Trọng Sinh Chi Xung Hỉ Tiểu Phu Lang

Chương 1: Trở về ngày chuẩn bị xuất giá



Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng trận, làm cho khung cửa sổ không ngừng đung đưa, một bóng người có thân hình mập mạp lấp ló phía sau cửa sổ, dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Trong phòng, một tiểu ca nhi 16, 17 tuổi vẻ mặt kiên quyết bước lên ghế, nhắm mắt nắm lấy sợi dây thừng đang treo trên xà nhà kia.

Khoảnh khắc đầu y vừa chạm tới dây thừng, tiểu ca nhi mãnh liệt mở mắt ra, trong ánh mắt mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Một lát sau, vẻ mờ mịt trên mặt tiểu ca nhi biến mất, hô hấp trở nên nặng nề hơn, giống như người chết đuối mở to miệng khát vọng hít thở thật nhiều không khí.

Tiểu ca nhi định tìm cái chết này chính là Khúc Ý. Y đứng trên ghế, hai má phiếm hồng, trong mắt đầy ánh nước, đôi tay gắt gao nắm lấy dây thừng, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, một mùi máu tanh từ lòng bàn tay tỏa ra.

Giờ khắc này, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, Hệ Thống thần tiên kia thật sự không có lừa y.

Ý thức được chính mình đang đứng ở đâu, Khúc Ý vô cùng khó chịu, lồng ngực y như muốn nổ tung ra, nhưng y lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, im lặng mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt làm ướt cả vạt áo y.

Y vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc này, bi kịch mà đời trước y trải qua, chính là bắt đầu từ lúc này, y ngây ngốc mà bị người ta lừa dối, lúc mà tam cô vọt vào cứu y khiến y cảm động rơi nước mắt, cho rằng tất cả mọi người ở Lương gia đều là người xấu, không muốn bị gả đi.

Y sao có thể ngu ngốc như vậy, nhìn không thấu bà ta chính là sói đội lốt cừu.

"Sao còn đứng ngốc ở đó, không lẽ nó hối hận rồi? Sớm biết vậy nên làm cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn."

"Sao tự nhiên lại can đảm vậy? Bộ muốn gả cho tên ma ốm kia sao?"

"Lạnh chết lão nương rồi, phì...nếu không vì Hồng nhi, ai lại muốn đến đây chịu lạnh chứ, hừ..."

Ngoài cửa sổ truyền đến một giọng thì thầm đặc biệt oán hận, bởi vì ban đêm yên tĩnh, hơn nữa cửa sổ lại bị mở ra một khe nhỏ, Khúc Ý nghe được rõ ràng, liền biết người đứng ngoài là ai, đúng là tam cô tốt của y, đứng bên ngoài chờ để xông vào cứu y.

Lời oán trách của Khúc Tam Nữu làm cho cảm xúc vui buồn lẫn lộn của Khúc Ý dần dần hoàn hoãn lại, đầu óc khôi phục lại sự minh mẫn bình thường.

Hệ Thống thần tiên dùng tiên thuật để y có thể trở về thời điểm trước khi xuất giá, vậy y nhất định phải sống cho thật tốt, tận lực điều tra rõ chân tướng mà đời trước chưa kịp làm rõ, bảo vệ tốt những người mà y yêu thương.

Đứng lâu trên ghế khiến chân y có chút tê mỏi, Khúc Ý cẩn thận suy nghĩ, xuất thần nhìn chằm chằm dây thừng treo trên xà nhà kia.

Đời trước, tâm trạng trước khi xuất giá của y vô cùng tệ, mấy năm trôi qua phần lớn thời gian đều giữ đạo hiếu, Lương gia liên tiếp xảy ra chuyện, tình huống năm sau lại tệ hơn năm trước, cứ càng ngày càng tệ đi, đến cuối cùng Lương thiếu gia Lương Khang Sinh bị bệnh mà cũng không có tiền mời đại phu.

Từ trước đến nay Khúc Ý không hiểu chuyện bên ngoài, mãi cho đến khi Khúc Ý trở về nhờ nhị bá giúp đỡ, nhị bá chỉ điểm một phen, y mới biết được chuyện xảy ra ở Lương gia có khả năng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng là, đến cuối cùng Khúc Ý chưa kịp điều tra ra chân tướng lại hồ đồ mà chết đi, lúc nước sông lạnh băng tràn ngập miệng mũi, lại được Hệ Thống thần tiên chọn, một lần nữa sống lại.

