Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 55: Sấm quang giữa trời



Edit: Raizel

Beta: Rosaline 

(*)晴天霹雳 (tình thiên phích lịch): sét đánh ngay lúc trời quang đãng ít mây. Ý chỉ biến cố bất ngờ xảy ra mà không dự báo trước được. (Hiểu ngắn gọn là có biến)

Đến ngày xuất binh, Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc lần lượt thức giấc, hai người im lặng mặc quần áo, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh từ sau lưng, mặc nhuyễn giáp cho y: “Lan Thanh, mọi việc đều phải cẩn thận.”

“Ta biết, ngươi cũng vậy.” Tô Lan Thanh xoay người ôm lấy Tiêu Quân Mặc, cùng vành tai cùng tóc mai của hắn chạm vào nhau, hai người cũng đi rửa mặt rồi dùng đồ ăn sáng, tiếp đó đi ra ngoài trướng, binh sĩ dưới trướng đã tập hợp xong, thuốc nổ, vũ khí đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Đến bến thuyền, chiến thuyền đứng yên sừng sững giữa gió biển, cờ chiến trên thuyền theo gió tung bay, Tô Lan Thanh dẫn các tướng sĩ lên thuyền, trong ánh mắt nhìn chăm chú xa xăm của Tiêu Quân Mặc, nhổ neo xuất phát.

Con thuyền dần tiến vào hải vực, một khác sau thì chính thức giao chiến với binh lính nước Kim, Tô Lan Thanh dẫn theo một đội tinh binh lên đón đầu, ngay khi hai quân chính chạm nhau thì Tô Lan Thanh dẫn người leo lên thuyền của đối phương, tiếng đao kiếm không ngớt vang lên bên tai.

Tiêu Quân Mặc chấn thủ ở phía sau, hắn chỉ huy pháo binh dùng đại bác trên thuyền đánh chìm thuyền của đối phương, rồi lại tự mình dẫn người mang những bao thuốc nổ kia thả xuống nước, xuôi theo dòng nước chảy đến phía thuyền quân địch, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa tràn ngập mặt biển, chớp mắt thấy từng con thuyền bị nổ hỏng rồi chìm xuống đáy biển.

Uy lực của thuốc nổ này đúng là khiến cho người ta khiếp sợ, Tiêu Quân Mặc thầm nghĩ, hắn chỉ huy chiến đấu rất thuận lợi nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút gì đó không yên, rõ ràng Lan Thanh mạnh mẽ như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.

Lúc này Tô Lan Thanh đang giao chiến với cao thủ hạng nhất Mông Hãn của nước Kim, thực lực hai người không quá cách biệt, nhất thời khó phân thắng bại, Tô Lan Thanh chuyên tâm đối địch, hai người đánh từ trong khoang thuyền ra đến ngoài khoang thuyền, ánh lửa mãnh liệt bủa vây bốn phía, bóng dáng hai người tung tay, dây dưa không ngừng.

Tô Lan Thanh bắt được cánh tay Mông Hãn, dùng toàn lực muốn đánh văng cánh tay của gã, tay phải y cầm kiếm chém tới, thiếu chút nữa là cắt ngang yết hầu Mông Hãn, hai người tạm thời tách ra trong chốc lát, Mông Hãn vươn tay sờ cổ, trên cổ có một đường máu mỏng, gã cười thành tiếng, nhìn gương mặt của Tô Lan Thanh cách đó vài bước: “Quả nhiên là không thể khinh thường Tô tướng quân được.”

“Ta sẽ coi như là ngươi đang khen ta.” Tô Lan Thanh thản nhiên đáp, rồi lại vung kiếm hướng tới Mông Hãn, những chiến thuyền xung quanh bị đại bác bắn trúng, những mảnh gỗ nhỏ văng đến phía hai người, thành bụi che mờ hai mắt, thế công của Tô Lan Thanh ngày càng mãnh liệt, thoáng chốc Mông Hãn đã sắp không chống đỡ được.

Mông Hãn nheo mắt, vươn tay vào trong ngực lấy ra một thứ bột màu trắng, nhân lúc Tô Lan Thanh theo sát phía sau gã mà vung tay ném hết đống bột phấn đó và mặt y.

