Trọng Sinh Chi Ta Là Quý Phi Bạch Tụ

Chương 7



Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh.

Nén nhang tàn, chúng ta bước vào vòng đối kháng đầu tiên.

Đúng như dự đoán, cả hai người kia đều lựa chọn khiêu chiến với ta. Ngạc nhiên là thái tử cũng đồng thời khiêu chiến với tứ điện hạ.

Ta không phát triển bộ binh hay kỵ binh mà chỉ tập trung xây dựng lực lượng pháo binh.

Tứ điện hạ dùng bộ binh kết hợp với kỵ binh để đánh với ta, rồi dùng pháo binh phòng thủ với thái tử.

Thái tử sử dụng kỵ binh để tấn công cả hai đầu. Nhưng anh ta dùng kỵ binh cấp trung để tấn công ta còn dồn hết kỵ binh xạ kích để tấn công tứ điện hạ.

Kết quả, ta thành công phòng thủ được cả hai đầu biên giới, lãnh thổ toàn vẹn.

Bọn họ không ngờ tới chuyện ta tính toàn dùng số lượng để bù cho chất lượng. Ta liên tục phát triển pháo binh cấp thấp rồi lợi dụng địa hình sông suối khiến pháo binh của ta không chết cứng một chỗ mà có thể đánh chạy luân phiên, kịp thời bổ sung lực lượng cho chiến trường, cuối cùng cầm cự được cho đến hết thời gian.

Thái tử thành công chiếm được một kho lương của tứ điện hạ, mở rộng lãnh thổ thêm một phần năm và đã sở hữu một phần đồng bằng. Lần đối đầu sau, thái tử sẽ càng mạnh hơn bây giờ.

Tứ điện hạ là người thua thiệt nhất ở trận đối kháng đầu tiên này. Có lẽ tứ điện hạ không ngờ thái tử lại dồn toàn lực tấn công hắn chứ không phải là quả hồng mềm như ta. Và có lẽ tứ điện hạ cũng không ngờ bản thân chẳng thể thành công hạ được ta ngay lượt đầu tiên. Nhưng tứ điện hạ sở hữu toàn bộ tài nguyên, có đủ điều kiện để vực dậy và phát triển thần tốc, lần đối đầu sau, tứ điện hạ mới là kẻ đáng gờm.

Điều ngạc nhiên nhất trong cuộc đối kháng đầu tiên là việc thái tử đã cường hóa kỵ binh của anh ta thành kỵ binh xạ kích, là trạng thái đỉnh cao mà trò chơi này cho phép.

Ta âm thầm liếc mắt nhìn thái tử. Đây quả thật là một người rất quyết đoán. Đặt lên bàn cân so sánh với tứ điện hạ liền nhìn ra sự khác biệt. Một người nắm giữ toàn bộ lợi thế, lại không biết lợi dụng triệt để thế mạnh để đánh nhanh thắng nhanh. Một người dám lựa chọn mạo hiểm để đạt được mục đích.

Thái tử gật đầu khen ta:

"Bạch tiểu thư, làm rất tốt."

"Đa tạ thái tử khen tặng. Thiếp thân không dám nhận. Chỉ cầu mong một đường sống mà thôi."

Thái tử đưa mắt nhìn ta chăm chú mà không nói gì, sau đó quay sang cười với tứ điện hạ.

"Tứ đệ, đa tạ đã nhường Cô một phần đất."

Tứ điện hạ không thể không cười lớn để tỏ vẻ tâm trạng đang thoải mái.

"Hoàng huynh khách khí."

Sau đó chúng ta bước vào trận đối kháng thứ hai. Lần này quy tắc trò chơi thay đổi, chúng ta có thể vừa tham chiến vừa phát triển. Trên toàn bản đồ có thể phân ra các khu vực tấn công hay phòng thủ tùy theo tình hình.

Thời gian quy định vẫn là một nén nhang. Nén nhang tàn, trò chơi sẽ kết thúc.

Thái tử vẫn như cũ lựa chọn tấn công vào hai vùng đồng bằng lớn nhất của ta và tứ điện hạ.

