Trọng Sinh Chi Tầm Thạch Giả

Chương 2



Chủ nhân của thân thể này trẻ tuổi hơn so với cậu, hiện tại chỉ mới hai mươi hai tuổi. Trải qua hai mươi hai năm sinh hoạt tuy nói là vô vị nhưng nếu hồi tưởng lại tất cả một lần thì cũng có thể coi là một công trình lớn. Lúc ấy, ở trong mộng cũng chỉ có thể nhìn thấy những ký ức không thể nào quên của thân thể này. Có rất nhiều chi tiết cậu cần dần dần hồi tưởng lại từng cái từng cái.

Nghĩ tới lời nói lúc trên bàn cơm của Lâm Thu Nhã, Lâm Lạc Nhiên nói:"Tiểu Kim, mở ra tư liệu tìm kiếm."

Tiểu Kim là tên cậu vừa mới đặt cho người máy. Tuy rằng ban đầu bị nó phản đối, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

"Tư liệu tìm kiếm đã mở ra." Tiểu Kim hồi đáp. Giọng nói không cứng nhắc giống như giọng của những người máy đời trước cậu nghe, ngược lại giọng rất thanh, mềm mại như của một bé trai, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.

"Tìm kiếm công ty Dật Phong, Thiệu Dật Hoài." Lâm Lạc Nhiên trầm giọng nói. Ba ngày sau chính là hôn lễ. Ít nhất cậu phải biết vị hôn phu tương lai của mình là như người thế nào.

Màn hình xuất hiện trên vách tường, tư liệu nhanh chóng được chọn lọc.

Chờ Tiểu Kim giới thiệu lý lịch cá nhân thật dài của anh, Lâm Lạc Nhiên phát hiện chính mình đúng là xem thường người đàn ông kia.

Dật Phong khống chế hơn 50% sản nghiệp trên thị trường, hoàn toàn xứng đáng là công ty buôn bán hàng đầu. Bản nhân Thiệu Dật Hoài cũng vĩ đại tương đương thế, thủ đoạn phi phàm, nhân phẩm đoan chính, hoàn toàn xứng đáng là kim quy tế(*). Nhóm quan chức cấp cao của Liên Minh đều hy vọng Thiệu Dật Hoài có thể cùng một vị thiên kim của quan viên chính phủ nào đó kết hôn, đáng tiếc Thiệu Dật Hoài dường như vẫn biểu hiện ra mình muốn độc thân, làm cho bọn họ cũng không thể làm gì được, Thiệu Dật Hoài được cho là người đàn ông hoàn hảo hiếm thấy trong thời đại này.

*(kim quy tế: con rùa vàng, ý khen con rể vàng trong lòng các cụ)

Tuy nói hiện tại mọi người thường không theo đuổi kết hôn sinh con, nhưng rất nhiều người theo chủ nghĩa độc thân đều sẽ lựa chọn thỉnh thoảng đi bar thả lỏng một phen, tìm kiếm người tâm đầu ý hợp. Thiệu Dật Hoài hình như chưa bao giờ như vậy, nếu không phải y học của thế giới này phát triển, Lâm Lạc Nhiên nhịn không được mà hoài nghi này người đàn ông này có phải có chỗ nào đó nói không nên lời hay không.

Nhất định phải cùng một người cứng nhắc như vậy chung sống sao?... Lâm Lạc Nhiên ngã lên giường, trong lòng thở dài. Tuy nói hào khí bừng bừng dũng cảm đối mặt với hết thảy tình cảm của thân thể này, nhưng mà... nói không lo lắng là giả. Từ trước đến nay cậu còn chưa có nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn...

Có điều nghĩ lại thì Thiệu Dật Hoài kia hẳn là cũng không có cảm tình với mình, hai người "tương kính như băng"(*), có lẽ cũng có thể bình an vô sự. Về phần ly hôn, không phải Lâm Lạc Nhiên không nghĩ tới. Nhưng hiện tại cậu không đủ hiểu biết đối với thế giới này, hoàn toàn không có năng lực sinh hoạt độc lập, so với việc trở lại nhà họ Lâm, cậu càng hy vọng có thể cùng Thiệu tiên sinh vui vẻ ở chung.

