Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 3: Trà xanh Lý Lệ



Tiết Vũ Khiêm phản ứng rất nhanh, lùi lại phía sau khiến cho cú đấm của Chí Lượng đánh hụt vào khoảng không. Cô chứng kiến vụ lộn xộn trước mặt, giật mình vội vàng lao vào giữa hai người, hốt hoảng cản anh trai mình lại và nói gấp gáp:

"Đừng! Anh ba đừng đánh anh ấy. Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."

Chí Lượng trừng mắt nhìn Tiết Vũ Khiêm, quay sang nói lớn: "Không phải như thế? Vậy sao em lại khóc? Em nói cho anh nghe có phải hắn

động chạm gì em không?".

"Không phải mà...", cô luống cuống phân bua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Anh ấy là ân nhân của em đó. Có kẻ định sàm sỡ em nhưng đã bị ảnh hạ đo ván rồi. Em sợ quá nên khóc thôi".

"Thật không?"

Chí Lượng bán tín bán nghi hỏi lại, còn cô thì chỉ sợ anh trai không tin, ra sức gật đầu. Tiết Vũ Khiêm lùi lại sau, im lặng nhìn cô, khóe môi không khỏi câu lên một nụ cười rất nhẹ.

Lúc này, đám đông thấy hết trò vui để xem, tự động giải tán. Chí Lượng biết bản thân quả nhiên không phải phép, thu lại vẻ hùng hổ ban nãy mà gãi đầu thực lòng nói:

"Xin lỗi người anh em nhé. Lúc vừa rồi là tôi không phải, đã nghĩ oan cho anh rồi."

"Không sao. Tôi cũng là thấy việc bất bình mà thôi."

Bạch Sênh cúi đầu, len lén nhìn anh thẳng tắp cao lớn trước mắt, tâm tình không khác gì cô nương mộng mơ về người tình. Quả nhiên hai đời Tiết Vũ Khiêm vẫn như vậy, cứng rắn, lạnh lùng nhưng sâu bên trong lại là người đàn ông dịu dàng và hết lòng khi yêu. Đời trước, cô vì quá yêu Tôn Chu Minh mà chẳng còn nhớ được mấy kỉ niệm về anh, dẫu chỉ là kí ức nhỏ về lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người. Quay lại một đời, lần này ông trời cho cô gặp lại anh, nhất định cô sẽ không để cho người đàn ông này chạy thoát.

Tiết Vũ Khiêm trầm mặc lắng nghe vài câu lải nhải của Chí Lượng, bất chợt bắt gặp đôi mắt tròn to lấp lánh của cô đang trộm quan sát mình, thoáng chút nữa thì bật cười. Anh đối mắt lại với cô thì cô thỏ nhát gan này đã nhanh chóng cụp mắt xuống, đưa sang hướng khác, đôi chân thon dài di di trên mặt đất và hai tai đỏ bừng lên tố cáo cảm xúc của cô.

Không biết vì sao, anh lại có ấn tượng đặc biệt với tai của cô. Trông chúng thật dễ thương, hồng hồng và đầy đặn. Liệu khi chạm vào, còn có thể đỏ hơn nữa được không.

Tiết Vũ Khiêm tự xỉ vả bản thân, thấy may mắn vì khuôn mặt than bẩm sinh đã giúp anh che giấu đi một phần tâm tư không đáng có. Anh đưa một tay ra hướng về phía Chí Lượng và nói:

"Tôi là Tiết Vũ Khiêm. Nếu có duyên, hi vọng sẽ được gặp lại."

"Tôi là Bạch Chí Lượng, đây là danh thiếp của tôi. Ân tình của anh với em gái tôi, tôi sẽ luôn nhớ. Nếu có cơ hội, tôi sẵn sàng giúp đỡ bất kì điều gì anh nhờ".

Tiết Vũ Khiêm cứng nhắc trao danh thiếp của mình cho Chí Lượng, làm một động tác chào rất tiêu chuẩn và quay người đi. Bạch Sênh lúc này mới ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn theo anh mãi. Cho đến khi anh ba vỗ vỗ vai cô, ra hiệu lên xe trở về, cô mới hoàn hồn.

Ngồi trên xe, cô vẫn cứ mãi nhớ về đôi mắt anh, về giọng nói ấm áp của anh. Cô nhớ về cách anh yêu cô và hi sinh vì cô, nhưng kiếp trước cô đã quá ngu xuẩn và ấu trĩ nên mãi mãi theo đuổi một kẻ không coi trọng mình, bỏ lỡ tình yêu của Tiết Vũ Khiêm.

Tiết Vũ Khiêm đời trước theo đuổi cô trọn vẹn bảy năm, tình yêu của anh thầm lặng quan tâm, không sôi nổi và màu mè như Tôn Chu Minh, cô vô tư coi anh như một người anh trai lớn, vô tư đón nhận yêu thương mà không bao giờ quay đầu lại nhìn anh lấy một lần. Ngu ngốc, không hiểu sự đời, chỉ biết theo đuổi sự hào nhoáng trống rỗng. Còn anh chưa bao giờ đòi hỏi cô đáp lại. Cho đến tận lúc cô trắng tay, chỉ có Tiết Vũ Khiêm giúp đỡ. Anh cả vào tù, là một tay anh lo liệu chạy vạy để xin giảm án. Mẹ cô bị điên, anh lo cho bà vào được bệnh viện tốt nhất, anh ba bị hại chết, chỉ có anh đứng ra lo liệu ma chay tang lễ. Cô giống như bình hoa đặt đâu ngồi đó, héo rũ và vô hồn.

