Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 59: Tại sao đã câm rồi còn không chịu yên phận?



Dù Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn nói ngọng nhưng mọi người vẫn rối rít hỏi chuyện cậu. Hỏi cậu hôm đó làm sao mà bị bắt, lại hỏi sau khi bắt xong đã xảy ra việc gì, rồi làm thế nào mà cậu được cứu ra.

Sau sự việc ngày hôm trước, lại quan sát Tiêu Dạ Nguyệt trong một tuần học đó thấy cậu là người hiền lành chẳng bao giờ tỏ ra kiêu ngạo ta đây là kẻ có tiền, bạn học đều hiểu có người đứng sau cố ý muốn bôi nhọ cậu, vì vậy hôm nay thấy cậu mới thân thiết hỏi chuyện.

Một bạn học nghe Tiêu Dạ Nguyệt chữ đúng chữ sai, chữ đủ chữ mất nói chuyện thì không nhịn được nữa mà ôm bụng cười, tay còn đập đập bàn.

Các bạn học khác cũng phì cười theo.

"Tiểu Dạ Nguyệt, giọng cậu hay thật đó." Không biết là bạn học nữ nào lên tiếng, một câu nói lại khiến bạn bè nhao nhao lên.

"Đúng đó, giọng Tiểu Dạ Nguyệt hay thật đó. Có cảm giác trong trẻo tươi mát đầy sức sống, chốc lại cho ta cảm giác mềm mại. Trời ơi, nói chung là tui u mê quá."

"Tiểu Dạ Nguyệt, hay sau khi cậu nói chuyện bình thường được rồi cậu debut làm ca sĩ đi. Chỉ bằng gương mặt và giọng nói này thôi, tôi tin chắc cậu sẽ nổi tiếng, fan xếp cả triệu người."

Tiêu Dạ Nguyệt má đỏ môi hồng bật cười. Ngay cả tiếng cười của cậu cũng khiến bạn bè thoải mái.

"Nhưng mà êm hát dở nắm."

Cố Linh Lan cũng đùa cậu, "Cậu không cần lo. Để chị đây làm quản lý cho cậu, dù cậu hát dở tệ chị cũng khiến cậu debut thành công. Tuy nhiên cậu sẽ không có fan giọng hát, cậu sẽ chỉ có fan nhan sắc, fan bạn gái, fan giọng nói thôi."

Mọi người lại được trận cười nghiêng ngả.

"Không chỉ có riêng fan bạn gái, fan bạn trai chắc chắn sẽ có."

Lúc này Tiêu Dạ Nguyệt lại chắc nịnh phản bác lại.

"Không được, êm có bạn chai dồi, tiên xưng dất tốt."

"Có bạn trai thì có sao đâu. Họ là fan bạn trai, sẽ không thực sự là bạn trai em."

Tiêu Dạ Nguyệt nhất quyết không chịu có fan bạn trai.

"Tiên xưng sẽ dỗi."

Mọi người nghe vậy lại được mẻ ôm nhau cười.

"Đàn ông của cậu còn biết dỗi sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt nhớ lại bộ dáng ngày hôm qua của tiên sinh, cảm thấy tiên sinh lúc đó chắc chắn là đang dỗi, mặt tiên sinh cứ xị ra vậy nè.

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu cái rụp trả lời câu hỏi của bạn học, cậu còn bổ sung thêm.

"Tiên xưng còn hay khóc. Nếu êm có phan bạn chai, tiên xưng xẽ khóc chôi nhà mất."

Bạn học đưa mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng nhớ về bộ dáng Tống Cảnh Nghi ngày hôm đó ở nhà ăn, khí thế tổng tài lạnh lùng đầy mùi chết chóc lại còn có mặt khác như vậy. Các bạn học ôm nhau cười, cười đến ruột cũng muốn xoắn lại.

Họ quyết định không hỏi Tiêu Dạ Nguyệt vấn đề gì nữa, hỏi nữa họ sẽ thi nhau chạy vào bệnh viện để khâu bụng mất, cười muốn bể cái bụng.

Nhìn thấy Cố Linh Lan cười đến chảy cả nước mắt, ánh mắt Tiêu Dạ Nguyệt vẫn nghiêm túc nhắc lại với cô.

"Êm nói thật đó, tiên xưng xẽ không vui. Em không mún debut đâu."

Cố Linh Lan nhịn cười đưa tay vỗ vai cậu, "Chị hiểu mà."

Sau đó lại quay sang bạn học bên cạnh tiếp tục cười.

Tiêu Dạ Nguyệt thở dài một hơi. Nếu ngày nào tiên sinh cũng dỗi cậu sẽ rất mệt, cậu không muốn lại đau đùi nữa đâu. Sáng nay cậu dậy kiểm trai, bắp đùi trong đều vừa đỏ vừa sưng, lúc đi rất đau, đầu gối cũng vẫn đau.

Mọi người đều bắt đầu tuần mới bằng câu chuyện vui vẻ mà Tiêu Dạ Nguyệt kể, ai cũng khí thế trăm phần trăm ôn luyện, dù đạt kết quả tốt hay không họ đều sẽ cố hết sức mình cố gắng.

Chỉ riêng có một người từ lúc vào cửa đến khi ngồi vào chỗ, gương mặt vẫn luôn cứng đờ, bài học cũng không nghe lọt được vào tai, chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn Tiêu Dạ Nguyệt.

Tiêu Dạ Nguyệt nói chuyện được rồi, giọng nói còn rất hay, còn có thể debut làm ca sĩ, vậy cậu ta phải làm sao đây?

Nhiều năm cố gắng như vậy, bây giờ lại bị một người tự nhiên xuất hiện cướp đi hết thảy thành quả. Chỉ vì có thiên phú thôi sao? Chỉ vì nhà cậu ta có tiền sao?