Tứ điện hạ lần này chia binh ra làm hai, một nửa phòng thủ với thái tử, một nửa tấn công ta.

Ta dồn toàn bộ pháo binh của mình vào hàng phòng thủ với tứ điện hạ, lại mang bộ binh ngược theo dòng sông đi vào vùng núi của thái tử. Đây là vùng địa hình mũi nhọn, nằm ngay biên giới giữa ba phe.

Qua một thoáng, thái tử chiếm được ba kho lương của ta, lại dùng nhân lực vừa bổ sung nâng cấp đội quân của mình, sau đó tiếp tục tạo sức ép lên mặt trận với tứ điện hạ.

Ta thành công chiếm được rảnh núi bên đất của thái tử, có được khoáng sản ta lập tức nâng cấp bộ binh của mình rồi lợi dụng khoảng cách địa hình mà chạy sang tấn công tứ điện hạ.

Tứ điện hạ bỗng nhiên nhìn thấy quân binh của hai đối thủ đột ngột gia tăng sức mạnh, ngỡ ngàng nhìn lên mới thấy ta đã dùng ba mảnh đồng bằng đổi lấy một phần khoáng sản.

Có lẽ tứ điện hạ không ngờ ta lại bắt tay cùng thái tử để đối phó hắn. Trong mắt hắn, ta hẳn nên thỏa hiệp với hắn rồi cùng bắt tay nhau đối phó thái tử. Kiếp trước ta quả thật lựa chọn như vậy. Nhưng mọi chuyện thay đổi rồi, sau khi ta nhìn ra bộ mặt thật của hắn.

Về phần thái tử sao?

Ta hoàn toàn buông bỏ hàng phòng ngự bên biên giới với thái tử. Thái độ nhân nhượng cầu hợp tác rất rõ ràng. Thái tử lại chỉ chiếm đúng ba kho lương, vừa đủ để duy trì số lượng quân binh của bản thân. Thái tử cũng rất hào phóng nhường lại một phần khoáng sản để ta phát triển bộ binh. Đây là anh ta nhân từ không háo thắng hay đây là một lời đáp trả với yêu cầu hợp tác của ta?

Trò chơi kết thúc, thái tử toàn thắng.

Thái tử chiếm được ba phần đất của ta, chiếm được hai phần đất của tứ điện hạ, trừ đi một phần đất nhường cho ta, anh ta vẫn nhiều hơn bốn phần đất so với khởi điểm. Ta mất ba phần đất nhưng chiếm được một phần đất của mỗi đối thủ, so với khởi điểm ta chỉ thua một phần. Tứ điện hạ tổng cộng mất ba phần đất, không chiếm được phần đất nào của cả hai đối thủ, hắn thua.

Thái tử cười lớn.

"Sảng khoái."

Tứ điện hạ nắm chặt tay, có vẻ rất không cam lòng với kết cục, nhưng hắn lại không thể tỏ vẻ giận dữ trước mặt thái tử nên đành cười giả lả.

"Không tồi. Nhưng chỉ là trò chơi thôi."

Thái tử cười cười.

"Tứ đệ nói rất đúng. Chỉ là trò chơi thôi."

Ta bình thản tiếp lời:

"Nhưng đúng là một trò chơi thú vị."

Thái tử thích thú nhìn ta.

"Cô vẫn còn một phiên bản trò chơi này trong phủ đệ. Bạch tiểu thư nếu thích, Cô không ngại dùng lễ tặng người. Chỉ phiền Bạch tiểu thư theo Cô về phủ đệ một chuyến."

Ta mở to hai mắt, đây chính là điều ta đang chờ đợi, cơ hội rời khỏi. Thái tử nếu thực sự muốn tặng trò chơi, ngay đây đang có một phiên bản, đóng gói đưa qua là được rồi. Vì sao cần ta ghé qua phủ đệ để lấy? Đây không phải là một cách gián tiếp để thông báo rằng thái tử muốn mang ta đi sao?

Vậy là ta lập tức nhúng người hành lễ.

"Đa tạ thái tử có lòng ban tặng lễ vật. Thiếp thân cầu còn không được."

Sau đó ta quay sang tứ điện hạ, vừa thông tri mà cũng vừa uy hiếp.

