưng có người, trùng hợp là, Tử Tình nói bạc là chủ tử nàng cấp, danh khí chủ tử nàng rất lớn, gia thế nhà mẹ đẻ không cao, lại gả vào Bắc Duyên Hầu phủ mọi người đều hâm mộ, Tử Tình nói tên nàng…”

Đức phi không nói, nàng không nói xong câu, mọi người đều đã ngầm hiểu.

Lê Uyển hơi hơi trầm mặt, “Đức phi nương nương, bên người thần phụ đích xác có một nha hoàn của hồi môn, nàng cũng kêu là Tử Tình, chính là người phía trước thần phụ nói nha hoàn bị tống cổ đi cửa hàng, đến nỗi có giống như lời Đức phi nương nương nói hay không, thần phụ còn cần phân biệt một chút, đến nỗi lời nói Tử Tình…”

Cung nhân bên người Đức phi từ trong lòng ngực lấy ra một tớ giấy, đưa qua, “Nàng chính là người hãm hại Kiều đại tiểu thư.”

Hoàng Hậu không nói lời nào, chờ xem phản ứng Lê Uyển, nàng thẳng thắn thành khẩn, không chút do dự gật gật đầu, “Nàng là của hồi môn bên người thần phụ, còn chuyện năm trăm lượng bạc, trăm triệu lần thần phụ sẽ không thừa nhận, thời gian Tử Tình hầu hạ bên người thần phụ không dài, nói thêm một chút, thần phụ thật muốn hãm hại ai sao sẽ đem bạc giao cho một người không tín nhiệm, huống hồ, thần phụ cùng Kiều gia đại tiểu thư không oán không thù vì sao phải hại nàng?”

“Còn có…” Ngữ tốc Lê Uyển dừng một chút, “Thần phụ gả vào Bắc Duyên Hầu phủ, lão phu nhân đối đãi thần phụ ôn hòa, hầu gia đối với thần phụ cũng cực tốt, cuộc sống thần phụ sinh thoải mái, sao nghĩ đi ra ngoài hại người?”

Một phen lời nói đến Hoàng Hậu đều nghĩ không ra lời nói cãi lại, nàng nhìn về phía Cẩm phi suốt quá trình đều không mở miệng, “Muội muội thấy như thế nào?”

Cẩm phi ngẩng đầu, ôn hòa cười nói, “Thần thiếp nhận thức nàng tới nay, thấy nàng xử sự theo khuôn phép cũ, đối đãi nhân thân ôn hòa có lễ, tinh tế tưởng tượng, lý do nàng muốn hại Kiều đại tiểu thư đích xác nói không nên lời, một phu nhân đã thành thân cùng một cái là tiểu thư chưa nói đến đính hôn, từ nhỏ hai người giao thoa cũng không nhiều lắm, như thế nào có tâm sinh ra hại người?”

Hoàng Hậu cũng cảm thấy có đạo lý, chính là nàng xác nhận nha hoàn của hồi môn là của nàng, khẳng định giữa hai người có người nói dối, chiếu theo trước mắt nói, nàng cảm thấy độ tin tưởng Lê Uyển cao một ít, bất quá đó là một cách nói, dù sao người cũng là nha hoàn của hồi môn Lê Uyển.

Tay Đức phi nắm chén trà trở nên trắng, đương nhiên Lê Uyển có lý do hại Kiều Phỉ Phỉ, qua đoạn thời gian nàng sẽ hướng Hoàng Thượng đưa ra làm mai Tĩnh Khang Vương cùng Kiều Phỉ Phỉ, đến lúc đó Kiều Phỉ Phỉ chính là Vương phi Tĩnh Khang, Tần Mục Ẩn là cánh tay tả hữu Thừa Vương, tự nhiên sẽ phá hư liên hôn Tĩnh Khang Vương cùng Vĩnh Bình Hầu phủ, chính là, nàng lại không thể nói ra, về chuyện Kiều Phỉ Phỉ gả cho Tĩnh Khang Vương không biết ai truyền ra ngoài, lòng Hoàng Thượng có không vui, nàng vốn định chờ qua lại nói, không nghĩ tới Kiều Phỉ Phỉ liền xảy ra chuyện.

