Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 14: Chuyến đi dã ngoại (1)



Tiết Vũ Khiêm đưa cô đi một vòng quanh cửa hàng điện tử, chăm chú nghe giới thiệu các loại máy ảnh hiện đại nhất và đưa ra cho cô một số lưu ý của riêng anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền tiêu vặt của cô cộng với một khoản mẹ cho thêm chắc là đủ. Đời trước trải qua từ đầy đủ sung túc đến khổ sở túng thiếu, nay lại trở lại cảm giác vung tiền thoải mái, cảm giác có chút không thật.

Đắn đo mãi, cô cuối cùng cũng chọn được một chiếc khá ổn, vừa tay, chắc chắn đảm bảo nhu cầu hiện tại của cô.

Hào phóng thanh toán tiền, cô hài lòng khi anh chỉ đi theo cho cô lời khuyên chứ không phải tranh giành trả tiền. Anh cho cô đủ tự tin và tôn trọng và cô biết ơn anh vì điều đó.

Tiết Vũ Khiêm vỗ vỗ đầu cô, để lộ vẻ cưng chiều khó giấu. Cười cười hì hì, nâng niu chiếc máy ảnh trong tay, trong đầu xoay chuyển tính toán. Một ý nghĩ táo bạo nảy ra. Tiết Vũ Khiêm nhìn vẻ mặt tinh quái của cô, lắc đầu cười thầm.

Đúng là vẫn còn trẻ con. Nhưng vậy mới đáng yêu.

Tiết Vũ Khiêm xách túi cho cô, nói theo bóng cô rộn ràng phía trước:

"Giờ đi mua đồ ăn chứ nhỉ?"

"Dạ. Em chỉ cần một ít thôi, để trên xe cho đỡ buồn".

Tiết Vũ Khiêm ôm theo giỏ hàng, đi theo cô gái nhỏ như tinh linh trước mắt. Anh chăm chú quan sát cô, thấy cô chú ý tới món gì lâu lâu là sẽ để tâm hơn chút. Âm thầm ghi nhớ, âm thầm nhớ thương.

Tách!

Tiết Vũ Khiêm đang ngây ngất nhìn quầy hàng trước mắt bị tiếng máy ảnh đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh quay sang bắt gặp cô ngại ngùng buông máy ảnh xuống.

Cô muốn lưu giữ cho riêng mình bức ảnh của anh. Trong bao đêm ăn năn hối hận, cô vẫn không sao tin được rằng mình đã được quay trở về làm lại từ đầu. Cô vẫn không sao tin được rằng mình đã có cơ hội được gần gũi anh ngay từ đầu, được cười nói với anh một cách bình thường.

Cô sợ rằng sự dịu dàng kia, ánh mắt đôi môi và dáng hình kia chỉ là ảo ảnh. Cô muốn tự mình lưu lại hình ảnh của Tiết Vũ Khiêm, có chút hối hận, cô cúi đầu xin lỗi anh.

"Em xin lỗi. Em tự tiện quá".

Tiết Vũ Khiêm vẫn không có phản ứng gì, bình thản đến đáng sợ. Cô vội vàng bổ sung, hốt hoảng nghĩ đến việc hành động vừa rồi của mình đã khiến anh khó chịu:

"Em sẽ xoá ngay. Đây, anh yên tâm".

Đồ ngu ngốc! Khó khăn lắm mới có cơ hội gần gũi anh, lại phá hỏng tất cả.

Đáng đời!

Cô mở mắt run run dò nút xoá. Hai mắt hồng lên như mắt thỏ, dường như sắp khóc. Dường như con số hai mươi bảy tuổi tâm hồn không chứng minh được rằng cô trưởng thành, chai sạn như thế nào. Đứng trước người mình thương, cô vẫn là một con người yếu đuối và lo được lo mất.

Tiết Vũ Khiêm vội giữ tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt ngỡ ngàng long lanh đầy ấp nước của cô. Anh không có ý trách móc, anh chỉ đang bất ngờ và muốn đọc được những suy nghĩ trong đầu cô, để hiểu hơn về người thiếu nữ đang làm lòng anh bối rối không sao trở về được “anh" bình thường mỗi ngày. Lần nào gần cô, anh cũng chỉ mong ông trời mãi giúp anh lưu trữ khoảnh khắc này.

Anh thở dài, thầm than vì khuôn mặt thiếu biểu cảm này hình như đã làm cô hiểu lầm. Bàn tay anh to và ấm, có chút thô ráp của người vùi mình vài năm trong quân ngũ. Cô ngây người nhìn anh, môi hé mở và thốt lên tên anh.

"Tiết đại ca..."

Tay anh vẫn đặt trên tay cô, độ ấm giao hòa khiến anh mê mẩn. Tiết Vũ Khiêm giải thích:

"Tôi không tức giận. Em đừng hiểu lầm”.

"Tôi chỉ là bất ngờ", anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô và rồi khó khăn buông ra. Anh nhẹ giọng tựa như không muốn cô buồn: “Nếu em muốn, có thể chụp. Tôi không phiền".

