Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 19



Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tuyết Hoài giật mình đứng im tại chỗ, còn chưa hiểu được lời hắn nói là gì thì Vân Thác đã xoay người bước vào phòng khách.

Tuyết Tông đã ở bên trong, pha hai chén trà, bắt chuyện với Vân Thác.

Y nhấc chân theo vào, lại bị Tuyết Tông ngăn ở ngoài cửa: "Đi đi đi, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng có nghe, nói xong rồi cho con vô."

Tuyết Hoài: "?"

Y đành phải về phòng mình.

Con Thao Thiết thấy y về, không hiểu sao nó lại hưng phấn dị thường, chạy nhảy khắp nơi, Tuyết Hoài lo lắng nó ăn trúng cái gì không tốt, vì vậy muốn đánh nó một trận để nó nhổ ra, kết quả con Thao Thiết ủy khuất làm bộ nôn ói một chấp nhưng không nhả ra được vật gì.

Tuyết Hoài hỏi nó: "Mày bị làm sao?"

Con Thao Thiết cào cửa, Tuyết Hoài đành phải mở cửa cho nó. Cửa vừa mở, Thao Thiết liền phóng thẳng ra ngoài, Tuyết Hoài đuổi theo nó một đường chạy đến hậu viện, bước qua vườn hoa mai và lê vàng trồng cạnh ôn tuyền, cuối cùng chạy tới mái hiên nhà mới dừng lại.

Một khoảng lớn vườn bị các rương gỗ lấp đầy, ít thì cũng gần một nghìn rương. Thao Thiết hưng phấn chạy tới bắt đầu chọn một cái rương, gặm một góc, tiên nguyên linh thạch cực phẩm bên trong tràn ra, rơi lộp bộp đầy đất.

Thị nữ chạy tới dọn dẹp kêu lên: "Thiếu chủ! Thứ này nó không được ăn, đây là lễ vật Vân công tử đưa tới."

"Lễ vật?" Tuyết Hoài hỏi.

Thị nữ khẩn trương chìn chòng chọc con ác thú - may mà nó chỉ thích gặm cái rương chứ không ăn linh thạch, thị nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nàng xoay người lại nhỏ giọng nói với Tuyết Hoài: "Hôm nay Vân công tử tới là để cầu hôn ngài, thiếu chủ, cầu hôn thì không thể đi tay không tới, đây là quy củ. Nếu nói chuyện thành công, ngài phải tự mình đi mời trà Vân công tử, tiện thể kính trà cho bà mối."

Mặt Tuyết Hoài thoáng cái đen thui: "Ai nói ta muốn thành thân với hắn? Tầm bậy tầm bạ, trước đó có ai nói gì cho ta biết đâu."

Ở đâu ra thêm bà mối vậy, y không thể hiểu nổi. Y nhìn đống đồ trong vườn - có thể mua được cả nửa cái tiên châu để làm "Lễ cầu hôn", không nói lời nào liền đi theo hành lang trở về.

Y muốn tìm Tuyết Tông nói chuyện cho rõ ràng.

Xuyên qua chấn song cửa, y thấy bà mối kia - chính là thê tử của lão tiên y mà y nằm ngốc ở đó bảy tám ngày, cũng chính là người chiếu cố mẫu thân y năm ấy.

Cũng là người thay mẫu thân y bảo quản túi thơm, Vân Thác phí hết tâm tư mới tìm được người được của.

Lúc này Vân Thác không đùa thật.

Y phát hiện mình đã tỉnh táo đôi chút.

Chuyện này từ kiếp trước đến kiếp này đều khiến y không tài nào kiềm chế được giận dữ - Tuyết Hoài còn nhớ rõ, năm ấy lúc y đang bận rộn trong quân đội, đột nhiên nghe tin tức "Bị đính hôn".

Vân Thác thì không bao giờ phê chuẩn cho thuộc hạ về vì những chuyện vặt vãnh, thế nhưng lại thả y về nhà.

