Trọng Sinh Chi Quán Cơm Tại Gia

Chương 8



Bà Ốt nấu một nồi cơm nhỏ cho bữa sáng, trong phòng bếp còn một vài nguyên liệu như mực, nấm, đậu hũ chờ Đường lão gia nấu nướng.

Đường Lận bắt được một gà mái đang giãy đành đạch, mắt cũng không cần chớp, cực kì thuần thục kề dao vào cổ gà để cắt tiết, rất nhanh đã lấy được một chén máu gà. Thời điểm đi theo Đường lão gia phụ bếp cho người ta, mấy chuyện giết gà cắt tiết này vẫn luôn là Đường Lận làm, hơn nữa giờ anh đã trọng sinh, đương nhiên sẽ trở thành một tay giết gà thiện nghệ. Mất vài phút, một con gà đã làm sạch sẽ được để lên cái đĩa ở trên bàn. Sau đó anh nấu chín gà và để nó sang một bên, làm xong tất cả anh nhàn nhã ngồi ăn một chén cơm. Đến khi chén cơm đã thấy đáy thì gà cũng đã chín, anh vớt gà ra khỏi nồi nước luộc đang sôi rồi đặt lên đĩa để nguội.

Đứng một bên nhìn thấy thủ pháp nhanh nhẹn sạch sẽ của Đường Lận, Đường lão gia vừa lòng gật gật đầu.

Đến trưa Đường Lận vào bếp, anh nhìn những nguyên liệu nấu ăn trên bàn, quyết định hôm nay chỉ làm ba món đơn giản là được. Đầu tiên là món nấm hương xào thịt sốt nước tương, món này cách làm rất đơn giản, hương vị lại cực kì ngon, đặc biệt mấy đứa nhỏ rất thích ăn món này.

Chỉ thấy Đường Lận đem thịt heo rửa sạch rồi cắt miếng, cho vào một ít bột ướt rồi quấy đều, lại lấy nấm, hành, tỏi đem đi xắt nhỏ. Sau đó bắc chảo dầu lên, chờ chảo dầu đã nóng được tầm năm phần, thì bỏ thịt heo vào đảo cho đến khi thịt chín vàng đều. Sau đó trút thịt heo ra đĩa, cho thêm một ít dầu vào chảo, rồi cho đậu cô ve, nấm hương, hành tỏi và mấy nguyên liệu khác vào chảo đảo đều. Xào được một lúc, Đường Lận không thèm nhìn, tùy tay nêm một ít muối, đường bột nêm vào chảo rau, rồi đổ thêm một ít nước. Thấy món ăn cũng sắp hoàn thành, chờ thêm ba phút nữa là thêm một ít tinh bột và nước sốt, cuối cùng thêm chút dầu mè trộn đều là được.

Một đĩa nấm hương xào thịt sốt nước tương rất nhanh đã được đưa lên bàn. Đường Lận xoay người lại lấy mấy con cá dẹt và một miếng đậu phụ cay nhà làm. Cá dẹt trừ lúc bỏ nội tạng và mang cá có hơi phiền toái, thì những cái khác đều rất tốt. Sau khi cá đã được rửa sạch, anh trực tiếp cho nó vào chảo dầu, chờ cá vàng đều hai mặt từ lấy ra rồi đi sang một bên sơ chế mấy nguyên liệu khác. Phi thơm hành khô, cho thêm nước sốt tempeh (tương nén) vào xào thành dầu đỏ, sau đó cho cá dẹt đã được rán qua vào nồi, sau đó cho thêm gia vị đã được chuẩn bị sẵn, đường, dầu hào được chiết xuất, hành lá và một bát nước vừa phải, vặn nhỏ lửa lại hầm trong khoảng mười lăm phút, cho đến khi sốt sệt lại thì có thể mang ra bàn rồi.

Rán cá không phải là một việc dễ dàng, nếu làm không tốt thì con cá sẽ bị nát, mất thẩm mỹ, da phải vàng đều, phải canh lửa cẩn thận nếu không rất dễ cháy cá, vẻ ngoài đẹp mắt là thứ ra kiểm tra tay nghề của người đầu bếp. Đường Lận nhìn đĩa cá mà mình mới làm xong, khóe miệng khẽ nhếch, tay nghề của anh vẫn còn đây.