Hiện tại y có hai lựa chọn, một là đào tẩu trước khi xuất giá, tới đại phòng Mạnh gia tìm cha mẹ, không gả cho Lương gia nữa, hai là phối hợp với Khúc lão đại và Khúc lão thái ngoan ngoãn xuất giá.

Đời trước, Khúc Ý sống ở Lương gia 6 năm, tuy rằng lúc đầu có hiểu lầm, nhưng về sau lại sống hoàn thuận cùng bà mẫu Trang thị cùng tướng công Lương Khang Sinh, dần dần cũng xem họ là người thân.

Bà mẫu: mẹ chồng

Nếu y bỏ chạy tìm cha mẹ, cha mẹ nhất định sẽ tìm cách để y không phải gả vào Lương gia, nhưng nếu như y không gả vào Lương gia, vậy y sẽ không có cách nào điều tra chân tướng, không thể ngăn chặn sự việc phát sinh ở Lương gia.

Nghĩ đến nam nhân kia, mặc dù triền miên nằm trên giường bệnh, thân thể khô gầy, nhưng đôi mắt luôn sáng ngời, nhớ đến sau khi Khang Sinh mất, bà mẫu mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần ngày càng sa sút, thần sắc Khúc Ý dần trở nên kiên định.

Ngay khi Khúc Ý đưa ra quyết định, ngoài cửa truyền đến âm thanh của nhị bá mỗ Trần thị: "Ủa tam cô, ngươi đứng trước cửa phòng Ý ca nhi làm gì vậy?"

Bá mỗ: bá mẫu, vợ của bác.

"Cô cô là đến xem chất nhi, ngày mai Ý ca nhi phải xuất giá rồi, Lương gia kia chính là nhà giàu, y gả qua chính là đi hưởng phúc đó, nhưng mà lại nhiều quy củ, về sau sợ không dễ gì được gặp lại, muốn tới nói với y mấy câu." Khúc Tam Nữu cười cười, "Phu lang nhị ca, còn ngươi?"

Chất nhi: cháu

Phu lang: vợ nhưng là ca nhi, không phải nữ nhi.

Trần thì ý vị không rõ a một tiếng: "Ta và Ý ca nhi đều là ca nhi, tới cùng y nói chút chuyện, ngươi nhường một bước nha."

Bởi vì đời trước lúc này Khúc Y đã thắt cổ rồi, cho nên không biết chuyện này, y chỉ nhớ lúc y tỉnh dậy chỉ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nhị bá mỗ mà thôi.

Khúc Tam Nữu đứng ở cửa, không muốn cho Trần thị đi vào, nhưng Trần thị từ trước tới nay chưa từng khách khí với cô em chồng này, trực tiếp duỗi tay đẩy Khúc Tam Nữu ra, bước vào sau đó đóng sập cửa lại, còn ở bên trong thả màn cửa xuống, không để ý Khúc Tam Nữu đang chửi bậy bên ngoài.

Xoay người, Trần thị liếc mắt nhìn thấy chiếc ghế ở giữa phòng cùng với thòng lọng treo lơ lửng trên xà nhà, khuôn mặt nhỏ của Khúc Ý trắng bệt, nháy mắt liền lạnh mặt: "Ý ca nhi, ngươi đây là muốn làm gì? Treo cổ tự sát? Ngay trước ngày gả đi Lương gia ngươi liền muốn tự sát ở Khúc gia? Ngươi không ngại bị coi là đen đủi nhưng ta ngại."

Trần thị nói chuyện không hề khách khí, nhưng Khúc Ý lại đối với y cười cười: "Nhị bá mỗ, con không có việc gì, sẽ không tự sát."

Phản ứng của Khúc Ý nằm ngoài dự liệu của Trần thị, không nghĩ tới tiểu ca nhi mà trước giờ luôn cảm thấy mình hung dữ, luôn né tránh mình giờ lại đổi tính, mình nói như vậy mà y lại có thể mỉm cười.