Y thở phì phò chạy hết tốc lực về nhà, chất vấn Tuyết Tông vì sao không được sự đồng ý của y lại quyết định việc hôn nhân, Tuyết Tông chỉ cười ha ha, nói cho y biết: "Không sao, Tiểu Hoài à, năm năm nữa, nếu con không tìm được ý trung nhân hoặc không muốn kết hôn thì chúng ta sẽ không kết hôn với họ, tất cả đều xem ý nguyện của con."

Lúc đó là sau một năm rưỡi y không về nhà, trên khuôn mặt Tuyết Tông cũng lộ ra điểm tang thương tuổi già, chỉ nhiều lần lẩm bẩm: "Ngươi thích ai đó, cha biết, sao không thể tìm đạo lữ cho con được? Cha không phải bắt con tu hành thật tốt, Tiểu Hoài của cha rất giỏi, có khả năng phi thăng thành tiên, bên cạnh con không có ai, cha cũng thấy tịch mịch."

Khi đó y nghĩ, người y thích là Vân Thác, Tuyết Tông không thể nào biết được.

Hôn thư vẫn gửi đến nhà y trong năm năm, mãi đến khi y chết trong trận chiến mùa đông năm ấy, hôn thư vẫn tiếp tục gửi đến đều đặn, hồng bao thiệp cưới, bên trên dùng vàng khắc tên chìm, chữ viết ngay ngắn, hỏi thăm Tuyết Hoài và Tuyết Tông, chúc họ an khang. Vị hôn phu của y không ký tên, nghe nói do phụ thân yêu cầu, Tuyết Hoài được biết là vì "Nếu con biết hắn là ai, khẳng định con sẽ không quan tâm đến hắn, đối với cương vị làm cha làm mẹ còn muốn nghĩ đến những vấn đề khác nữa, ví dụ như căn cốt, thân phận, tiền đồ."

Mà hôn thư cũng không lộ vẻ nóng nảy vội vàng, gửi tới chỉ là sự khoan dung cùng sự tự tin cường đại, hằng năm một phong thư đều mang ý nghĩa: Ta đang đợi, ta có thể chờ.

Sau này Tuyết Hoài chết, vị hôn phu kia có tới trước mộ phần của y hay không, y không biết. Có thể hắn sẽ giấu mọi người mà đến một mình, chỉ đến nhìn thoáng qua, để biết à thì ra mình cũng có một mối lương duyên.

Tuyết Hoài nhớ lại khuôn mặt già nua mệt mỏi ấy, nhịn một chút, hít thở sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Người bên trong hiển nhiên đã nói chuyện xong. Vân Thác không ở đây, được lão nô dẫn qua nơi dành để chiêu đãi khách nhân ngồi, bên trong chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc của Tuyết Tông, hiển nhiên là đang đợi y.

Tuyết Hoài lặng yên đi tới, ngồi xuống.

Tuyết Tông hỏi: "Con thấy đứa bé Vân Thác này thế nào?"

Chỉ một câu nói, Tuyết Hoài nhạy cảm phát hiện thái độ phụ thân có hơi khác - mấy hôm trước còn bài xích Vân Thác, hiển nhiên là do buổi nói chuyện hôm nay nên thay đổi thái độ.

Vân Thác nói với Tuyết Tông cái gì rồi?"

Tuyết Hoài bất động thanh sắc nói: "Là một đấng anh kiệt, sau này nhất định sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ. Con và hắn không phải người cùng một đường."

Tuyết Tông nở nụ cười, hiển nhiên nhìn thấu nỗi lòng y: "Có phải người cùng một đường hay không, sao có thể nói nhanh như vậy? Ta với mẹ con lúc biết nhau, khi đó nàng là tiên nữ kiêu ngạo nhất Mộ Dung tiên môn, ta chỉ là một học đồ có linh căn bình thường, khi đó ta còn nghĩ, ta và mẹ con mới đúng là người không cùng một đường."

Tuyết Hoài biết mình thất thố, y mím môi, suy nghĩ hồi lâu: "Cha, con biết hắn hiện giờ là khách hàng lớn nhất của chúng ta, con không phủ nhận sự ưu tú của hắn - mười năm sau, người này sẽ trở thành người đứng đầu của Cửu châu, con tin chắc là vậy. Nhưng con không cho là gia môn chúng ta leo lên nhờ hắn, con sẽ cố gắng tu hành, bảo hộ hai nhà chúng ta an toàn. Loạn thế tương lai, cố gắng đạt tới trình độ có thể tự bảo vệ mình, mà không dính vào bất cứ ai."