Món đậu phụ cay cuối cùng được Đường Lận nhanh chóng chế biến rồi đặt lên bàn, bởi vì nhà Đường Lận đều là người phương Nam, tuy rằng có thể ăn cay được, nhưng cũng không thích món cay lắm, hơn nữa nghĩ đến thân thế của Đường lão gia và bà Ốt, Đường Lận nghĩ chỉ có món đậu phụ cay là có vị cay nhẹ nhưng không mất đi phong vị.

Đường lão gia ngồi đối diện với cửa phòng bếp, ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ động tác nấu nướng của Đường Lận. Nhìn thấy tốc đồ cắt thịt heo của Đường Lận rất ổn định, lại nhìn anh loại bỏ nội tạng cá sạch sẽ, gia vị và nhiệt độ của từng món cũng được anh canh rất chuẩn. Nấu ăn không chỉ cần sự đẹp mắt tinh tế trong từng món, mà hương vị của mỗi món cũng phải ngon. Có điều nghĩ đến giờ anh chỉ đang làm cơm nhà, bình phẩm xấu đẹp gì đó quả thật không cần thiết lắm.

Đường lão gia vừa lòng liên tục gật đầu, tay nghề của Đường Lận có lẽ đã giỏi hơn mình rất nhiều rồi. Có đôi khi Đường lão gia cũng không rõ, tại sao cháu của mình trong vòng hai tháng mà kỹ năng nấu nướng lại nâng cao nhiều thế, thành thục hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ nguyên nhân là do thiếu niên đang trong tuổi dậy thì hay sao?

Đường Lận rửa sạch tay, nhìn Đường lão gia đang ngồi ngẫm nghĩ điều gì đấy, anh nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu. Bà Ốt bới cho một người một chén cơm, thấy Đường lão gia còn ngơ ngác mà ngồi ở một bên, liền đi đến cạnh đánh ông một cái thật mạnh.

"Ông già này đi ăn cơm!"

Đường lão gia phục hồi lại tinh thần, bất mãn mà trừng mắt nhìn bà Ốt một cái. Tuy trong nhà Đường Lận Đường lão gia là gia chủ, nhưng lời của bà Ốt, Đường lão gia cũng chỉ có thể cam bái hạ phong mà ngoan ngoãn nghe lời, có oán giận cũng thể thể nói lên thành tiếng.

Đường lão gia ăn một miếng cơm, nhìn Đường Lận nói: "Cậu con nơi đó, con định ngày nào đến thăm?"

Bà Ốt gắp cho Đường Lận một miếng đậu phụ, nghe được Đường lão gia nói, liền đề nghị: "Mùng ba hay mùng bốn cũng được lắm, bình thường mọi năm không phải là hay về mùng ba sao? Năm nay hay cũng chọn mùng ba đi?"

Đường Lận nghĩ nghĩ, nói: "Qua xong mùng một rồi nói sau, để con xem ngày nào có ít người qua lại rồi đi."

Nói lên cậu của Đường Lận, Đường Lận cũng không gì cảm tình với ông. Mẹ của anh khi còn sống, hai bên cũng có ít nhiều cơ hội gặp mặt, thường xuyên gọi điện thăm hỏi, Tết Âm Lịch cũng qua thăm rồi ở lại chơi khoảng một hai ngày. Sau này khi mẹ của Đường Lận mất, quan hệ của anh với hai người cậu của mình càng thêm lãnh đạm. Với cậu thì anh có thể ở chung, nhưng hai người đều đã có gia đình rồi, mà Đường Lận lại không thích hai người mợ của mình lắm. Sai khi mẹ mất, mỗi năm đến Tết Đường Lận sẽ đến nhà hai cậu thăm hỏi một chút, tuy rằng mợ không vui khi thấy mình đến, dù sao cũng không nói gì với nhau, cho nên Đường Lận cũng không đến nỗi "Cả đời không qua lại với họ".

Đường lão gia gật gật đầu: "Lúc cháu qua nhớ mang thêm mấy rương trái cây với một ít đồ ăn vặt nhé, anh họ của con cũng về rồi, nhà họ nhiều trẻ con, hẳn là thích ăn."

Đường Lận có ba người anh họ, và một chị họ, người nhỏ nhất trong họ cũng hơn Đường Lận ba bốn tuổi. Nhỏ nhất là chị họ một năm sau sẽ kết hôn, còn ba anh họ thì đều đã có con rồi, bởi vì họ đều ra tỉnh khác dốc lòng làm việc nên năm rồi cũng không về hết. Đường Lận đối với máy đứa cháu trai cháu gái không thân thiết gì, mỗi năm đến nhà cậu cũng chưa chắc đã thấy chúng.