Tuy sửng sốt nhưng sắc mặt Trần thị cũng không có tốt đẹp hơn, nói tiếp: "Ta muốn nói là gả cho Lương gia cũng không phải không có gì tốt, Lương gia cho nhiều bạc làm lễ hỏi, nghĩ đến nếu ngươi gả qua đó sẽ được cho nhiều bạc hơn, lúc đó ngươi liền đem bạc về cho nãi nãi của ngươi, nãi nãi ngươi đỡ phải suốt ngày cứ nhìn chằm chằm nhị bá, bắt nhị bá ngươi làm việc, giống như hắn không phải là con ruột của bà ấy vậy."

"Còn nữa, thiếu gia Lương gia ốm yếu thân thể không tốt, ngươi gả qua đó liền nắm bắt thời gian mà sinh cho hắn một đứa nhỏ, chờ hắn chết đi chính là ngày lành của ngươi sắp tới đó, những lời này Khúc Tam Nữu chắc là chưa nói đâu."

"Cha mẹ ngươi không biết chạy đi đâu, ca nhi nhà mình sắp xuất giá mà cũng không về, ngươi nếu là..."

Khúc Ý nhìn Trần thị chớp chớp mắt, trên mặt nở nụ cười tươi: "Nhị bá mỗ, con biết người muốn khuyên con đừng có gả cho Lương gia."

Biểu tình Trần thị tự nhiên biệt nữu, nhấp miệng lại không biết nói cái gì, Khúc Ý cũng không nói, hai người cứ vậy nhìn nhau.

Nãi nãi: bà nội

Biệt nữu: trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự bên trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược lại với điều mình nghĩ.

Cuối cùng ánh mắt của Khúc Ý khiến lòng Trần thị mềm nhũng, Trần thị thở dài, nghe thử động tĩnh xung quanh, cau mày đem lời muốn nói thật sự nói ra: "Nhị bá ngươi đã đi đến đại phòng Mạnh gia tìm cha mẹ ngươi, ngày mai ngươi hãy nghĩ cách kéo dài thời gian đi, mặc kệ là gả hay không, chờ cha mẹ ngươi đến rồi tính tiếp."

Khúc Ý nghiêm túc nói lời cảm tạ: "Nhị bá mỗ, cảm ơn người cùng nhị bá."

Đời trước, Khúc Ý không thích nhị bá và nhị bá mỗ, bởi vì nhị bá bị nãi nãi mắng cả ngày chơi bời lêu lỏng, không chịu làm việc đàng hoàng, nhị bá mỗ thì lúc nào cũng lạnh lùng, không cho họ sắc mặt tốt.

Thẳng đến sau này Khúc Ý mới biết được, đối với Khúc lão thái, cái gọi là chơi bời lêu lỏng chính là không có liều mạng làm việc như đại bá, một mình đại bá làm việc mà phải nuôi bốn người, không phải người bình thường có thể so sánh được, trên thực tế nhị bá cũng rất chăm chỉ làm việc.

Còn nhị bá mỗ không cho họ sắc mặt tốt là bởi vì nhị bá mỗ không có con cái, hắn lo lắng nếu hắn đối với mấy đứa cháu trai cháu gái tốt sẽ bị đồn thổi có ý này ý nọ, hắn là người hiếu thắng nhưng ngoài cứng trong lại mềm, cũng không biết cách bày ra gương mặt tươi cười nịnh nọt cho người khác xem, không bằng ngay từ đầu cứ bày ra mặt lạnh, cũng không có người nào dám tùy tiện tính kế hắn.

Hiện tại nhớ lại, Khúc Ý cảm thấy ngũ thẩm lúc nào cũng tươi cười hiền lành thật ra tâm lại đầy chuyện ác so với nhị bá mỗ miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ càng khiến người ta chán ghét hơn.

Trần thị đem kế sách nói cho Khúc Ý nghe xong thì không còn chuyện gì để nói nữa, dặn dò chất ca nhi đừng suy nghĩ lẩn quẩn nữa, liền đem sợi dây thừng trên xà nhà kéo xuống cầm theo rời khỏi phòng Khúc Ý.

Khúc Ý ngồi trên giường suy nghĩ mọi chuyện một lần nữa, vì ngày mai y muốn tinh thần của mình tốt hơn lúc xuất giá, trong chốc lát liền cởi áo khoát ngoài, nằm xuống ngủ.

Khúc Ý cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới chỉ mới nhắm mắt xíu thôi mà y ngủ mất tiêu, một giấc ngủ thẳng đến khi trời sáng.