Tuyết Tông nhìn y: "Tiểu Hoài, con thật sự nghĩ như vậy? Cha cho rằng theo tình cách của con, con sẽ là người đầu tiên chạy theo hắn. Uy vũ bắn rơi giang sơn, cùng lên đỉnh cao, con không muốn sao?"

Tuyết Hoài lắc đầu: "Con cần công lao như vậy để làm gì? Chấn hưng Tuyết gia và Mộ Dung gia là ước mơ của con, con không tránh chiến cũng như hiếu chiến. Hôn ước là hai chữ quá nặng, con không kham nổi sự ưu ái của Vân gia. Còn tính tình con thế nào, cha cũng biết mà."

Tuyết Tông trầm mặc hồi lâu, một lát sau mở miệng nói: "Chính xác, ta cũng hiểu được hai chữ hôn ước nói ra quá vội vàng, nhưng mà...rất có ý tứ, Tiểu Hoài à, lúc nãy cha và Vân thiếu tiên chủ nói chuyện, cha có dùng pháp thuật ghi chép lại, con có thể nghe một chút."

Đầu ngón tay thi triển tiên phép, huyễn cảnh hai người nói chuyện được hiện lên.

Tuyết Tông và Vân Thác đang nói chuyện, người đi trước nhíu chặt chân mày, người thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Tuyết Tông nói: "Tuyết Hoài là nhi tử mà ta yêu quý nhất, Thiếu tiên chủ, không gạt ngươi, nếu ngươi muốn đánh một trận, ta nguyện cử toàn bộ lực lượng Tuyết gia hỗ trợ ngài, chỉ cần Tiểu Hoài bình an vui khỏe. Ta thân làm cha, tình nguyện cho con mình bình an cả đời, chứ không muốn bước chân vào chiến hỏa."

Vân Thác nói: "Ta cũng nghĩ vậy. Không nói dối ngài, ta tuy chưa từng trải đời, nhưng cũng xem như biết nhìn nhìn thấu lòng người. Tuyết Hoài đơn thuần, thiện lương, ta thấy y là người tốt đẹp nhất, cho nên ta không tự lượng sức mình muốn hỏi ngài rằng, ta có thể tranh thủ một vị trí, có thể để ta bảo hộ y suốt đời bình an? Chuyến này đến đây không phải vì tính toán, mà ta chỉ vì y mà đến."

"Ta sẽ không để y bước chân vào chiến hỏa lần nữa, ta mong muốn y có thể kế thừa Thâm Hoa Đài, hoặc thi được một chức danh trên Thiên Đình. Ta biết hai chúng ta tuổi còn nhỏ, thời gian tới không thể chắc chắn, ta biết ta có thể chất bán ma, xuất thân cũng không tốt, nếu như ngài vì Tuyết Hoài mà vẫn còn nghi ngờ ta, ta xin thời gian năm năm."

"Năm năm này, mỗi năm ta sẽ gửi tới một bức hôn thư, ta nguyện ý chờ, chờ y đồng ý. Tuyết bá phụ, con sẽ...con sẽ đối tốt với y, tốt hơn hết cả thế giới này."

Vân Thác nghiêm túc nói xong, có chút khẩn trương nhìn về phía Tuyết Tông: "Tuyết bá phụ, có thể chứ?"

Tuyết Hoài nghe đến đó, hai mắt mở to, ngón tay cũng cứng ngắc.

Tuyết Tông đóng huyễn cảnh, cười với y: "Tiểu tử này ở trước mặt ta gốc rễ gì cũng bưng lên hết rồi, đề nghị hắn đưa ra ta rất tán thành, Tuyết gia chúng ta cầu yên ổn, ở loạn thế chỉ cầu được yên bình. Cha nói lần trước thế nào nhỉ? Cha nhìn một hồi liền biết ngay nó thích con, Tiểu Hoài à, cha không rõ con nghĩ thế nào, nhưng hôm nay cha cũng muốn nói là tiểu tử này không tệ đâu, còn lại là con...ôi chao, Tiểu Hoài?"