“Khụ khụ…” Tô Lan Thanh phản ứng rất nhanh mà nín thở, nhưng trong lúc vô ý vẫn hít vào một ít, thoáng chốc cả người mất hết sức lực, trên cánh tay đột nhiên truyền đến đau đớn, bị loan đao của Mông Hãn cắt một đường, y lấy một viên thuốc của Tiêu Quân Mặc cho nhét vào trong miệng, sự khó chịu trong cơ thể mới giảm đi một chút.

May mà Tiêu Quân Mặc đoán được người Kim sẽ ở trò gian xảo nên đã cho y một đống thuốc giải linh tinh, sau khi uống một viên thì Tô Lan Thanh đã khôi phục không ít, nhìn thấy Mông Hãn vung loan đao lần nữa tiến về phía mình, y lắc người né tránh, đem sự phẫn nộ khi bị tính kế vừa rồi trút hết lên thanh kiếm trong tay rồi vung tay chém, thế kiếm sắc bén, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng của Mông Hãn.

Mông Hãn bị bức bách chỉ có thể liên tục lui về sau, lui đến tận gần mạn thuyền, loan đao trong tay gã cùng với kiếm của Tô Lan Thanh dây dưa cùng một chỗ, y trợn trừng hai mắt, hai mắt nhìn chằm chằm lưỡi loan đao đã áp sát chóp mũi gã, chỉ cần một chút nữa thôi là có thể chém gã thành hai nửa!

Không biết Mông Hãn lấy hơi sức ở đâu ra mà đột nhiên bạo phát, loan đao rời tay cắm trên mạn tàu, gã tránh phải né trái, mắt thấy không trốn được khỏi lưỡi kiếm của Tô Lan Thanh, ánh mắt gã đột nhiên thay đổi, dùng tay không bắt lấy mũi kiếm, máu tươi từ trong bàn tay chảy xuống, tạo thành một vũng máu bên dưới.

Tay gã nắm mũi kiếm ngày càng chặt, cả bàn tay giống như sắp bị cắt thành hai nửa, nhân lúc Tô Lan Thanh còn đang ngây ra thì gã bắt lấy cánh tay của y, mạnh mẽ kéo y cùng ngã xuống, vèo một cái bọt nước bắn lên tung tóe, hai người đồng thời ngã vào trong nước.

“Lan Thanh…” Lúc Tiêu Quân Mặc đến thì đúng lúc thấy Tô Lan Thanh bị Mông Hãn kéo xuống nước, hắn muốn đi tới cứu y nhưng Tô Lan Thanh lại đánh mắt ra hiệu cho hắn, cho dù trong lòng hắn lo lắng không yên nhưng vẫn phải nhịn xuống không suy nghĩ muốn qua giúp đỡ.

Hắn nên tin tưởng Tô Lan Thanh, tên Mông Hãn của nước Kim kia không phải đối thủ của Tô Lan Thanh.

Lời này của Tiêu Quân Mặc không sai, tuy ngay từ đầu hai người thực sự là không phân cao thấp nhưng nếu về lâu dài thì Mông Hãn sẽ lộ ra rất nhiều nhược điểm, càng đánh lâu thì sẽ càng đuối, gã liếc mắt thấy trong mắt Tiêu Quân Mặc hiện lên sự lo lắng thì trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng tàn nhẫn, vì thế gã mở miệng nói: “Tô Lan Thanh, nếu Tiêu Quân Mặc nhìn thấy ngươi chết ngay trước mặt hắn, ngươi đoán xem hắn có lập tức phát điên tại chỗ hay không?”

“Ta không nghĩ là ngươi có bản lĩnh giết ta đâu.” Tô Lan Thanh cũng không tức giận, nhàn nhạt coi thường.

“Ta không giết được ngươi.” Mông Hãn buông tay, thẳng thắn thừa nhận, đáy mắt thoáng hiện lên một tia cuồng loạn, gã cười thật lớn, bơi tới dưới một con thuyền cách đó không xa, ôm một thứ đến.

Tô Lan Thanh kinh hãi, thứ mà Mông Hãn ôm tới kia chính là bao thuốc nổ của bọn họ, gã chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tô Lan Thanh, ta không giết được ngươi nhưng có thể đồng quy vu tận với ngươi, nếu ta chết thì ngươi cũng đừng mong được sống!” Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, gã tiến lại gần bắt lấy Tô Lan Thanh không cho y chạy thoát, một tay lấy từ trong ngực ra một hộp quẹt châm thuốc nổ, đầu dẫn nổ bắt đầu cháy phát ra tiếng xèo xèo.