Diệp Nam cuộn chặt bàn tay đè lên phím đàn khiến nó vang lên một âm thanh chói tai.

Lâm Nghị đứng trên bục đưa mắt nhìn xuống, cau mày nhắc nhở.

"Diệp Nam, tập trung."

Diệp Nam vội nói xin lỗi, từ lúc đó đến cuối giờ cũng không nhìn Tiêu Dạ Nguyệt lần nào nữa.

Giờ nghỉ trưa đến, Cố Linh Lan cầm một tờ đưa xuống cho Tiêu Dạ Nguyệt.

"Đây là bài hát mà chị viết, cậu mang về đàn thử xem. Ngày hôm qua chị đưa thầy Lâm chỉnh sửa rồi, đây là bản hoàn thiện. Cậu có chỗ nào gặp khó khăn thì nói lại với chị, chị sẽ bàn lại với thầy Lâm sửa chỗ đó."

Tiêu Dạ Nguyệt nhìn bài hát đã phổ nhạc dài kín hai mặt giấy, ánh mắt tròn to kinh ngạc.

"Chị viết nanh thật đó. Chị Cố dỏi quá."

Cố Linh Lan:.... Cảm ơn lời khen của em.

Thấy Diệp Nam đi qua cô cũng gọi lại, "Diệp Nam, bài hát mà mình đã viết, cậu mang về hát trước xem. Có chỗ nào không được thì nói mình."

Diệp Nam cầm lấy bản nhạc, thuận thế cùng đi theo hai người đến nhà ăn.

"Lời bài hát rất hay." Sau khi đọc qua hết một lần lời bài hát, Diệp Nam nhận xét một câu, mỉm cười nói với cô:

"Cậu vẫn luôn viết nhạc hay như vậy."

Cố Linh Lan không phải lần đầu được khen, nhưng là người thì ai cũng thích được khen mà, cô cười đến híp cả hai mắt.

Diệp Nam cầm chặt mép tờ giấy khiến nó nhau lại, thầm nhủ bản thân phải hát tốt bài hát này. Không chỉ hát tốt mà còn phải đàn tốt hơn Tiêu Dạ Nguyệt. Một buổi biểu diễn, cậu ta là sinh năm ba ưu tú nhất khoa, không thể nào lại để cho một tên nhà giàu mới vào cướp hết hào quang được.

Một sân khấu chỉ có thể nhìn vào một người tỏa sáng duy nhất, kẻ đứng sau sân khấu sẽ mãi là cái bóng của người ta, chẳng được người ta nhớ đến.

Một ý nghĩ xấu xa ngay lập tức hiện lên trong đầu cậu ta, từng bước cậu ta đi đều giống như từng bước cậu ta muốn hủy hoại Tiêu Dạ Nguyệt.

Đối với người nghệ sĩ, đôi bàn tay có thể nói là quan trọng như mạng. Không có ngón tay, không thể đánh đàn, giọng nói ngọng không thể hát. Như vậy không phải là quá tốt rồi sao?

Sau khi ăn trưa xong, Diệp Nam một mình ở trong phòng ký túc xá bất an đi lại. Dưới đất đã rải rác rất nhiều tờ giấy, trên mỗi tờ giấy đều ghi vài dòng, đều có tên Tiêu Dạ Nguyệt bị gạch chéo, theo đó là sơ đồ như lập một kế hoạch gì đó.

Đến tận khi cửa phòng bị gõ Diệp Nam mới giật mình hồi thần lại, vội vàng vơ giấy nhét vào hộc bàn, tiếp đó vò rối tóc làm như mới ngủ dậy chạy ra mở cửa.

Ở cửa là Triệu Mẫn đang nhăn mày vì cái nắng khó chịu của buổi trưa, cô cầm điện thoại vừa bấm vừa đi vào trong.

"Cậu vậy mà vẫn còn ngủ được sao?"

Diệp Nam ngáp một cái, làm ra tự nhiên đi về giường đáp lại: "Sao vậy? Không phải trưa nào mình cũng ngủ sao, cậu biết mà."

Triệu Mẫn mở topic nổi bật trong nhóm đưa cho Diệp Nam xem. Trên đó mọi người đang bàn luận sổi nổi về việc Tiêu Dạ Nguyệt đã nói chuyện được dưới một video quay lại Tiêu Dạ Nguyệt và bạn học nói chuyện buổi sáng.

Các bình luận tương tác cao nhất đều đang khen Tiêu Dạ Nguyệt nói ngọng trông rất đáng yêu, còn khen cả giọng cậu nghe rất hay. Bình luận đứng thứ ba còn so sánh giọng của cậu và Diệp Nam.

Bình luận đáp lại đều nói giọng Diệp Nam cũng rất hay, nhưng có cảm giác quá ngọt nên hơi ngấy, giọng của Tiêu Dạ Nguyệt thì ngược lại, có cảm giác tươi mát trong treo đáng yêu như giọng của em bé. Chốt lại là quá đáng yêu, thật muốn ôm, thật muốn thơm.

Thơm nữa chính là hai má hồng hồng của Tiêu Dạ Nguyệt lúc cậu ngượng ngùng, các bạn học viên đều đang ở trên nhóm gào thét cậu đáng yêu, muốn bẹo má cậu.

Một nhóm còn lại thì nói cậu hài, họ cười đến té ghế, cầu chủ nhóm đăng tiếp video cậu nói chuyện lên.

Họ dường như đã quên mất, mới chỉ vài ngày trước, cũng là trong nhóm này họ đã thi nhau chửi cậu như thế nào, còn nguyền rủa cậu. Con người thật có nhiều người mang bộ não của loài cá, nay làm mai quên, nay chửi người mai đã phủi sạch tất cả.