Âm thanh ồn ào truyền vào trong phòng, Khúc Ý nửa tỉnh nửa mơ có chút không phân biệt được mình đang ở nơi nào, Lương gia đã lâu không còn hạ nhân, sao lại ồn ào như vậy?

Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một âm thanh bén nhọn mới kéo Khúc Ý trở về hiện thực: "Cái đồ muốn tìm đường chết, trễ thế này mà còn ăn vạ trên giường, muốn bà già như ta phải hầu hạ ngươi ăn mặc phải không, bỏ lỡ giờ lành xem ta có lột da ngươi không."

Biểu tình Khúc Ý cứng đờ, nháy mắt lý trí trở lại, y thuận theo mà trả lời: "Nãi, con dậy ngay đây."

Trước khi xuất giá, Khúc Ý không muốn cùng bọn người lão thái xé rách mặt, nếu vì chuyện này kéo dài đến khi cha mẹ trở về, khẳng định y sẽ không dễ dàng xuất giá.

Phát hiện Khúc Ý còn nghe lời, Khúc lão thái vừa lòng gật đầu, bà nguyên bản còn tưởng phải mắng thêm hai ba câu, nghĩ đến đứa cháu đáng ghét này chút nữa phải gả cho Lương gia, vì một chút lễ vật kia, bà phải nhịn xuống, còn giả vờ dặn dò thêm một hai câu.

Sau khi Khúc lão thái rời đi thì Khúc Tam Nữu lại đến, cô ta gõ cửa, dùng đôi mắt không có chút thiện ý nào đánh giá Khúc Ý.

Phát hiện sắc mặt Khúc Ý hồng hào, tinh thần thoải mái, tròng mắt Khúc Tam Nữu đảo qua 1 vòng: "Ý ca nhi, con mặc áo cưới trước, đợi chút tam cô chải đầu giúp con, búi cho con một cái đơn giản nhưng xinh đẹp, để con thuận thuận lợi lợi mà gả đi."

Khúc Ý không biết trong hồ lô của cô ta có thuốc gì, nhưng y biết cô ta chắc chắn không có ý tốt, nhàn nhạt nói: "Không dám làm phiền tam cô, mẹ con có dạy rồi, con biết phải búi tóc như thế nào."

Đã xuất giá 6 năm, Khúc Ý đã sớm biết được cách búi tóc của phu lang như thế nào, không cần đến Khúc Tam Nữu.

Khúc Tam Nữu còn định nói gì đó thì Trần thị xuất hiện sau lưng bà, bắt lấy cánh tay bà kéo đi: "Tam cô, nương tìm ngươi."

Đem cửa phòng lần nữa đóng lại, Khúc Ý không nhanh không chậm thay áo cưới, chảy đầu, trang điểm.

Áo cưới không phải làm cho mình, kích cỡ có chút không thích hợp, bất quá lúc này Lương gia vẫn chưa xảy chuyện, của cải trang sức đã cố hết sức làm theo hình dáng của y, tay nghề tốt, cũng không có vấn đề gì, Khúc Ý thừa dịp còn chút thời gian, đem áo cưới hơi rộng kia sửa một chút, liền không sai biệt lắm.

Giờ lành đã đến, đội ngũ đón dâu đã đến trước cửa Khúc gia, sáo và trống diễn tấu tưng bừng náo nhiệt, thôn dân Khúc gia thôn kéo nhau lại đây xem náo nhiệt, có người khen ngợi, có người thở dài.

Khúc gia: nhà họ Khúc

Khúc gia thôn: thôn tập trung những người cùng họ Khúc ở chung.

Trần thị vội vàng đến trước của phòng Khúc Ý, thấp giọng nói: "Ý ca nhi, ta ở bên ngoài chắn giúp ngươi một chút, chính ngươi nghĩ cách kéo dài thời gian đi."

Nào biết, Trần thị vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.

Một bóng hình đứng ngược sáng, Trần thị dường như không nhận ra Khúc Ý.

Mái tóc được búi lại một cách lưu loát, dung nhan thanh nhã nhưng không nhạt nhẽo, nhìn y không hề giống một ca nhi nông thôn chuẩn bị xuất giá, càng giống như một tiểu công tử trong một gia đình giàu có, đứng ở nơi như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong dong bình tĩnh.