Tô Lan Thanh muốn tránh thoát sự giam cầm của gã theo bản năng nhưng thấy gã nhất quyết không chịu buông tay thì lập tức vung quyền đánh vào mặt gã, mỗi quyền đánh xuống đều thấy máu, khó khăn lắm mới thoát được, y lập tức xoay người bơi đi, nhưng còn chưa kịp bơi được ra xa thì đã cảm thấy được phía sau có một làn sóng nhiệt đánh ập tới, ôm trọn lấy y, cả người giống như bị lửa thiêu, hai chân truyền đến đau đớn, miệng phun ra búng máu, thân thể y mất khống chế va mạnh vào thân thuyền, bị con thuyền chia năm xẻ bảy ép chìm vào trong biển.

Nước biển mạnh mẽ tràn vào tai, mũi va cả miệng, khiến cho y không tài nào thở nổi, đầu đau như muốn nứt ra, cả người như bị nổ tan tác, không chỗ nào không đau. Những mảnh vụn của con thuyền bị nổ phủ lên người y khiến cho y muốn trốn cũng không trốn được, trong mắt chỉ còn thấy được những ánh sáng phản chiếu trên mặt biển, ý thức dần dần tan rã, Tô Lan Thanh không cam lòng mà nhắm mắt, nước biển ở bốn phía đều đã nhuộm thành một màu đỏ đáng sợ.

Y sẽ chết ư? Không, y không muốn chết… Tô Lan Thanh dùng hết sức muốn vươn tay về phía nguồn sáng duy nhất, miệng mấp máy thành hình hai chữ ___ Quân Mặc.

Tiêu Quân Mặc đang chỉ huy trên đấu trên thuyền, quay đầu nhìn thấy Mông Hãn đang ôm bao thuốc nổ trong tay thì có một tia dự cảm chẳng lành hiên lên trong tim, tiếp đó lại nhìn thấy Mông Hãn châm bao thuốc nổ, Tô Lan Thanh không kịp chạy trốn, cả hai người đều bị ánh lửa bao vây, nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Tô Lan Thanh đâu nữa.

“Lan Thanh!” Tô Lan Thanh hét to, liều mạng mà nhảy xuống nước, ngừng lại một chút rồi một hơi hướng xuống dưới biển, hắn mở to hai mắt nhưng không thể tìm thấy Lan Thanh ở đâu, không, y không thể có chuyện!

Tiêu Quân Mặc bơi tới một con thuyền đang dần chìm xuống ở bên cạnh, liều mạng kéo những mảnh gỗ nhỏ của con thuyền ra, ngay cả khi bàn tay bị những mảnh vụn gỗ đâm vào cũng không thèm để ý, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm người kia.

Mà binh lính nước Kim thấy đại tướng bên kia tử vong thì lập tức lui binh chạy trốn về hướng Đông, Tiền Lương dẫn người đuổi theo nhưng bởi vì nước Kim giở trò nên không thể đuổi kịp.

Trong đầu Tiêu Quân Mặc như muốn nổ tung, áp lực cực lớn khiến cho hắn gần như không thở nổi, nhưng hắn không thể dừng lại, Lan Thanh vẫn còn ở trong nước, hắn liều mạng bới ra, hai tay đã máu tươi đầm đìa, không ít binh sĩ xung quanh cũng xuống hỗ trợ tìm kiếm, nhưng cái hắn cũng không nghe lọt tai, đôi mắt chỉ yên lặng mà đỏ lên.

Rõ ràng y đã đồng ý với hắn sẽ bình an trở về, y đã đồng ý với hắn sẽ cùng nhau trải qua mấy chục năm về sau, đồng ý với hắn cùng nhau đến bạc đầu, sao có thể bỏ hắn mà đi dễ dàng như vậy được? Hắn không tin! Hai mắt Tiêu Quân Mặc đỏ ngầu, nước biển xông vào miệng khiến hắn bị sặc, hắn ho mạnh vài cái, ngực như muốn nổ tung.