"Cảm phiền tứ điện hạ cho người mang vú nương và hài nhi trở về, thái tử đang chờ."

Thái tử nhướng mày, nhìn ta rồi nhìn tứ điện hạ.

Tứ điện hạ thì đang chăm chăm nhìn ta, vẫn chưa trả lời. Hắn đương nhiên không muốn thả người. Cơ hội như hôm nay sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Nhất là sau khi hắn bộc lộ dã tâm trước mặt ta. Nếu hôm nay còn không uy hiếp được ta, e rằng về sau sẽ không thể nữa. Hắn không cam lòng buông bỏ phủ thừa tướng.

Thái tử là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng lơ lửng trên đầu chúng ta.

"Là vú nương và Bạch tiểu công tử phải không? Thủ vệ bên Cô có nhìn thấy, để họ đi đón là được."

Ta quay đầu, cảm kích nói:

"Vậy làm phiền thái tử điện hạ."

"Không phiền. Bạch tiểu thư, mời. Tứ đệ, Cô đi trước, lần sau chúng ta lại đấu một ván."

Thái tử nói xong liền quay người bước đi. Ta vội vàng chạy theo. Còn tứ điện hạ vẫn ngồi yên một chỗ, căm hận nhìn theo bóng lưng của hai chúng ta khuất dần sau rặng cây.

Cõi lòng ta như ở trên mây, nỗi lo lắng sợ hãi vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Đến khi tỉnh trí trở lại, ta mới thấy bản thân đã ở bên trong xe ngựa. Thái tử ngồi trước mặt ta, đang chống cằm nhìn ta chăm chú, thấy ta đã tỉnh hồn mới cười cười khiển trách:

"Một đấng ngọc thụ lâm phong như Cô ngồi trước mặt mà Bạch tiểu thư vẫn chưa từng liếc mắt nhìn một lần. Thật khiến Cô đau lòng."

Ta hoảng hốt cúi đầu.

"Thiếp thân thật thất lễ. Mong thái tử trách phạt."

Thái tử dùng một cây quạt, chặn ngay cằm nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Hôm nay Cô tự mình xuất trận cứu Bạch tiểu thư một mạng. Bạch tiểu thư, nàng nên lấy gì báo đáp Cô đây?"

Ta còn chưa kịp lên tiếng thì thái tử đã nhếch mép cười tà.

"Nếu không thì.. lấy thân báo đáp? Cô không ngại mỹ nhân tự mình dâng tới cửa đâu."

Ta không giấu được sự hoảng sợ dâng lên trong đáy mắt.

Kiếp trước, ta không có nhiều cơ hội nhìn thấu người trước mặt này. Thái tử bị xử tử khi còn quá trẻ.

Kiếp trước, tứ điện hạ và thái tử cũng chưa từng trực diện đối kháng.

Tứ điện hạ là người cực kỳ biết ẩn nhẫn, sẽ không chân chính bộc lộ dã tâm vọng tưởng cho đến khi nắm chắc phần thắng trong tay. Tứ điện hạ dồn toàn lực giáng một đòn xuống, thái tử liền bị xử tử, cơ bản không có cơ hội trở mình.

Thái tử được phong hào khi mới một tuổi, ngay sau khi Trần quý phi qua đời. Hai mươi năm tuổi đời của anh ta đều nằm dưới bóng Liễu hoàng hậu. Cho nên trong mắt thái tử, đối thủ cản trở quyền lực của anh ta chỉ có Liễu gia. Mặc dù anh ta nương nhờ Liễu gia nhưng đồng thời cũng không muốn trở thành con rối của họ.

Tứ điện hạ trong mắt thái tử có lẽ còn không đủ trọng lượng bằng Bạch Tụ ta đây.

Phủ thừa tướng trước giờ vẫn giơ cao lá cờ trung lập. Thái tử lăn lộn trong triều từ sớm, hẳn đã biết không thể thay đổi cách nhìn của cha ta. Nhưng nếu hôm nay ta đã tỏ ý cầu cạnh, nói không chừng thái tử quả thật sẽ nghĩ tới chuyện lôi kéo Bạch gia thông qua con cờ là ta.

