Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 62: Bánh bao của cha là giỏi nhất!



Diệp Nam cũng chẳng thèm để ý đến câu trả lời của Tiêu Dạ Nguyệt, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cậu.

Tiêu Dạ Nguyệt luôn chỉ ăn mặc rất đơn giản, hôm thì áo phông quần yếm, hôm thì áo sơ mi quần soóc, nhưng trang phục đơn giản lại đều là hàng hiệu, hàng đặt may riêng cậu ta thậm chí còn chưa thấy bao giờ. Dù có khoác lên mình chỉ có một cái áo cái quần nhìn bình thường như bao người, nhưng trên người cậu lại luôn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mà người thường không có. Một ánh hào quang khiến cho người ta nhìn vào chỉ biết ước ao.

Tiếng điện thoại vang lên liên tục nhanh chóng kéo cậu ta thoát khỏi suy nghĩ trong lòng.

Thấy tên người gọi đến, Diệp Nam cố ý đi lùi lại cách xa Tiêu Dạ Nguyệt một khoảng.

"Uông tổng."

"Nam Nam à, anh đang ở cổng trường em nè. Muốn đến đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn."

Người tên Hông tổng vừa nói xong mặt Diệp Nam liền tái mét. Cậu ta đưa ánh mắt hoảng hốt nhìn ra ngoài cổng, giọng nói cũng vô thức không còn mềm dịu như ban đầu.

"Sao anh lại đến trường em?"

Uông tổng ở bên kia cười một tiếng, "Bảo bối đừng giận mà. Anh hiểu nên anh đỗ xe ở cổng sau. Anh đã nhìn xung quanh rồi, không có ai hết. Chỉ có mấy người ăn xin thôi."

Diệp Nam cố gắng bình ổn lại cảm xúc, giọng nói cũng mềm dịu ngọt ngào trở lại.

"Được, em biết rồi, em sẽ ra ngay."

Cúp điện thoại, Diệp Nam gọi Tiêu Dạ Nguyệt lại, "Tiểu Dạ Nguyệt, bây giờ anh có việc gấp phải đi, không cần phải phiền em đưa anh về nữa."

Tiêu Dạ Nguyệt chớp mắt lo lắng hỏi lại, "Nếu kông để em ói tiên xinh đưa anh đi, cũng kông mất nhìu thời gian."

Diệp Nam mỉm cười khéo léo từ chối, "Không cần thật mà. Là một người bạn hẹn với anh, cậu ấy đã đợi ở cổng sau rồi. Tạm biệt em."

Vẫy tay chào tạm biệt xong Diệp Nam xoay người đi ngay, bước chân vội vàng.

Tiêu Dạ Nguyệt đứng chần chừ ở đó một lát rồi cũng chạy theo. Cậu chỉ muốn chắc chắn là Diệp Nam đã lên xe về, cậu chỉ sợ vì anh ấy ngại không muốn đi xe mà lại lén đi bộ về.

Tiếc rằng cậu vừa chạy đến cổng sau đã phải rụt người trở lại, tay còn vô thức đưa lên che miệng, hai mắt tròn to kinh ngạc.

Cậu sợ mình hoa mắt nhìn nhầm nên lại thò đầu ra nhìn lại để chắc chắn, nhưng thấy hình ảnh trước mắt quá đáng hơn lúc nãy mà cậu lại phải rụt ngay đầu về lại.

Anh Diệp Nam cùng một ông chú trung niên đầu hai thứ tóc đứng hôn nhau. Bàn tay ông chú kia còn luồn vào trong áo anh Diệp Nam nữa.

Tiêu Dạ Nguyệt lòng đầy bối rối, cậu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó ngớ người ra. Liệu có phải anh Diệp Nam đi ra đến đây thì gặp phải tên yêu râu xanh biến thái không? Vậy phải chạy ta cứu anh ấy.

Nhưng ông chú kia mặc một bộ vest đen đàng hoàng sạch sẽ,...

Tiêu Dạ Nguyệt còn đang không biết làm gì, cách đó một đoạn ngắn Diệp Nam đã đẩy ông chú kia ra, nũng nịu gọi một tiếng.

