Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 7: Nhắn tin thăm hỏi



Bạch Sênh nằm trên giường, toàn thân đã được tắm sạch sẽ, nâng lên đặt xuống điện thoại đến mấy chục lần.

Thời điểm hiện tại, điện thoại di động cũng chỉ có kiểu phổ biến nhất là loại nắp gặp bàn phím, họa may lắm mới có chiếc điện thoại cảm ứng, ứng dụng cũng không có nhiều. Cô được cha mẹ tặng chiếc điện thoại cảm ứng xịn sò nhất thời bấy giờ, nhưng đối với con người đã trải qua giai đoạn mười năm phát triển vượt bậc của công nghệ thì những ứng dụng như bây giờ vẫn như trò trẻ con.

Cô nhắn một đoạn tin dài đại ý hỏi thăm anh. Đọc lại thấy không vừa ý lại xoá đi.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại gõ một đoạn dài không kém.

"Ừm, Chào Tiết đại ca. Em là Bạch Sênh đây ạ. Anh đã ngủ chưa, hôm nay em vui lắm...".

Chết tiệt! Xoá, xoá ngay.

Cô ủ rũ quăng điện thoại qua một bên, càng nghĩ càng cảm thấy mình tiến hóa lùi. Từng này tuổi tâm hồn mà còn luống cuống hệt nữ sinh, đến cách nhắn tin sao cũng không biết, vậy còn đòi cưa đổ lão công nhà mình. Cô chán nản nghĩ ngợi, chỉ sợ vồn vã quá làm Tiết Vũ Khiêm cảm thấy mình quá dễ dãi. Nhưng nếu như không có động thái gì thì lại chẳng may khiến anh không nhớ nổi cô là ai. Vậy sao mới được đây trời.

Cô thở hắt ra, quyết tâm gõ một cái tin thông dụng nhất và luôn luôn đúng trong mọi trường hợp, lấy tinh thần chém đinh chặt sắt mà ấn nút gửi. Xong rồi cô lần vào trong chăn, lăn lộn một hồi mới chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Lúc này, Tiết Vũ Khiêm đang ngồi trên giường, tựa lưng vào lớp đệm phía sau đọc nốt một số hồ sơ dở dang được bàn giao lại ở công ty. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng từng đường nét nam tính, môi mỏng nghiêm nghị hơi mím lại. Anh đặc biệt còn đeo một chiếc kính gọng tròn, khiến nét cứng nhắc của anh dường như cũng nhu hòa hơn. Hôm nay anh thay mặt cho Tiết lão tham dự lễ đính hôn của đại công tử Bạch gia, hành động này đặc biệt biểu thị tuyên bố công khai chuyển giao quyền lực tại Tiết gia cho những kẻ có lòng tham không đáy đang nhìn chăm chăm vào nhà họ Tiết. Dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng trầm mặc của anh bỗng cong lên thành nụ cười rất nhẹ.

"Ting!"

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên giữa đêm khuya khiến anh hồi thần. Tiện tay qua điện thoại vào tay, anh nhấn nút mở.

"Chúc Tiết đại ca ngủ ngon".

Nụ cười rất nhạt trên môi trở thành nụ cười rạng rỡ hết mức. Anh gỡ kính, đọc đi đọc lại tin nhắn ngắn ngủi của cô, tâm trí trôi xa ngược về thời khắc gặp cô.

Cô bé này. Anh cười khổ, lắc đầu và suy nghĩ nên đáp lại như nào cho phải.

Hình như đối với cô, anh luôn khác lạ hơn bình thường. Tiết Vũ Khiêm gãi cằm, hết gõ rồi lại xoá. Cuối cùng cũng chọn giải pháp an toàn, giống cô.

Nhắn xong, anh quyết định buông hồ sơ đi ngủ. Có lẽ sẽ mơ thấy cô nhỉ. Đêm đó, Tiết Vũ Khiêm đúng là mơ thấy cô thật. Có điều anh mơ thấy cô trưởng thành hơn bây giờ rất nhiều. Cô ngồi trên chiếc ghế sa lông trong căn phòng khách hoa lệ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng buồn bã đến lạ thường. Cô là một thiếu phu nhân sang trọng nhưng sao lại không thấy vui? Anh thậm chí còn không nhìn thấy được một tia hạnh phúc trong mắt cô.