Nếu nàng nói đem Tĩnh Khang Vương cùng Thừa Vương liên lụy vào, dựa vào tính nết Hoàng Thượng, trong lòng cũng sẽ không cao hứng, không phải vì Lê Uyển hại Kiều Phỉ Phỉ, mà là chuyện Kiều Phỉ Phỉ cùng Tĩnh Khang Vương, cho nên vẫn luôn trầm tư không nói lời nào.

Kiều lão phu nhân cũng phục hồi tinh thần lại, nghĩ nghĩ, “Ý tứ Tần phu nhân là cái nha hoàn Tử Tình kia oan uổng ngươi? Vậy thật là kỳ quái, nha hoàn của hồi môn ngươi ngày thường ngoài tiếp xúc ngươi còn có thể có ai?” Kiều lão phu nhân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, “Ta cảm thấy có chuyện kỳ quái vô cùng, đang êm đẹp vì sao đem cái nha hoàn kia phóng ra bên ngoài, người bên trong đại trạch cùng cấu kết bọn cướp bên ngoài, tội danh trong đó sợ là không nhẹ, ngươi không nhận, Tử Tình bị bắt được, hàng phẩm giai Vĩnh Bình Hầu phủ cũng không sợ hãi Bắc Duyên Hầu phủ, nháo đến trước mặt Hoàng Thượng cũng muốn ngài ấy làm chủ Vĩnh Bình Hầu phủ chúng ta, khi tiên hoàng tại vị Vĩnh Bình Hầu phủ tuy không có tước vị, tiên hoàng đối với Vĩnh Bình Hầu phủ đều quan tâm đến, cáo mệnh lão bà tử ta là tiên hoàng tự mình trao tặng, liều mạng không cần cáo mệnh phu nhân này, lão bà tử ta cũng muốn vì Phỉ Phỉ một cái công đạo.”

Lê Uyển không sợ, khẽ gật đầu phụ họa, “Tâm tình Kiều lão phu nhân vãn bối đồng cảm, bản thân cũng bị tâm tình vãn bối cùng ngài giống nhau, không chỉ là cáo mệnh, liều mạng cũng không cần để người bôi nhọ lung tung trên đầu, nếu ý tưởng Kiều lão phu nhân cùng vãn bối tương đồng, không bằng mời Tử Tình vào cung, vãn bối nguyện cùng nàng giáp mặt giằng co, lão phu nhân yêu thương Kiều đại tiểu thư tất nhiên là hy vọng bắt được người chân chính màn độc thủ phía sau, ý Kiều lão phu nhân như thế nào?”

Kiều lão phu nhân còn có thể nói cái gì, mắt lạnh chấp nhận.

Lê Uyển đứng dậy hành lễ cùng Hoàng Hậu, “Hoàng Hậu nương nương, thần phụ có một yêu cầu quá đáng, Kiều lão phu nhân là lão tổ tông Kiều gia, mặc kệ cùng Tử Tình giằng co chân tướng phía sau như thế nào, thần phụ hy vọng có thể lại thỉnh hai người tiến cung, một vị là bà bà Hạ thị thần phụ, một vị là lão phu nhân Hưng Nhạc Hầu phủ. Mời lão phu nhân Hưng Nhạc Hầu phủ tới là vì suy nghĩ thân thể Kiều lão phu nhân, lại có, thần phụ không nghe nói việc này đã bị kêu vào cung, bên ngoài sẽ truyền về thần phụ như thế nào, thần phụ còn không thể biết, thần phụ thân là nữ chủ nhân Bắc Duyên Hầu phủ đương nhiên muốn thanh danh Bắc Duyên Hầu phủ, đến lúc đó nếu có người bôi đen thần phụ, Tiết lão phu nhân sẽ bênh vực lẽ phải, kêu bà bà thần phụ lên, là muốn người nhìn nhân phẩm thần phụ, thần phụ có phải hạng người tâm rắn rết hay không.”

Nói thẳng chính là mời Tiết lão phu nhân chống lại Kiều lão phu nhân, Tiết gia cùng Kiều gia bởi vì chuyện Tiết Nga xé rách mặt, trên đường nếu Kiều lão phu nhân hắt nước bẩn lên người nàng, khẳng định Tiết lão phu nhân sẽ giúp nàng giặt sạch thanh danh, Kiều lão phu nhân tiên hoàng chọn ra, mà Tiết lão phu nhân chính là thời điểm tiên hoàng tại vị phong hầu tước, luận tư lịch, so Kiều lão phu nhân càng sâu.