"Uông tổng."

"Bảo bối nhỏ thật ngọt." Miệng Uông tổng vừa nói vừa hôn lên cái cổ trắng của Diệp Nam.

"Uông tổng, anh bình tĩnh đã nào."

"Không sao hết, không phải mọi người đã về hết rồi sao. Em không cảm thấy làm ở đây rất kích thích à?"

Tiêu Dạ Nguyệt đứng sau cây cột nghe thấy cái tên Uông tổng, trong đầu hiện ngay lên hình ảnh Uông phu nhân, sau đó mới nhớ lại cuộc nói chuyện của Diệp Nam với người yêu của anh trong nhà vệ sinh.

Đây là người yêu của Diệp Nam sao? Tiêu Dạ Nguyệt tròn to hai mắt kinh ngạc. Anh Diệp Nam chỉ hơn cậu vài tuổi, nhưng người đàn ông kia rõ ràng có thể lớn hơn cả tuổi của bố anh ấy.

Tiếng chuông điện thoại của Tiêu Dạ Nguyệt rung, cậu giật mình vôi nắm chặt điện thoại chạy quay trở lại.

Hai người đứng sau bức tường đang hôn nhau cũng nghe thấy, Diệp Nam vội đẩy mạnh vị Uông tổng kia ra chạy lại vào cổng nhìn. Thân ảnh Tiêu Dạ Nguyệt chạy nhanh khuất sau dãy nhà, Diệp Nam đã không kịp nhìn thấy cậu. Nhưng cậu ta cảm thấy tiếng nhạc chuông điện thoại vừa rồi nghe rất quen, dường như đã từng nghe rồi ở đâu đó rồi. Là một bài hát về các chú thỏ.

Tiêu Dạ Nguyệt chạy như được lắp thêm tên lửa ở chân, cậu chạy lại đến cổng trước mới dừng lại, người hơi cúi, tay chống lên đầu gối thở hồng hộc.

Điện thoại trong tay cậu vẫn đổ chuông.

"Tiên....xinh..."

Tiếng gọi hụt hơi của cậu truyền vài tai Tống Cảnh Nghi, hắn dừng xe lại sát lề đường, "Em đang thi chạy sao? Ra cổng trường nào."

Tiêu Dạ Nguyệt tắt máy đi nhanh ra ngoài, đầu cậu ngó nghiêng trái phải, sau đó được một vòng tay to khỏe ôm vào.

"Làm sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Em vừa thi chạy thật sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, rút khăn tay gấp trong túi áo của Tống Cảnh Nghi ra lau qua loa lên mặt.

Tống Cảnh Nghi cười một tiếng kéo cậu vào xe, "Nào, đừng lau khăn đó. Để anh lau cho em."

Vừa nói vừa rút khăn ướt trong hộp ra.

"Có mát không?"

Thời tiết mùa hạ oi bức lại chạy một đoạn, bây giờ lại được lau bằng khăn mát, Tiêu Dạ Nguyệt nhắm mắt hưởng thụ gật gật đầu.

"Em đã đói chưa? Chúng ta khoan hãy về nhà, qua hiệu sách trước có được không?"

Tiêu Dạ Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu, "Ến hiệu xách nàm dì ạ."

Tống Cảnh Nghi vươn tay qua cài dây an toàn cho cậu, "Mua sách tập đọc cho em."

Tiêu Dạ Nguyệt nhăn mặt. Cậu có cảm giác bản thân sắp giống như mấy bạn nhỏ tiểu học, mỗi ngày đều học đánh vần.

Tống Cảnh Nghi đi xe đến một hiệu xách ở thành phố T của mình. Tiêu Dạ Nguyệt vẫn ngồi trên xe nghịch điện thoại, cậu đang chơi trò chém hoa quả.

Tống Cảnh Nghi đưa tay qua tịch thu điện thoại của cậu, "Ngoan nào, chúng ta vào lựa sách."