(* tôn trọng nhau nhưng lạnh lùng xa cách)

Nguyên chủ của thân thể này vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng hầu như đều không đến trường, cậu đến trường học chỉ vì bằng tốt nghiệp, đứa nhỏ này bình thường cũng chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa, đến Tiểu Kim cũng rất ít sử dụng, trừ bỏ một ít thường thức, cũng không đủ hiểu rõ thế giới bên ngoài, Lâm Lạc Nhiên quả thật hoài nghi 'y' mấy năm nay vượt qua như thế nào.

Cậu tính toán về sau sẽ đi ra ngoài nhiều một chút, tìm hiểu thế giới này và tài năng nhỏ nhoi của chính mình...

Có điều suy nghĩ về tương lai lâu dài của cậu lại bị đánh gãy. Cậu có khách.

Lâm Lạc Nhiên đến phòng khách, phát hiện ra đó là một người trung niên xa lạ, thoạt nhìn rất nghiêm túc, mặc một bộ âu phục cũ. Mẫu thân Lâm Lạc Nhiên đang tiếp đãi ông. Ông nhìn thấy Lâm Lạc Nhiên đi xuống liền lập tức đứng dậy cúi chào cậu: "Chào Lâm thiếu gia, tôi là quản gia nhà họ Thiệu, Thiệu Tuyền, hôm nay mạo muội tới quấy rầy ngài." Giọng nói của Thiệu Tuyền so với Tiểu Kim còn cứng nhắc hơn, làm cho người ta cảm giác ông nhất định là một quản gia thực đáng tin cậy.

Sắc mặt mẫu thân Lâm Lạc Nhiên lúc xanh lúc trắng, vừa rồi vô luận bà làm gì thì vị quản gia kia đều rất khách sáo, hiện tại ông lại cung kính với Lâm Lạc Nhiên... Vốn nghĩ từ chỗ vị quản gia này tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Thiệu, hiện tại xem ra là uổng phí công sức.

Tuy rằng khi Thiệu Tuyền giải quyết mọi việc bộ mặt chung quy đều không thay đổi, Lâm Lạc Nhiên lại có ấn tượng rất tốt với ông, ít nhất người như thế rất ít khi làm vẻ dối trá, cậu về ở Thiệu gia hẳn cũng sẽ không bị xa lánh.

Lâm Lạc Nhiên cười gật đầu: "Chào Thiệu quản gia, hôm nay tới đây có chuyện gì sao?"

Lâm Lạc Nhiên ôn hòa có lễ tiết khiến sắc mặt Thiệu Tuyền dịu đi đôi chút, tuy nhiên vẫn trưng ra khuôn mặt than, nhìn không ra điều gì.

Thiệu Tuyền: "Hôm nay muốn mời thiếu gia đi thử lễ phục. Tuy rằng số đo đều đã có, nhưng tốt nhất vẫn nên tự mình đi thử một chút." Thiệu Tuyền ngay từ đầu đã tính toán tiêu phí một phen miệng lưỡi khuyên bảo vị này thiếu gia, đối với tính cách Lâm Lạc Nhiên ông hoàn toàn có thể hiểu, cưới một vị bạn lữ như vậy đối với Đại thiếu gia nhà mình mà nói ông thật sự là vừa mừng vừa lo. Mừng vì, thiếu gia rốt cục cũng nguyện ý kết hôn, đối tượng cũng không phải là một chàng trai bốc đồng, lo vì, tính cách vị thiếu gia này quá mức yếu đuối, không có khả năng trở thành một người 'vợ' hiền của thiếu gia...

Nay xem ra... tâm tư trước đó của Thiệu Tuyền nhanh chóng biến mất, có lẽ lời đồn đãi hơi quá sự thật...

Trong lòng Lâm Lạc Nhiên biết mấy việc lặt vặt chuẩn bị cho kết hôn là không thể tránh, đây cũng là cơ hội tiếp xúc với người nhà họ Thiệu, về sau sinh hoạt của cậu tránh không được còn phải dựa vào vị quản gia này.

Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Thiệu quản gia chờ chút, tôi đi lên thay quần áo rồi xuống." Thiệu Tuyền hơi hơi hạ thấp người, tiếp tục chờ ở phòng khách.