Cô khóc, hai hàng nước mắt lăn dài, lã chã tựa châu sa. Tim anh thắt lại, đau đớn. Giấc mơ ấy chân thực đến mức anh thấy mình như là người chứng kiến, đang đứng ngay đấy và trơ mắt nhìn cô chìm trong bể khổ.

Người đàn ông không rõ mặt đang chỉ tay vào cô, nhiếc móc cô, càng khiến cô khóc dữ dội hơn. Cô lao đến ôm chân gã, hèn mọn cầu xin, quỳ mọp dưới chân gã nhưng gã nào có đếm xỉa. Gã hất cô ra và quay lưng đi thẳng. Chỉ còn cô nằm đó, tóc bung xoã và khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đau khổ đến rã rời.

Anh đột nhiên muốn được ôm lấy cô, nói với cô rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng rốt cuộc anh là người chứng kiến và cho rằng đây chỉ là giấc mơ.

Giấc mơ của anh loang loáng biến đổi. Khung cảnh bị biến thành đám tang, cô ngồi đó như con búp bê vãi vô hồn. Xung quanh lác đác người ra người vào. Cô gật đầu tạ lễ như cái máy, đôi mắt đẹp trở nên trống rỗng và héo rũ tựa bông hoa tàn.

Cô bỗng ngước lên nhìn thẳng về phía anh đang đứng, mấp máy môi: "Vũ Khiêm...".

Cô choàng tỉnh sau cơn ác mộng. Toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Cô gập người xuống, ôm ngực và nhắm mắt lại, liên tục tự nói:

"Không sao. Đã qua rồi".

"Mày ổn mà. Không sao".

Cơn run rẫy toàn thân dần lui nhưng hình ảnh của quá khứ vẫn ám ảnh đến đáng sợ. Cô vuốt mặt, tự nhủ không có gì phải sợ và lảo đảo vào phòng tắm. Gương mặt cô phản chiếu vẻ hốt hoảng và yếu đuối tệ hại. Cũng không trách được, chuyện đời trước cũng vừa mới qua đâu dễ gì quên đến vậy. Cô phải biết học cách tự quên hoặc làm quen với nó.

Cô uể oải ra khỏi phòng, giật mình nhớ ra hôm nay là ngày đi học. Sắp đến ngày thi học kỳ hai, thành tích của cô vốn khó coi, nhất là năm cuối trung học.

Sang năm lại là năm quyết định, không chỉnh đốn ngay từ bây giờ thì đến mục tiêu làm lại cuộc đời cũng chẳng có nói chi đến báo thù.

"Ôi, chán quá đi."

Cô chuẩn bị đồ dùng sách vở, đoạn nhìn điện thoại và sững người vì ngạc nhiên. Mọi lo lắng chợt chạy đi đâu mất sạch. Cô ôm chiếc điện thoại vào trong ngực, sụt sủi cảm động. Quả nhiên anh đã đáp lại. Kể ra hôm nay cũng không phải quá tệ hại nhỉ.

"Chúc em ngày mới vui vẻ".

Hôm nay sẽ còn hơn cả vui vẻ ấy chứ!

"Ối không, toán, vật lý!".

Cô rên rỉ, nằm vật xuống bàn, chán nản nghĩ về tiết học trước mắt.

Quay trở lại học cấp những năm cao trung thật quá sức đối với cô. Cô vốn dĩ không mấy mặn mà việc học, nhất là những môn khoa học nhiều số nhiều công thức thì cô lại càng không hiểu gì. Cô oán thán cho những năm nhân sinh thất bại không chịu học hành cẩn thận, chỉ lo chơi và chạy theo đuôi một tên không ra gì.