Hỏi qua nhân viên nhà sách chỗ sách tập đọc cho trẻ em, hai người đi lên lầu hai rồi rẽ trái. Trên lầu hai cũng có nhân viên đang xếp sách lên kệ, thấy hai người đến thì chạy vội lại hỏi thăm.

Nhờ nhân viên tư vấn, Tống Cảnh Nghi nghiêm túc lựa cho bé con của hắn năm quyển sách tập đọc ghép chữ.

Nhân viên nhà sách nhìn Tống Cảnh Nghi mở sách ra, nghiêm túc chỉ vào trang đầu đánh vần cho Tiêu Dạ Nguyệt đọc theo mà cười cứng ngắc.

Ai giải thích cho cô hiểu đây là hiện tượng gì không?

Thấy năm quyển sách này có vẻ đã ổn, Tống Cảnh Nghi mới đi tính tiền.

Nhân viên nhà sách cầm trên tay thẻ đen của hắn tính tiền mà tay run bần bật.

Lúc hai người đi xe về đến nhà, bất ngờ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc đậu ở trước cửa.

Ngay khi nhìn thấy chiếc xe, Tống Cảnh Nghi còn chưa dừng hẳn xe Tiêu Dạ Nguyệt đã mở cửa nhảy xuống. Tống Cảnh Nghi sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài.

Tiêu Dạ Nguyệt chạy hai bước làm một, hào hứng chạy vào trong nhà, miệng hét to, "Cha, cha.... cha ơi."

Tiêu Bằng đang ngồi trong phòng khách đợi, rảnh rỗi nên đang nghe lão Vương báo cáo tài chính công ty thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi. Ông kinh ngạc nhìn ra thì thấy con trai mình đang chạy vào, miệng rõ ràng đang gọi cha ơi.

Người đàn ông bao năm âm trầm trên thương trường giờ phút này lại kinh ngạc đỏ mắt, đuôi mắt còn ngấn lệ.

Ông vội vàng đứng dậy ôm lấy con trai, đang lai đến, nghe rõ con trai gọi cha ơi.

"Bánh bao...." Ngay cả giọng nói của ông cũng không giấu được sự nghẹn ngào.

Tiêu Dạ Nguyệt vui vẻ cười toe toét, "Cha... cha ơi, cha ến tăm con hả?"

"Bánh bao... con nói được rồi sao?"

Nghe cậu hỏi của Tiêu Bằng, Tiêu Dạ Nguyệt mới nhớ ra tin vui này, "Cha, cha, con ói được ròy nè."

Tiêu Bằng đỏ mắt vuốt mặt cậu, "Bánh bao của cha giỏi quá."

Lão Vương đứng bên cạnh cũng mỉm cười hiền từ mà cúi đầu chúc mừng một một câu, "Chúc mừng Tiêu gia, chúc mừng cậu chủ nhỏ. Cậu chủ nhỏ giỏi quá!"

Tiêu Dạ Nguyệt được Tiêu Bằng ôm ở trong lòng cười khúc khích.

Hai cha con ngồi nói chuyện một hồi lâu Tống Cảnh Nghi mới đi vào, hình như hắn vừa nghe điện thoại xong.

"Bác Tiêu, Dạ Dạ vừa đi học về còn chưa ăn, bác cũng cùng vào ăn tối đi."

Tiêu Bằng lần đầu tiên nở nụ cười tươi với Tống Cảnh Nghi nói được.

Tống Cảnh Nghi nhìn thấy nụ cười của ông cũng bất ngờ. Tính cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Bằng cười hạnh phúc đến như vậy. Một nụ cười hạnh phúc như buông bỏ được gánh nặng, một nụ cười đầy nhẹ nhõm.

Tiêu Dạ Nguyệt luôn là người ở đầu quả tim của ông, cậu là nụ cười, là lo lắng, là mục tiêu mà ông cố gắng. Sau cái chết của mẹ cậu, cậu bị câm, đối với ông luôn là sự tự trách không buông bỏ được.

Lúc này có thể thấy cậu vui vẻ vui đùa chạy nhảy gọi cha cha, ông đã có thể buông được nỗi lòng lớn nhất mà thoải mái.