Ta không biết thái tử thực sự là người như thế nào, có thể còn đáng sợ hơn cả tứ điện hạ. Chẳng lẽ ta vừa nhảy khỏi móng vồ của một con cọp, lại rơi vào móng vuốt của một con rồng ư?

Bởi vì bị ép mở to mắt để nhìn mà không dám chớp, qua một hồi mắt ta liền bị xót, nước mắt sinh lý bắt đầu đong đầy trong vành mắt.

Thái tử thở dài một hơi, rút cây quạt về, quay đầu nhìn ra song cửa.

"Nước mắt mỹ nhân đúng là vũ khí sắc bén. Đâm cho lòng Cô cũng tiếc thương."

Ta bối rối cúi đầu lau khóe lệ, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.

"Thái tử điện hạ, ân tình hôm nay thiếp thân có thể dùng thông tin để đổi."

"Thông tin gì?"

"Thông tin mà thiếp thân đã truyền lời."

Thái tử quay đầu, híp mắt nhìn ta đầy nguy hiểm.

"Bạch tiểu thư, từ đâu mà nàng biết được thông tin này?"

Ta ngẩng mặt, không sợ hãi nói:

"Từ người trong cuộc."

Thái tử rất có thể không phải là con ruột của hoàng thượng.

Ở kiếp trước, đây chính là tin tức động trời đã khiến thái tử bị xử chém, toàn bộ kẻ hầu trung thành đều bồi táng theo. Có thể hoàng thượng khi ấy còn muốn mượn cớ để diệt trừ cả Liễu gia nhưng Liễu gia đâu phải đèn cạn dầu. Hoàng thượng không có chứng cớ chứng thực Liễu gia là tòng phạm, cho nên Liễu gia chỉ bị phán tội vô tri ngu mụi, toàn vẹn giữ được một nửa quyền lực.

Liễu hoàng hậu không thể có con, là hậu quả của việc tranh đấu giữa các phi tần hay là ý muốn của chính hoàng thượng thì không ai biết được. Vì muốn lấy lại thế cân bằng với Dương quý phi, Liễu hoàng hậu lừa mang em họ của mình tiến cung rồi sắp đặt để hoàng thượng nhìn thấy.

Trần Khả Nhu là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Hoàng thượng vừa gặp đã say mê như điếu đổ, lập tức ôm mỹ nhân về cung điên long đảo phượng, ngày hôm sau liền sắc phong cho nàng thành Trần quý phi.

Trần quý phi thực sự không nghĩ tới chuyện bước vào cung nội bởi vì nàng có một mối tình sâu nặng với thanh mai trúc mã là Hoành Luật. Hai người bọn họ vốn sinh trưởng ở vùng tây bắc, cùng nhau về kinh thành, những tưởng chỉ để thăm hỏi và ra mắt ngoại tổ mẫu, nhưng sự việc đưa đẩy lại khiến Trần Khả Nhu không thể quay đầu được nữa.

Hoành Luật bị Liễu gia giam lỏng trong biệt viện cho đến sau lễ đăng phong.

Trước khi Hoành Luật bị tống về tây bắc, Trần quý phi từng gặp mặt tình lang một lần cuối tại Liễu gia. Rất nhiều người biết chuyện hai người họ củi khô bốc lửa, tình ý nồng nàn như thế nào trong lần gặp đó.

Ba tháng sau, Trần quý phi mang thai. Đứa bé là con của ai, ngay cả Trần quý phi cũng không thể nói được.

Trần quý phi ở trong cung luôn luôn sầu khổ, một năm sau liền ôm bệnh mà qua đời. Hoàng thượng vì quá yêu thương Trần quý phi nên đã lập tức sắc phong cho con của nàng thành thái tử, khi đó thái tử chỉ mới tròn một tuổi.

Sau khi đứa bé được sắc phong, Liễu gia vì muốn bảo vệ bí mật chu toàn nên đã giết toàn bộ người hầu ở viện ngày hôm đó, chỉ trừ vú già chăm nom cho thái tử.