"Cũng không cần mang quá nhiều, bọn họ không thiếu, con sợ đến lúc lên xe cũng khá phiền phức. Con đến phụ cận mua vài món là được rồi." Đường Lận tưởng tượng đến cảnh mình mang theo túi lớn túi nhỏ leo lên xe trong dịp Tết như này, mặt có chút đen, ai đã từng trải nghiệm rồi sẽ rõ. Mùng ba mùng bốn toàn là nhà có con gái gả đi xa quay về thăm cha mẹ họ hàng, đi xe phải nói là vô cùng ầm ĩ và chen chúc.

"Vậy cũng đúng, đến lúc đó bà Ốt giúp con sắp xếp một chút, bảo đảm cho con đủ thể diện." Bà Ốt nhìn Đường Lận đen mặt, vỗ vai anh, cũng biết dòng người vào dịp Tết vô cùng đáng sợ.

Đường lão gia cũng không phản đối, ăn một miếng cá, nói đến một sự kiện khác.

"Ngày mai con có đi nâng kiệu không? Đại Hào, nó gọi thêm con chứ?"

Nâng kiệu, là tập tục mà nhà nào đông con sẽ có bốn năm thanh niên nâng kiệu có tượng Phật bên trên đế tế điện. Năm Đường Lận 17 tuổi cũng đi theo Đường Đại Hào xem náo nhiệt, còn năm nay thì...... Anh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

"Không đi, con đi chùa với hai người." Nhân khẩu nhà Đường Lận ít hơn các nhà khác, ba đời đều chỉ có một con trai với cháu trai, khi còn nhỏ khi thấy hoạt động này, Đường Lận đều rất hâm mộ, hy vọng nhà đông người kia và những người đang nâng kiệu ấy là gia đình của mình. Khi đó bên cạnh sẽ có ông nội, ba và mẹ, đại gia đình cùng nhau cầu nguyện năm sau bình an, sung túc.

"Anh Hào năm nay hẳn là cũng không đi, nghe hắn nói hôm mùng một sẽ có người nhà đằng gái đến chơi." Nhắc tới Đường Đại Hào, Đường Lận liền nghĩ tới cú điện thoại anh nhận được ngày hôm qua. Đường Đại Hào ở đối diện hớn hở không ngừng khoe khoang về bạn gái của mình.

Cẩu độc thận Đường Lận cảm thấy mình đã chịu một vạn điểm thương tổn.

Bà Ốt nghe được những câu Đường Lận nói, ngữ khí hơi mang thất vọng, nói: "Đường Lận nhà chúng ta đẹp trai như vậy cơ mà, từ nhỏ đến lớn mặc kệ là nam hay nữ ở Đường Gia Thôn hay thôn bên cạnh thì đều rất thích con, mỗi ngày phải quấn lấy đòi chơi cũng con mới chịu. Bây giờ mấy đứa nhỏ ấy không biết đã đi đâu rồi, chớp mắt một cái, cả đại Hào cũng chuẩn bị kết hôn."

Đường Lận nghe xong bất đắc dĩ mà cười cười. Bà Ốt vẫn ngóng trông mình mau mau kết hôn, nhưng anh hiện tại mới có mười tám tuổi thôi, kỳ thật chuyện này không phải vội. Có điều nghĩ lại năm anh hai mươi ba tuổi vẫn là một tên cẩu độc thân chân chính, lại nghĩ đến lúc ấy trong thôn nhà nào cũng có trẻ con lớn đến độ có thể đánh nước tương rồi, Đường Lận thật đúng là không biết nói gì để trấn an bà Ốt nữa.

Đường lão gia gõ gõ chén rượu, nhìn bà Ốt nói: "Cho tôi thêm ít rượu đi."

"Đức hạnh." Bà Ốt mắng một câu, nhưng bà vẫn buông đũa lấy chén rượu trong tay Đường lão gia, đi phòng bếp rót cho ông ít rượu.

Đường Lận nhìn bà Ốt cầm chén của Đương lão gia rời đi, trêu ghẹo nói: "Ông nội, ông ngầu quá đi mất."

Đường lão gia liếc mắt nhìn anh, gắp một miếng thịt heo lên bỏ vào trong miệng vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Chờ nuốt thịt xuống yết hầu, ông chậm rãi mở miệng nói: "Con thì cũng không xem như độc thân."

Một câu thành công chặn họng Đường Lận.

Ăn cơm trưa xong, bà Ốt về nhà ngủ trưa một giấc. Đường lão gia xách một cái ghế dài đến trước của nhà ngồi, nhìn những cánh đồng rộng lớn bao la trước mặt, từ từ hút một hơi thuốc thật sâu.