Tiết Vũ Khiêm, cô thầm thì cái tên anh bằng sự yêu thương trìu mến đến nặng lòng. Kiếp này em sẽ trả hết cho anh.

Chí Lượng dẫn cô đi ăn trưa rồi cả hai mới trở về nhà. Cô dù gấp đến đỏ mắt chỉ mong lấy được tấm danh thiếp của Tiết Vũ Khiêm cũng phải cố gắng nín nhịn. Dẫu sao cũng chỉ là gặp qua, cô còn nhiều cơ hội. Phải chờ đợi. Chờ đợi là hạnh phúc.

Lúc về đến dinh thự của Bạch gia, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Lúc này Bạch gia cũng vẫn còn trong giai đoạn hưng thịnh, tiệc đính hôn của đại công tử định sẽ là sự kiện lớn thu hút truyền thông. Tuy nhiên cha mẹ cô chỉ giới hạn trong vòng giao thiệp và chỉ cho hai tờ báo uy tín được phép đưa tin bài.

Cô nhanh chân chạy lên phòng, nằm vật ra giường mà nghỉ cho lại sức. Trong đầu có hàng trăm câu hỏi chạy quanh, loanh quanh chưa tìm ra câu trả lời.

Lý Lệ và Tôn Chu Minh cấu kết với nhau từ khi nào?

Tôn Chu Minh đã nói hắn hận Bạch gia, lí do là gì?

Quá mức rối rắm, cô tuy quyết tâm trả thù nhưng bắt đầu từ đâu thì hiện tại chưa hình dung ra được. Mà hai kẻ đó giờ cũng có gì cả đâu.

"Phì~ nước đến thì chặn. Lão nương ta đây sống lâu phải đến trăm tuổi."

Nghĩ đến vậy, cô vực dậy tinh thần, quyết nghỉ ngơi một giấc để tối nay làm tròn nhiệm vụ. Đời trước, trong bữa tiệc tối cô đã mang cái danh bình hoa di động, ghen tức với chị dâu, không biết xấu hổ mà theo đuổi đàn ông. Cô không khỏi than trời khi nhớ lại, chắc lúc ấy não bị ngập nước, tuyệt đối không thể chấp nhận nổi.

Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ mơ màng nhớ lại chuyện kiếp trước, không khỏi chửi thầm.

"A Sênh, A Sênh".

Lý Lệ cái đồ trà xanh này, cô nhíu mày, cô ta còn gọi cô cái gì?

"Dậy đi".

"Im lặng một chút đi".

Cô nổi sùng, mắt nhắm mắt mở giáng thẳng một cái tát về phía trước, trúng một bên mặt của Lý Lệ khiến cô ta suýt ngã nhào sang một bên. Tiếng hô đau của cô ta khiến cô giật mình tỉnh dậy.

"Lý Lệ?"

Cô đảo mắt, nghiến răng và suýt nữa không kiểm soát được cơn giận mà giật tóc đánh cho cô ta một trận. Nhưng hiện tại Lý Lệ cũng chỉ là một cô nàng mười bảy tuổi, vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng với cô. Cô nhắm mắt định thần. Đời không trả cát sê nên không cần phải diễn nhưng vai diễn này cô muốn hay không vẫn phải làm. Thoáng cái, cô thay đổi thái độ, vội vã hỏi Lý Lệ, ôm tay cô ta:

"Úi trời Lệ Lệ, có đau không? Mình sơ ý quá".

"Không sao không sao, là mình tự tiện vào phòng cậu mà".

Lý Lệ vội cười làm hoà, cười cười. Công bằng mà nói, Lý Lệ cũng là một cô gái xinh đẹp và có phần sắc sảo. Mắt hạnh, môi đầy đặn và mái tóc ngắn cá tính, không lạ gì nếu Tôn Chu Minh rơi vào lưới tình với cô ta. Cô ngồi dậy, rời giường và tiến đến chiếc tủ đồ rộng áp sát tường. Căn phòng của cô được trang trí theo phong cách công chúa, trên đầu là chiếc đèn trùm lấp lánh, một dãy tủ đồ đầy ấp và hàng tá phụ kiện mỹ phẩm các loại. Hàng hiệu và hàng hiệu, Lý Lệ nhìn đến hàng trăm lần vẫn thấy ghen tị đến đỏ mắt.

Cô biết Lý Lệ đang ôm tâm trạng ghen tị. Trước đây cô có mắt như mù mới coi cô ta như chị em thân thiết. Giờ thì tỉnh mộng rồi mới hình dung được rõ ràng chuyện đời trước.