Sau khi Lâm Lạc Nhiên đi xuống, Thiệu Tuyền trực tiếp bỏ qua mẹ Lâm, dẫn Lâm Lạc Nhiên ra ngoài. Lâm Lạc Nhiên cũng không có hảo cảm với mẫu thân, chỉ khẽ gật đầu ý muốn nói mình đi ra ngoài, bà tức giận đến chén trà đều đập nát.

Một đám người trẻ trong gia tộc nghe nói người của nhà họ Thiệu đến đều nhanh chóng chạy tới hỏi thăm tin tức, nhìn thấy sắc mặt Lâm Mộc âm trầm cũng không dám hỏi gì. Chỉ có Lâm Thu Liên tiến lên an ủi mẹ Lâm. Lâm Thu Liên là em cùng cha khác mẹ với Lâm Lạc Nhiên, mà mẹ Lâm hiện nay cũng chính là mẹ kế của Lâm Lạc Nhiên, mẹ đẻ Lâm Thu Liên. Lâm Thu Liên có diện mạo ôn nhu, nhưng tâm tư lại thâm sâu như mẹ Lâm, đối với người lớn trong nhà vô cùng ngoan ngoãn hiếu thảo, còn đối với Lâm Lạc Nhiên thì vô cùng khác biệt.

"Mẹ, đừng tức giận, nhà họ Thiệu... từ đầu đã chướng mắt chúng ta..." Lâm Thu Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ mẹ Lâm, nhẹ giọng an ủi, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia mất mát.

Mẹ Lâm nhìn thấy biểu tình của Lâm Thu Liên liền biết cô lại suy nghĩ đến Thiệu Dật Hoài, vỗ tay con gái thở dài nói: "Mẹ cũng hy vọng người gả đi là con... Nhưng, vì sao lại là nó!" Thanh âm của mẹ Lâm có chút tức giận, căm hận nói: "Đứa con trai yếu đuối vô năng kia làm sao so được với con gái của ta!"

Mặt Lâm Thu Liên đỏ ửng, có chút xấu hổ: "Mẹ! Đừng nói nữa! Là Thu Liên không có phúc khí... Ông nội thương anh như vậy... Tự nhiên sẽ đem mọi thứ tốt nhất đều cho anh..."

Mẹ Lâm nghe xong đột nhiên nghĩ tới gì đó, cười lạnh nói: "Con gái ngoan, con đã nhắc nhở ta! Thứ tốt cũng không thể để một mình nó chiếm tất!"

Lâm Thu Liên biết mẫu thân đã nghĩ thông suốt, không nói thêm gì nữa, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười.

Lúc này Lâm Lạc Nhiên còn chưa biết bản thân đã bị người ta tính kế, cậu hiện tại còn đang trải nghiệm thế giới thần kì.

Công tác bảo vệ môi trường được làm rất tốt, trên đường có thể thấy được cây cối đặc sắc của Hành tinh Hy Vọng, xe huyền phù cũng sử dụng năng lượng có thể tái sinh, các loại sản phẩm đa số không gây ô nhiễm, nhân loại quả thật đã tận lực bảo vệ nhà mới.

Thiệu Tuyền dừng xe ở một cửa hàng, xuống xe lập tức có nhân viên tiến lên phục vụ, bọn họ đã hẹn trước nên có thể trực tiếp đi vào thử lễ phục.

Lâm Lạc Nhiên cũng là lần đầu tiên đến loại cửa hàng này, không rõ ràng trào lưu của thời đại này lắm, chỉ thấy trong cửa hàng có đủ loại trang phục kỳ quái khiến cậu giật mình. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lễ phục kết hôn không cần quá khoa trương.

Cũng may một ít tập tục kết hôn của nhân loại vẫn chưa mất đi, lễ phục vẫn giống như cũ, tây trang màu trắng. Khung xương Lâm Lạc Nhiên tương đối cân xứng, mặc tây trang vào khiến mị lực gia tăng rất nhiều, đứng trước gương chính là một vị công tử tuấn tú thanh nhã, khiến cho một đại nhân vật như Thiệu Tuyền cũng sửng sốt, ánh mắt ông liếc một cái liền nhìn ra được khí thế của đứa nhỏ này... Tuy rằng ôn hòa nhưng không yếu đuối, xem ra cũng là một người có tài... Lời đồn bên ngoài đúng là không đáng tin!

Bất tri bất giác ấn tượng của Thiệu Tuyền đối với Lâm Lạc Nhiên cũng chậm rãi tốt lên.