Ngôi trường cô đang học là trường tư thục cho giới nhà giàu và quý tộc tại Ngự Thành, hầu hết cũng đều như cô, đi học chỉ đề có tấm bằng tốt nghiệp và được định sẵn là sẽ nối nghiệp gia đình hoặc là lấy chồng làm bà chủ, thiếu phu nhân. Ấy, nói thế thì cũng phiến diện. Một bộ phận sẽ giống như cô, một bộ phận khác thuộc dòng dõi thư hương nổi tiếng về học thuật, xác định là thuộc tầng học bá động vào cũng có thể bị mắng đến xuất khẩu thành thơ, còn lại là một số ít vào học theo diện học bổng cộng đồng.

Cô không quan tâm đến những người khác, cái cô đang suy nghĩ là làm thế nào để có thể vực dậy lực học âm vô cùng của mình đây.

Cô ngồi phía góc tường, nơi có ô cửa sổ đón nắng và có thể tóm gọn khoảng trời xanh trong vắt vào tầm mắt. Cô buộc tóc cao đơn giản, khuôn mặt không trang điểm còn nguyên nét thiếu nữ ngây thơ. Nếu như trước đây, với cả tính điệu đà và nhõng nhẽo của cô, mỗi ngày đi học sẽ là một kiểu thời trang thì nay vận đổi sao dời, vẫn cứ đơn giản là hơn.

"Oái, Bạch Sênh phải không? Sao hôm nay lại khác thế này?" Cô bạn Vân Tiếu Ngữ trước đây ít khi nói chuyện cùng cô, hôm nay vì quá ngạc nhiên mà phải thốt lên và nhìn cô chăm chăm.

Cô ngại ngùng, gật đầu lại với cô bạn, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đời trước, quan hệ của cô và Vân Tiếu Ngữ không gần không xa, nhưng cuối cùng sau này lại là người duy nhất đến viếng cha cô và anh Chí Lượng. Cô vẫn nhớ mãi trong lòng, đến bây giờ khi gặp lại khuôn mặt mạnh mẽ và cá tính của Vân Tiếu Ngữ, cô không khỏi xúc động nghẹn ngào. Vân Tiếu Ngữ thấy hốc mắt của cô đo đỏ, bối rối hỏi lại:

"Úi, có chuyện gì vậy? Tớ nói câu gì không phải sao?"

Cô lắc đầu, mỉm cười và đáp lại: "Không, tớ không sao. Chỉ là đang lo lắng thôi. Tớ chưa kịp làm bài tập, mà môn này khó quá."

Thấy cô ủ rũ, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như thoa phấn và làn môi hồng khẽ cong, Vân Tiếu Ngữ chợt thấy thân thiết khó tả. Ngồi cạnh nhau cả học kỳ, số lần nói chuyện đếm trên đầu ngón tay. Một phần vì cô không thích giao tiếp với người khác lại điệu đà, còn Vân Tiếu Ngữ thì lại nghịch ngợm và ăn to nói lớn. Bây giờ Vân Tiếu Ngữ có cảm giác lạ kì, hình như cô khang khác ngày thường. Nói sao nhỉ, dễ gần hơn, thân thiện hơn và giản dị hơn.

Dù gì mặt thay đổi này của cô cũng khiến Vân Tiếu Ngữ thấy dễ mến hơn hẳn. Cô cười hì hì, lấy quyển vở bài tập ra và đưa cho Bạch Sênh:

"Này, cho cậu mượn đồ".

Cô ngạc nhiên nhìn cô bạn, không khỏi cười thầm. Cô bé này quả nhiên khác xa tin đồn Lý Lệ thổi bên tai cô, nhìn qua và đẩy lại, đáp lời: "Không cần đâu. Gỗ mục sao đẽo thành tượng đẹp, thầy biết rõ tớ như thế nào mà. Tớ cố một chút là được."

"Ồ, vậy thôi".

Vân Tiếu Ngữ ồ lên đồng tình. Suốt tiết học, quả nhiên cô nhìn không sai, Bạch Sênh đã triệt để thay đổi. Tuy cô không hiểu nhưng vẫn cố gắng không ngủ gật, đến thầy giáo cũng phải khen vài câu. Vân Tiếu Ngữ nghĩ một lúc, quyết định từ nay về sau sẽ để ý tới cô bạn này nhiều hơn chút. Cô cực nhọc vượt qua tiết Vật lý đau đầu, thêm tiết Toán và tự học như tra tấn, thất thểu xách ba lô ra về.