Hoàng Hậu đối với Lê Uyển không thể sinh ra vài phần bội phục, trước mặt các nàng đầu óc xoay chuyển nhanh chóng còn có thể tìm ra một đường sinh cơ, Tiết lão phu nhân tiến cung Hoàng Thượng đều phải cấp vài phần mặt mũi! Còn có bà là người lớn tuổi nhất.

Đức phi nương nương không nói lời nào, Lê Uyển còn duy trì tư thế hành lễ, Hoàng Hậu hơi hơi giơ tay, “Được, ấn Tần phu nhân nói!” Sau đó chuyển hướng Kiều lão phu nhân, thanh âm mềm nhũn, “Lão phu nhân, ngài đem nha hoàn kia mang tiến cung, lúc này can hệ trọng đại, bổn cung sẽ thông tin tức cùng Hoàng Thượng.”

Màn đêm dần dần buông xuống, trong cung, một dãy đèn cung đình loá mắt mà treo ở hai sườn hành lang, Lê Uyển nghe tiếng bước chân bên ngoài, sắc mặt vững vàng, thấy Hạ thị, còn tiến lên nhẹ nhàng cầm tay bà, ngữ thanh lẩm bẩm, “Lão phu nhân, ngài đã tới?”

Hạ thị từ sau khi nghe được Lê Uyển vào cung, hiểu biết tính tình Lê Uyển, thật muốn nổi lên tâm tư hại người tuyệt không sẽ lưu lại dấu vết, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Lê Uyển, “Hài tử ngoan, Hoàng Hậu nương nương xử sự công bằng, sẽ trả lại công đạo cho con.”

Chiêu Dương Điện, Hoàng Thượng cũng nghe nói việc này, mắt nhìn Tần Mục Ẩn không hiện nửa điểm khẩn trương, nghi hoặc nói, “Mục Ẩn, trong cung Hoàng Hậu đang trình diễn một tuồng kịch, ngươi không đi xem?” Khó được Hạ thị đều ra cửa vào cung, thật oan uổng Lê Uyển, sợ là Kiều gia xuống đài không được.

Tính tình Hạ thị mấy năm nay thu liễm, nhưng trong xương cốt là cái dạng người gì hắn đã thụ giáo qua, cứng cỏi, ngoan tuyệt.

Lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi hướng đi trong cung, trên xe, một nữ tử trong miệng nhét vải trong góc nức nở giãy giụa, bà tử thu hồi châm trong tay, bên trên nhỏ huyết, nàng móc khăn tay ra nhẹ nhàng đem châm chà lau sạch sẽ, sau đó, không chút để ý đến báo, “Tới trong cung rồi nói như thế nào không cần ta dạy cho ngươi đi, nếu nghe lời, có thể lưu ngươi toàn thây, nếu phá hư việc, sống không bằng chết ngươi rõ ràng đi, kết cục quân doanh quân kỹ thế nào ngươi cũng kiến thức qua, nếu ngươi nghĩ kéo dài hơi tàn sống không bằng chết, ngươi tùy ý nói như thế nào đều được! Sao gì, ở trong cung, trước mặt Hoàng Hậu nương nương đều không bảo hộ được ngươi, nếu ngươi không tin có thể thử xem…”

Nữ tử nức nở gật đầu, nàng biết sợ hãi, không dám nói bậy.

Lúc này bà tử lấy mảnh vải trong miệng nàng, gom tóc lại cho nàng, cười nói, “Nhìn ngươi, hôm nay đi gặp chủ tử ngươi, trang điểm đàng hoàng mới được, Đinh Hương, tới giúp Tử Tình cô nương dọn dẹp một phen, nhớ rõ đừng dùng quá sức, trên người Tử Tình cô nương còn mang thương đó.”

“Lòng ta hiểu rõ.” Nói chuyện, mành bị người từ bên ngoài vén lên, một nha hoàn chậm rãi đến bên cạnh Tử Tình ngồi xuống, tiếu ngữ doanh doanh nói, “Tử Tình cô nương, ta giúp ngươi sửa sang lại quần áo đi…”

Tử Tình sợ hãi mà lui ra sau, lại bị nàng bắt lấy, “Tử Tình cô nương, đều nói là sửa sang lại quần áo, ngươi còn sợ cái gì, sẽ không động ngươi!”