Cô lấy ra hàng tá váy áo, ướm lên người mình rồi hỏi Lý Lệ bằng giọng ngây thơ:

"Lệ Lệ thấy bộ này có đẹp không? Anh Chí Lượng cứ thấy đắt là mua chả cần biết hợp hay không ấy".

Lý Lệ cười ngây thơ và nhiệt tình khen cô xinh đẹp, bộ nào cũng không đưa ra ý kiến gì, chỉ toàn vòng vo chung chung. Chán chẳng buồn nói, cô nảy ra một ý trong đầu và cười thầm, lục tìm trong đống váy áo và ướm lên người Lý Lệ, ra vẻ ngọt ngào:

"Quả nhiên Lệ Lệ hợp với bộ này. Tiệc tối nay Lệ Lệ mặc chiếc này nhé. Giống hệt thiên sứ luôn".

Nghe cô tâng bốc, Lý Lệ đỏ mặt, liền ôm lấy chiếc váy cô ta đã thầm mơ ước từ lâu vào lòng. Quả nhiên cô tiểu thư này vẫn dễ dụ, không uổng công cô ta rào trước đón sau cúc cung nịnh bợ.

Cô nhếch môi rất khẽ, nếu đã muốn trả thù, vậy cô sẽ tác hợp luôn cho hai người đó, đỡ tổn công chờ đợi. Nàng biết gu của Tôn Chu Minh, bây giờ hay về sau thì kiểu váy này và khuôn mặt này của Lý Lệ vẫn sẽ lọt vào mắt hắn. Đẩy Lý Lệ vào phòng thay đồ, cô mở cửa đón đoàn thợ trang điểm và làm tóc vào.

Ngồi trước chiếc gương lớn, cô yêu cầu thợ trang điểm chỉ làm sao cho nhẹ nhàng và không cần quá lố. Một đời bị chê cười là quá đủ, cô đang cần xây dựng hình tượng thục nữ am hiểu lễ nghĩa.

Đúng lúc này Lý Lệ bước ra, ngắm nghía bản thân trong gương và không khỏi ghen tị trước vẻ đẹp của cô khi đã được tô vẽ tỉ mỉ. Trong gương là khuôn mặt của thiếu nữ tươi mới như quả đào, làn da trắng nõn được phủ phấn lấp lánh như ngọc trai. Hai má ửng màu cam, môi tô son bóng đỏ nhạt và hàng mi dài được chuốt cong không cần dán mi giả. Bạch Sênh giống như nàng tiên quả đào, mang vẻ đẹp mơ màng, ngây thơ khơi gợi tâm lý muốn chở che chiều chuộng của người khác. Đây cũng chính là vẻ đẹp mà Lý Lệ ghen tị nhất.

"Các chị cũng trang điểm làm tóc cho bạn ấy luôn nhé. Sao cho hợp với chiếc váy kia ấy."

"Vâng, thưa tiểu thư".

Rồi cô choàng lên mình bộ váy mới mua đã được giặt ủi thơm mùi hương hoa thoang thoảng. Bộ váy xanh ngọc xoè bên dưới như cánh hoa, phủ một tầng voan mỏng như sương. Cô còn đặc biệt khoác lên mình chiếc áo vest phá cách màu kem mà cô nghịch ngợm lấy trộm trong tủ đồ của anh trai. Mái tóc đen được làm xoăn nhẹ, thả bên vai như sóng nước. Phần tóc bên trên đầu được cài chiếc cặp tóc đính đá sapphire lấp lánh. Lúc này cô hệt như một nàng tiên tinh nghịch, vừa ngây thơ lại đầy sức sống.

Cô bước ra khỏi phòng, cười tươi và xoay một vòng khoe với anh Chí Lượng:

"Tiểu tinh nghịch này, ai cho em dùng áo của anh hả?" Anh bất lực lắc đầu, khoác tay em gái mình.

"Đây là thời trang, thời trang đó anh. Anh không thể khen em được sao?" Cô bĩu môi làm nũng. Hết cách rồi, sống lại một đời cũng teo về tuổi mười bảy cả trong tâm hồn. Ai bảo các anh nuông chiều cô đến vậy.

"Rồi, rồi em gái anh xinh đẹp nhất. Đẹp như thần tiên, đến tiên nữ còn phải ghen tị".

"Ha ha!"

Cha mẹ cô từ xa đi đến, bật cười hạnh phúc. Cô mắt sáng rực như sao, sải bước lao vào lòng cha mẹ.

Bạch phu nhân bật cười yêu thương, vuốt ve má nàng và mắng yêu:

"Con bé này, khóc cái gì. Tèm lem hết rồi này".

Cô ngắm cha mẹ, hốc mắt đỏ lên như muốn khóc. Được gặp lại cha mẹ lần nữa, cô không sao ngăn được cảm giác muốn khóc rống lên. Nhưng cô quyết tâm dùng hết sức lực ngăn chặn lại cảm xúc, tỏ vẻ nhí nhảnh và tươi cười lấy lòng.

Cả nhà bốn người tạo nên bức tranh hạnh phúc, bừng sáng cả dinh thự. Cô khịt mũi, ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc trào dâng. Sống lại quả thật quá tốt.

Cảm ơn ông trời.