Tuyết Hoài căn bản không nghe lời ông nói, tim y vẫn đập nhanh loạn nhịp, như muốn trực tiếp xông ra ngoài.

***

Vân Thác thấy y đẩy cửa chạy ra, hắn cũng cảm giác được gì đó, cũng vội chạy tới. Hai người trầm mặc không tiếng động, đi thẳng đến một góc thiên viện mới dừng lại.

Vân Thác nhìn Tuyết Hoài: "Ngươi có gì muốn nói với ta?"

Hắn rất ít khi thấy vẻ mặt như thế này của Tuyết Hoài. Nhớ lại lúc còn ở trong sơn động, người này bên ngoài thiếu niên trong trẻo, lạnh lùng thoáng cái bị xé nát khí phách cao ngạo đi, bên trong cũng chỉ là một đứa nhỏ luống cuống, như giọt sương trên đóa hoa lê, chạm nhẹ liền theo nước tan đi, mềm mại mà thơm ngát.

Bọn họ đang đứng dưới vườn lê, bốn mùa tiên châu luôn thay đổi, hoa lê mang theo tuyết mỏng rơi xuống, bay tới đầu vai, không tan ra là cánh hoa, còn tan ra chính là tuyết.

Kỳ thực Tuyết Hoài cũng không biết hỏi cái gì.

Thư này là do hắn viết sao?

Một năm rồi lại một năm, âm thầm đợi chờ và bảo vệ y. Đợi đến khi thiên hạ thái bình, hắn và y sẽ gặp mặt nhau, nói cho y biết mình chính là vị hôn phu thần bí kia, sẽ hỏi y có nguyện ý làm bạn lữ suốt đời suốt kiếp với hắn không.

Cho nên khi hắn mỉm cười phê chuẩn cho y đang nổi giận đùng đùng chạy về nhà, có lẽ lúc đó đã là năm thứ năm...cho y một sự bất ngờ?

Nhưng tử vong cùng đêm lạnh giá rét, đúng vào đêm trước y về nhà, cũng là ngày cuối cùng của ước hẹn năm năm.

Chỉ có một phong thư cầu hôn viết chính tên hai người bọn họ, được Tuyết Tông cẩn trọng nhận lấy, có khả năng Liễu thị ở sau phát hiện liền sửa lại tên, bảo Tuyết Hà đưa cho y xem, khiến tình yêu của y tan biến như tuyết.

Tuyết Hoài nói: "Ta..."

Y cứ "ta" nhiều lần, càng không biết phải nói gì.

Đây là vị hôn phu kiếp trước của y.

Đã lâu như vậy. Ngay cả có chuyện cũng không thể nói ra.

Ngược lại Vân Thác nhìn y một hồi, vươn tay ra: "Ngươi có gì đó quên đưa ta. Tuyết Hoài, chúng ta ước định năm năm, nếu khi đó ngươi vẫn không thích ta, không muốn cùng ta ở một chỗ, ta tôn trọng quyết định của ngươi, được không?"

"Sau đó ta sẽ quang minh chính đại theo đuổi ngươi, có thể chứ?"

Cánh tay kia vẫn vững vàng đưa ra trước mặt Tuyết Hoài, sau khi nói xong, Vân Thác nghiêng đầu nhìn y, có chút lo sợ mình đã làm y tức giận: "Tuyết Hoài?"

Ánh mắt của Tuyết Hoài rất kỳ diệu, lóng lánh như có mang theo hơi nước, trước đây hắn không tin có người có ánh mắt như vậy, sau này gặp Tuyết Hoài rồi mới tin - mới đầu gặp y, hắn nghĩ người này sắp khóc, nhìn kỹ lại thì không phải, khi y cười rộ lên mới biết thì ra y không có buồn đau gì hết.

Ánh mắt ấy cùng nốt ruồi lệ chí kia tạo nên một nét đặc trưng của Tuyết Hoài, nhưng hắn nghĩ người kia lúc bé chính là một ác quỷ mới đúng.

