Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 45



Tả Dĩ Uyên không biết lời này của Sở Cảnh là có ý gì, có thể chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng cũng có khả năng… tim hắn đập nhanh hơn trước, Tả Dĩ Uyên cũng không dám đi xác nhận lại một lần nữa. Cắn cắn đầu lưỡi, một trận đau đớn kéo hắn tỉnh lại khỏi những suy nghĩ mơ hồ, ổn định tinh thần, vươn tay vuốt ve mái tóc đen bóng của Sở Cảnh, lập tức chuyển hướng nói với Chris: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”

Sắc mặt Chris tương đối khó coi: “Gió bão thật sự quá mạnh, hiện tại thân máy bay đã bị tổn thương đôi chỗ, không ổn nhất chính là, số liệu thông báo, ba phút trước cánh máy bay đã xuất hiện hiện tượng rạn nứt nên tốc độ của chúng ta đã giảm một phần năm so với trước.”

Sở Cảnh cùng Tả Dĩ Uyên biết rõ tình hình hiện tại không tốt lắm, nhưng lại không nghĩ tới máy bay lại bị tổn hại nghiêm trọng như vậy. Hiện tại bão táp còn chưa qua đi, mà đáy biển đã xuất hiện lốc xoáy, chỉ cần máy bay rơi xuống, thì ba người bọn họ tuyệt không còn cơ hội sống sót.

Lúc này mưa cũng đã ngớt đi đôi chút, nhưng sức gió lại càng thêm kịch liệt. Chris cắn chặt khớp hàm, cố gắng điều khiển máy bay ổn định bay đúng hướng. Nhưng máy bay rung lắc càng lúc càng lớn, cho dù dùng toàn lực, Chris vẫn cảm giác tay mình đã từ từ chết lặng, vài lần chao đảo thật lớn, cậu cơ hồ cảm giác mình đã mất quyền kiểm soát. Tầm mắt không ngừng đảo qua bảng điều khiển đang báo động mọi số liệu đã gần đến giới hạn, trong lòng nỗi bất an dâng cao. Một khi những số liệu này đạt tới giới hạn màu đỏ, như vậy chiếc máy bay này trực tiếp bị hủy.

Nếu cố gắng chống đỡ khoảng mười phút nữa nói không chừng có thể bay ra khỏi Bermuda, đến lúc đó nếu có thể phát tín hiệu cầu cứu tới Rendia….

“Tắt thiết bị chiếu sáng.” Tả Dĩ Uyên gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Chris, lãnh tĩnh phân phó.

Chris sửng sốt, thân thể quả thật so với đại não phản ứng càng nhanh hơn, vươn tay tắt tất cả các thiết bị chiếu sáng trong máy bay.

Vốn khoang cabin có một chút chiếu sáng, nhất thời toàn bộ đều rơi vào hắc ám, chỉ còn một chút lục quang lóe từ màn quét rada máy bay.

“Tắt cung cấp oxy…. Không, tắt tất cả các thiết bị phụ trợ!” giọng nói Tả Dĩ Uyên trong bóng tối thản nhiên truyền ra, ngược lại so với trước càng thêm rõ ràng. Chris cũng không chút do dự, Tả Dĩ Uyên nói còn chưa xong, cậu ta đã nhanh chóng thực hành hết thảy.

Tắt hết các thiết bị phụ trợ, tốc độ máy bay liền được đẩy nhanh hơn. Chris cũng không dám chậm trễ, khởi động toàn lực, tăng tốc tối đa.

Chiếc máy bay dưới sự tàn sát bừa bãi của cơn bão, lao vút ngang bầu trời, cửa sổ thủy tinh trên đó đã bị gió cứa phải tạo ra vài vết nứt. Sở Cảnh thậm chí có thể cảm giác được một chút mưa thấm qua khe nứt tiến vào trong khoang máy bay. Cũng bởi vì tốc độ máy bay quá lớn mà những giọt nước mưa đó liền biến thành vũ khí bén nhọn, xẹt qua mặt cậu, lưu lại một chút đau nhói khó chịu.

Tốc độ cao từ từ biến thành áp khí, ép ngực Sở Cảnh ân ẩn phiếm đau. Dùng sức nuốt vào một chút nước bọt nơi cổ họng, chân mày gắt gao nhíu chặt. Hiện tại cái gì cũng không thể dùng, chỉ có thể liều mạng, chạy đua với thời gian.