Đường Lận cầm chén đĩa đã rửa sạch, không nhìn thấy thân ảnh của Đường lão gia ở trong buồng, anh đưa mắt tìm khắp nơi, liền thấy được bóng lưng ở trước cửa.

Đường Lận lau khô bọt nước trên tay, cũng kéo một cái ghế gỗ ngồi bên cạnh Đường lão gia. Đường lão gia liếc anh một cái, lại hút thêm một ngụm, Đường Lận nhìn những làn khói trắng bay lên rồi từ từ tiêu tán trong không trung, cũng không nói chuyện.

Một hồi lâu, Đường lão gia đem cái tẩu dựng vào trong góc tường, cũng không nhìn Đường Lận, trực tiếp nói: "Bà Ốt quan tâm đến việc này cũng không sai. Đường Lận con luôn có người để ý, nếu con có thích ai thì cứ trực tiếp nói ra, hoặc là đại loại như con vốn chỉ thích con gái không thích con trai."

Đường Lận rất nhanh đã hiểu được ý của Đường lão gia.

Đường lão gia là đang dò hỏi tính hướng của anh. Tuy rằng hiện tại Trung Quốc đã thông qua luật hôn nhân đồng tính, nhưng khó tránh có một ít người bài xích, hơn nữa cũng không phải thằng con trai nào cũng dễ dàng tiếp nhận mình có bạn đời là nam.

Đường Lận không lập tức trả lời Đường lão gia, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ tới người mặc tây trang thẳng thơm kia, luôn luôn đối tốt với mình, khí chất ôn hòa, diện mạo tuấn tú – Tô Chấp.

Tựa hồ, nếu như bạn đời của mình là Tô Chấp? Cũng không phải là không thể tiếp thu?

"Ông nội, tại sao trước kia ông chưa từng nói chuyện về hôn ước với Tô gia cho con biết?" Đường Lận hiếu kỳ nói.

Đường lão gia nghĩ nghĩ, nói: "Con còn nhớ ta đã từng nhắc về thị trưởng Vệ không? Sinh ý của nhà họ Tô rất lớn, là gia tộc nổi danh lừng lẫy trên thương trường, hơn nữa lại có quan hệ tốt với thị trưởng Vệ, có chính phủ dìu dắt, hồi trước ông nội lo lắng con cùng Tô Chấp kết hôn sẽ có nhiều yếu tố ngoại cảnh căn thiệp. Người xưa vẫn nói, kết hôn tốt nhất là phải môn đăng hộ đối, con và Tô Chấp gia cảnh có chênh lệch rất lớn, ông nội không yên tâm."

"Nhưng không thể không nói, ta đã quan sát hai vợ chồng Tô Minh Phàm rất nhiều năm, họ đều là người tốt. Ba mẹ con đã chết nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn quan tâm chăm sóc lão gia này như xưa, là những đứa trẻ tốt. Ta nghĩ, hai vợ chồng họ đã như vậy, có lẽ giáo dục con cái cũng không kém. Con và Tô Chấp ở bên nhau, bọn họ chắc chắn sẽ không phản đối."

Đường lão gia nói tiếp, "Nói cho con biết về hôn ước, cũng là vì ngày hôm đó đột nhiên linh quang chợt lóe, có lẽ là ba mẹ con hiện về, chắc là không muốn lão già này phá vỡ nhân duyên của con chăng?" Nói xong, Đường lão gia nở nụ cười.

"Ông nội, con đã thấy Tô Chấp." Đường Lận nghĩ nghĩ, đơn giản thuật lại việc mình đã gặp Tô Chấp như thế nào. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"À, vậy con cảm thấy thế nào?" Đường lão gia hỏi.

"Con không ghét hắn." Không ghét, thậm chí còn cảm thấy hắn rất đáng yêu. Có điều lời này Đường Lận không thể nói ra ngoài được.

Đường lão gia cầm cái tẩu lên, không bỏ thuốc vào, chỉ cầm trong tay gõ nhẹ lên đầu gối của mình.

"Con nghĩ như thế nào?"

Đường Lận biết Đường lão gia hỏi anh thấy hôn ước như thế nào, Đường Lận cũng không kì kèo, nói thẳng: "Con muốn tìm hiểu Tô Chấp thử, nhưng cũng không phải vội, chờ con thi đại học xong lại nói."

Đường lão gia gật gật đầu.