Tuyết Hoài thấp giọng nói: "Ta sẽ không ở cùng với ngươi, hai chúng ta....tính cách không quá hợp, hai chúng ta cứ như vầy trước đã. Những việc khác thì tùy ý ngươi."

Vân Thác nói: "Được, không vội." Đây là đang dỗ con nít.

Tay vẫn đưa ra.

Tuyết Hoài không hiểu ý của hắn: "?"

Y nghi ngờ nhìn hắn.

"Ta nghe bà mối nói, mặc kệ cầu hôn có thành hay không, ngươi phải mời ta một chén trà, phải ngọt. Như vậy hôn sự sau này mới thuận lợi." Vân Thác nói.

Tuyết Hoài thấy hơi phiền phức: "Đây là quy củ của phàm nhân, ta không tin mấy thứ này."

Vân Thác lại nói: "Nhưng mà ta khát nước, Tuyết Hoài ca, hiện tại ta đến nhà ngươi, ngay cả trà cũng không cho ta uống sao? Ta muốn ngọt."

Hơn mười ngày trước còn ngại, giờ gọi ca cũng dẻo miệng ghê. Chẳng biết tại sao Tuyết Hoài lại nhớ đến hình ảnh một chú lang tội nghiệp đứng trong mưa cụp tai cụp đuôi xin lỗi.

Còn muốn ngọt nữa, yêu cầu nhiều ghê.

Tuyết Hoài: "...Đi, ta cho ngươi uống ngán luôn."

Còn chưa kịp xoay ngươi, bả vai bị người kéo lại.

Lồng ngực Vân Thác gần trong gang tấc, hô hấp chậm rãi phập phồng. Tuyết Hoài nghe thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu mình: "Đừng lấy hoa trà châm trà, ngụ ý không tốt, hôn sự không được dùng hoa trà, sau này sẽ bị khi dễ."

Tuyết Hoài vội muốn đuổi hắn đi: "Vậy ngươi đừng uống nữa, ta không pha, đời này không có bạn lữ cũng đâu phải đại sự."

Vân Thác cúi đầu nhìn y, trong mắt ngập tràn ôn nhu. Tuyết Hoài bị hắn nhìn đến tê dại, còn chưa kịp chạy thì bị Vân Thác nắm lấy tay, hắn tiến lên một bước khiến y phải lùi về một bước, sau lưng chạm phải thân cây tuyết lê.

Chấn động nhẹ khiến cánh hoa lê rơi xuống, chạm đất liền tan ra, mềm mại mà ngọt ngào.

Vân Thác hỏi: "Ngươi vừa uống trà đúng không?"

Tuyết Hoài còn chưa nói gì thì môi đã bị ngăn lại.

Hắn nâng cằm Tuyết Hoài hôn xuống, nuốt hết những lời nói trên đầu môi mềm mại, rồi lại chìm sâu để tìm kiếm hơi thở của y. Khí tức bá đạo mang tính xâm lược bao vây y, mang đến vị trúc thơm mát - chỉ biết khi dễ y, còn muốn hung hăng khi dễ, khiến hơi thở người trong lòng càng thêm dồn dập, khóe mắt ướt lệ, đem hơi lạnh thấu xương biến thành liệt hỏa.

Gián: tôi thề là tôi không thích edit ba cái thứ quỷ hôn hít này đâu -_-

Tuyết Hoài quên luôn cả giãy dụa, chỉ giật mình đứng ngốc tại chỗ, không biết phải làm sao.

Đôi mắt đỏ sẫm tràn ngập sự nguy hiểm, nhẹ giọng nỉ non: "...thật nhỏ."

Tuyết Hoài mở to hai mắt, vừa sợ vừa giận: "Ngươi nói cái...."

"Nhỏ, mà còn mềm nữa." Một tay ôm eo y, đem cả người y áp vào trong ngực, mềm mại lại yếu đuối, vật nhỏ bé xíu này của hắn, là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Rốt cuộc cũng phải buông tay ra, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi, nhìn nhãn thần Tuyết Hoài lại mờ mịt ngu ngơ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Ngọt." Hắn nói.

RedHorn: tôi trông Vân Thác như kiểu OOC ko tiết tháo:)

Hoàn chương 19