“Tả, đã có thể nhận được tín hiệu từ bên ngoài.” Không biết qua bao lâu, vẫn luôn chăm chú nhìn màn hình laptop, Sở Cảnh đột nhiên phát hiện một tia tín hiệu mỏng manh, hai tay nhanh chóng gõ liên tục trên bàn phím, thanh âm lạnh băng đến gần như cứng ngắc: “Nhưng mà…”

“Cái gì, đã có thể bắt được tín hiệu rồi sao?” Tả Dĩ Uyên còn chưa kịp nói, ngược lại Chris đã phá lên cười: “Lão tử cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi!”

Tả Dĩ Uyên gật đầu, nói: “Chris, cậu căn cứ vào tình hình hiện tại mà khôi phục một ít thiết bị phụ trợ, kiểm tra mức độ tổn hại của thân máy bay, A Cảnh, vừa rồi em chưa nói hết, nhưng mà cái gì?”

Sở Cảnh vẫn nhíu chặt chân mày nhìn tín hiệu càng ngày càng phát ra mãnh liệt nhưng không một chút nào thả lỏng, vừa rất nhanh mà gõ gõ bàn phím, vừa dịch tín hiệu đã bắt được.

“Tả, có một tin tốt và một tin xấu.” Sở Cảnh liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Tin tốt là, Rendia và Lacey đang chạy tới chỗ chúng ta, nếu không có bất trắc gì xảy ra, thì khoảng 20 phút nữa, chúng ta có thể hội hợp với họ.”

“Mà tin xấu chính là… ở phía bắc chúng ta, có một vật thể bay bất minh đang tới gần. Bước đầu phỏng đoán, còn khoảng 3 phút nữa, sẽ gặp chúng ta.”

“Gia tộc Matada?” Tả Dĩ Uyên híp mắt, trầm giọng mở miệng.

“Shit!” Chris nghe vậy, trực tiếp thô tục: “Ba phút nữa sẽ gặp nhau? Nhưng hiện tại máy bay của chúng ta không có khả năng bắn ra bất luận loại công kích nào! Cánh đã tổn hại nghiêm trọng, thậm chí chỉ cần một cái va chạm nhỏ chúng ta cũng tiêu đời.”

Sau khi thoát khỏi Bermuda, bão táp cũng dần lui đi. ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống, Sở Cảnh nhìn lưới qua chiếc máy bay, liền biết, tình hình bọn họ lúc này thật sự là không ổn.

Cửa sổ thủy tinh đã rạn nứt toang toác, toàn bộ máy bay đôi khi cũng xuất hiện những dao động không ổn định. Chính là dù đang bay được nhưng có thể duy trì được bao lâu cũng không biết, huống chi còn phải chống lại tập kích của gia tộc Matada?

Trước sau suy nghĩ một phen, Sở Cảnh lãnh tĩnh mở miệng: “Máy bay của chúng ta đã không thể chống đỡ được bao lâu…. Nếu gia tộc Matada cố ý vì chúng ta mà gửi một chiếc máy bay tới, phần đại lễ này nếu không nhận thì thực không hợp quy củ.”

Sở Cảnh vừa nói ra, Tả Dĩ Uyên và Chris lập tức hiểu ý.

“A Cảnh, ý em là muốn… cướp máy bay bọn họ?” khóe miệng Tả Dĩ Uyên cong cong, câu xuất ra một nụ cười hứng thú.

“Ha, Sở, tôi thật sự là đã coi thường cậu!” Chris hít sâu một hơi lãnh khí, cũng không thể không bội phục Sở Cảnh cuồng vọng như vậy, lại phá lệ bá đạo đề nghị.

“Vậy chúng ta cướp thế nào?” Tả Dĩ Uyên cũng cẩn thận suy nghĩ phương án đối phó: “Nếu lúc này đột nhiên xuất hiện, như vậy gia tộc Matada nhất định sẽ điều máy bay chiến đấu tới, tuy rằng máy bay khi tác chiến quả thật dũng mãnh nhưng mà, chúng nó lại bị máy tính khống chế lộ tuyến. Nếu như chúng ta có thể quấy nhiễu tín hiệu của chiếc máy bay đó… vậy việc cướp đoạt cũng coi như không khó.”

“Chính là ý này!” Sở Cảnh cười cười, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, còn khoảng 1phút 30 giây.

“Nhưng vấn đề ở chỗ, chính vì khuyết điểm của máy bay chiến đấu rất rõ ràng, cho nên tín hiệu của nó khẳng định được bảo vệ nghiêm mật… Sở, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Chris nghe vậy, cũng có chút động tâm.

Sở Cảnh khẽ cười một chút, đi lên trước, kết nối máy tính của mình với bàn điều khiển máy bay, hai tay gõ liên tiếp lên bàn phím, khẽ nói: “Ở Anh quốc ngây người hơn ba năm, tựa hồ học đến học đi, cái này cũng học được đôi chút… nếu không thành, tôi cũng không còn mặt mũi nào.”