Tâm trạng nặng nề ban nãy của cô tan biến như bầu trời quang quẻ không chút gợn mây. Cô nở nụ cười tươi rạng rỡ, hai mắt tỏa sáng như có nắng. Toàn thân dường như cũng bừng sáng theo nụ cười trên môi khiến Tiết Vũ Khiêm choáng váng như đã uống đến cả chai Chivas. Cô lấy dũng khí đề nghị:

"Có thể để em chụp thêm một tấm được không?"

Có được cái gật đầu của anh, cô bật máy, lựa góc và rồi đưa lên ngắm.

Tiết Vũ Khiêm cũng không làm ra tư thế chụp ảnh người mẫu gì, anh chỉ đơn giản đứng dựa vai vào tường, đầu hơi nghiêng về phía giá đồ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và toàn thân thả lỏng.

Lúc này, trông anh không khác gì người mẫu nổi tiếng đang trong buổi chụp báo, khí chất đàn ông và quyến rũ đến không thể tả thành lời. Cô hít sâu một hơi và chụp.

Người đàn ông này, tại sao đến tận bây giờ cô mới biết được sức hấp dẫn đến kinh khủng của anh vậy? Chỉ đơn giản bộ suit công sở, mái tóc ngắn, khuôn hàm cương nghị và một góc siêu thị, tưởng chừng đối lập nhưng lại tôn lên khí chất bị ẩn, nghiêm trang nhưng lại dịu dàng khó cưỡng của anh.

Một vài người qua đường không thoát được sức hút của anh, đứng lại len lét lấy điện thoại chụp lại.

Cô lấy trọn vẹn được khoảnh khắc anh nhìn thẳng vào máy ảnh, môi hơi cong cười cười như không. Tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cho dù mai sau, cô đã chụp đến hàng ngàn bức ảnh, đã chụp anh trong hàng trăm khung hình thì tấm hình của lần đầu tiên cầm máy luôn là báu vật của cô.

Và Tiết Vũ Khiêm là chàng thơ của cuộc đời cô. Chàng thơ duy nhất và mãi mãi.

Buổi học ngoại khóa của lớp cô bắt đầu từ chiều tối thứ sáu kéo dài đến trưa Chủ nhật, kết hợp du lịch với nghiên cứu lịch sử, lấy điểm khoa học - lịch sử cuối kỳ.

Như thường lệ, cô được phân ở cùng phòng với Vân Tiếu Ngữ. Cô bạn Vân Tiếu Ngữ tay không rời chiếc máy chơi điện tử cầm tay đời mới nhất, chỉ mang một chiếc ba lô đựng đồ cơ bản trong khi mẹ cô nhồi trong vali của cô vô số đồ. Trong mắt bà, cô vẫn chỉ là một cô bé không biết gì về sự đời, luôn cần được bao bọc bảo vệ. Cô dở khóc dở cười nhìn đống đồ ăn vặt đủ loại chất đầy một ba lô, hào phóng chuyển hết sang cho Vân Tiếu Ngữ.

Cả đoàn đến tỉnh S bằng xe lửa, như một cách trải nghiệm đời sống. Sau khi đến trạm xe lửa tỉnh S sẽ đi ô tô đến khu di tích cổ và ở lại trong khu homestay đến trưa Chủ nhật là trả phòng ra về.

Cả chuyến đi kéo dài ba tiếng, việc ngồi lâu khiến đám tiểu thư công tử không quen vất vả phải ê ẩm và than trời. Cô cũng không khá hơn là mấy, cơ thể yếu đuối, lăn qua lăn lại cũng đủ xỉu nhưng cô không buồn than vãn. Đau dài đau ngắn gì cũng là đau, chịu một chút là được. Cô cũng không phải chưa từng ăn cay đắng.

Cả lớp đến khu homestay là hơn sáu giờ tối, vừa xuống xe, ập vào mặt cả đám thanh niên thành phố là mùi vị thôn quê trong lành mát rượi, không vướng bụi trần thành phố.

Cô vội vàng lấy máy ảnh, chụp vài tấm.

Bầu trời miền quê sóng sánh màu vàng cam pha lẫn sắc hồng của buổi chiều dần tàn, đẹp đến nao lòng. Cô cẩn thận canh góc, dùng con mắt và trái tim cảm nhận rồi bấm máy.

Điện thoại trong túi chợt rung lên, cô lấy ra đọc, miệng không khỏi cười không sao ngậm lại được:

"Em đến nơi chưa?" Tiết Vũ Khiêm hỏi đầy quan tâm.

“Em đến rồi. Cảnh đẹp lắm, tiếc là anh không được thấy."

"Vậy em chụp nhiều nhiều chút. Tôi du lịch qua ảnh em chụp là được rồi".

"Vâng, em sẽ chụp nhiều đến mức anh phát ngán. Lúc đấy anh không được chê đâu" cô nhắn lại nhanh như chớp, trong lòng ngọt ngào như rót đầy mật.

"Chắc chắn".