Ngay lúc này đột nhiên có ánh sáng phản chiếu vào mắt hắn, Tiêu Quân Mặc ngẩn người, liều lĩnh và bơi qua, bắt lấy thì thấy đó chính là mảnh nhuyễn giáp mà hắn đưa cho Lan Thanh, có điều dưới uy lực của thuốc nổ, nó đã bị nổ thành những mảnh nhỏ, nhuyễn giáp ở đây, vậy không phải người cũng ở quanh sao?

Tiêu Quân Mặc có hy vọng, các tướng sĩ khác cũng đồng thời nhặt được các mảnh nhuyễn giáp khác, từng chút một, đồ vật bên trong cũng chậm rãi hiện ra, mùi máu tươi xông vào mũi, ở một chỗ tối tăm, Tiêu Quân Mặc nhìn thấy giống như có một người đang lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, tim hắn như muốn ngừng đập, tiến lên muốn kéo người đó ra.

Đập vào mắt hắn đúng là Tô Lan Thanh, nhưng cả người y toàn là máu, mùi máu tươi nồng đậm xộc thẳng vào mũi Tiêu Quân Mặc, hai mắt y nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên đã ngất đi lâu rồi, Tiêu Quân Mặc gần như muốn khóc, ôm thật chặt lấy người trước mắt vào trong ngực, kéo hắn cùng nhau rời khỏi mặt nước.

Đến trên thuyền, Tiêu Quân Mặc không thèm để ý cả người đang ướt nhẹp, cũng không để ý việc ở lâu trong nước, trái tim dồn dập mà đau đớn, hắn dùng sức ôm thật chặt Tô Lan Thanh vào trong ngực, người thương vẫn nằm đó không nhúc nhích, hắn muốn nổi điên rồi!

Rốt cuộc, một lát sau, nước biển cùng máu tràn ra từ miệng của Tô Lan Thanh, y kho khan vài tiếng rồi lại tiếp tục ngất đi, Tiêu Quân Mặc mừng rỡ, hắn ngồi sụp trên boong thuyền, biểu tình trên mặt như khóc cũng như cười, Tô Lan Thanh đang ở trong ngực, nước mắt ấm nóng tràn ngập hai mắt y, nhưng cuối cùng vẫn không để nó rơi xuống. Hắn ôm lấy Tô Lan Thanh đi vào khoang thuyền: “Trở về bến thuyền Đông Hà, nhanh!”

Con thuyền rất nhanh đã quay đầu trở về điểm xuất phát, Tiêu Quân Mặc ôm chặt Tô Lan Thanh không buông, người trong ngực toàn thân đều là máu, nhưng hắn lại không biết y đang bị thương ở đâu, hắn nắm chặt tay Tô Lan Thanh áp lên má mình, không ngừng hôn lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết là đang an ủi ai: “Lan Thanh, đồng ý với ta, ngươi sẽ không sao, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi đồng ý với ta…”

Đến bến thuyền Đông Hà, Tiêu Quân Mặc vội vàng truyền quân y đến, bản thân thì ôm lấy Tô Lan Thanh đặt ở trên giường, quân y vội vàng chạy tới, mở hòm thuốc kiểm tra cho người trên giường, lúc này Tiêu Quân Mặc mới nhận ra bản thân cũng cả người toàn là máu, hiển nhiên đều từ Tô Lan Thanh, hắn nắm chặt hai tay không buông, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời.

Quân y kiểm tra một lượt, mày nhíu chặt lại, tay hắn kiểm tra xuống dưới đùi của người trên giường, ấn nhẹ một chút, người trên giường lập tức nhíu mày, khóe miệng không không tự giác mà phát ra tiếng rên đau đớn, hắn lại kiểm tra lại, lúc này mới quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc đang lo lắng đứng bên cạnh, không nói được thành lời.

“Lan Thanh thế nào, ngươi nói đi chứ.” Tiêu Quân Mặc nhìn biểu tình của quân y, trong bỗng cảm thấy có chuyện không ổn nhưng vẫn phải kiên cường trấn định, hy vọng là hắn nhìn lầm rồi, nhưng ngay sau đó, quân y lại nói ra những lời giống như sấm giữa trời quang, khiến cho hai mắt hắn tối sầm lại, chết đứng tại chỗ, chỉ nghe quân y nói ____

“Bẩm hoàng thượng, xương đùi của Tô tướng quân… đã gãy hẳn rồi!”