Câu chuyện này có lẽ không thể trở thành bí mật động trời nếu Trần quý phi, trong lúc lâm chung, không tự tay viết một lá thư gửi cho tình lang ngoài tây bắc. Trong lá thư ấy, Trần quý phi lại khẳng định chắc chắn thái tử chính là kết tinh tình yêu của bà và Hoành Luật.

Ở kiếp trước, Hoành Luật về tây bắc liền thất chí, suốt ngày rượu chè bỏ cả tương lai. Nhưng sau khi nhận được phong thơ của Trần quý phi, ông ấy liền vực dậy tinh thần, bắt đầu âm thầm sống vì một niềm hạnh phúc giản đơn, đứa trẻ tôn quý nhất thế gian này chính là con trai của ông.

Về sau ông ta còn lăn lộn trở thành gia sư của Diệp phủ ngoài Biên thành. Cái bí mật kia là do một lần say rượu ông ta huênh hoang khoe ra. Đương nhiên chẳng ai thèm tin. Nhưng Diệp Vĩnh Thiên vẫn thông tri đại ca ta.

Sau đó ta dùng bí mật này để giúp tứ điện hạ đạp đổ thái tử.

Với một vị quân chủ mà nói, một phần vạn khả năng vẫn là khả năng. Tình yêu của hoàng thượng dành cho thái tử lúc trước nhiều bao nhiêu thì sau khi biết chuyện lại càng hận bấy nhiêu. Hoàng thượng bị nỗi hận che mờ lý trí đến nỗi bỏ qua chín phần vạn khả năng thái tử là con ruột của mình, quyết định đem người xử trảm.

Kiếp này, Hoành Luật đã bị ta giấu đi.

"Thái tử điện hạ, thiếp thân nguyện giao người cho ngài để báo đáp ân tình hôm nay."

"Người đâu?"

"Trong nhà lao của Biên thành ngoài Tây Bắc."

Thái tử nhướng mày:

"Ông ta phạm tội gì?"

"Không phạm tội. Nhưng người như ông ta rất dễ rượu vào lời ra, thả rông ở bên ngoài thì không an toàn."

Thái tử vén rèm ra dấu gọi thuộc hạ thân tín để dặn dò, sau đó nhìn xoáy vào ta, nói:

"Bạch tiểu thư, xem chừng nàng đã biết bí mật này từ lâu, còn phòng ngừa chu đáo như vậy. Cô thật thắc mắc, vì sao đến hôm nay nàng mới nói ra? Quả thật không thể không khiến Cô suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ nàng còn mưu tính nào khác?"

Hai tay ta nắm chặt, cõi lòng có hơi run rẩy. Người trước mặt quả là đáng sợ. Ta không đoán được anh ta thực sự muốn gì. Nếu nghĩ tới chuyện giết ta diệt khẩu thì không nên nói thẳng ý đồ như thế kia. Còn nếu đã chấp nhận thâm ý của ta thì không nên tạo áp lực ngàn cân cho ta chứ.

Ta đành thẳng thắn bày tỏ:

"Thiếp thân chỉ mong một con đường sống. Cầu thái tử chu toàn."

"À, vậy sao.."

Thái tử không nói nữa, nhắm mắt tĩnh tâm. Hai chúng ta rơi vào im lặng.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Cho đến khi xe dừng hẳn lại, thái tử mới chậm rãi lên tiếng:

"Bạch tiểu thư, Cô tiễn nàng đến đây thôi."

Ta nôn nóng bất an:

"Còn hài nhi.."

Thái tử khẽ cười, hô một tiếng:

"Người đâu!"

Sau đó ta nghe ngoài xe vọng tới tiếng la của vú nương. Ta vươn tay vén rèm nhìn ra, trông thấy vú nương ôm hài nhi đang được một người đỡ xuống lưng ngựa. Có lẽ vì không quen cưỡi ngựa nên bà hơi hoảng hốt. Ta thở dài một hơi, lúc này cõi lòng mới thật sự an hòa.

Thái tử thấy ta buông rèm ngồi trở lại, cười cười mở miệng trêu chọc:

"Bạch tiểu thư, nàng không nỡ rời xa Cô sao?"