Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 29



Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Sau khi tham gia buổi kính sư của Vân Thác, Tuyết Hoài chuyên tâm ở trong linh động tu hành. Phối hợp thủy linh căn và hấp thụ ô kim linh thạch, tốc độ tu hành của y trở nên nhanh vô cùng, mấy ngày ngắn ngủi đã sắp đến giới hạn Kim Đan.

Đến lúc này, Tuyết Hoài tu luyện chậm lại, bắt đầu tu hành mộc linh căn.

Lý do bởi vì: Từ Ngân Đan phi thăng Kim Đan, phải nếm qua ba đòn đại lôi, đó gọi là sự ảnh hưởng của đất trời. Mộ Dung sơn trang có một hệ thống bài giảng và phương pháp giúp bảo vệ môn đồ, theo định kỳ nếu linh căn của môn đồ tu hành đang ổn định, một ngày nào đó phát hiện mình sắp độ kiếp thì các sư phụ sẽ tính toán thời gian, sau đó cho môn đồ đó nghỉ học, nhốt vào trong một bức màn tiên khí cực mạnh để chịu lôi kiếp đánh tới, cũng như bảo vệ môn đồ an toàn.

Vô duyên vô cớ ba đòn đại lôi giáng xuống, nhất định sẽ khiến người hoài nghi.

Khi bắt đầu tu luyệ,n mộc linh căn của Tuyết Hoài chỉ mới Trúc Cơ, mỗi lần tiến cấp một giai đoạn thì phải chịu ba đòn tiểu lôi. Tình huống tốt nhất là nên chờ mộc linh căn thăng cấp, để cùng có thể phi thăng lên Kim Đan, đánh tráo cái nhìn của người khác, đến lúc đó nếu may mắn hơn thì có thể cùng các sư huynh đệ cùng nhau né tránh lôi kiếp, đại lôi của người khác và y lẫn lộn một chỗ sẽ không bị người khác phát hiện.

Điều không tốt ở đây chính là thời gian. Lôi kiếp là ý trời, mà ý trời thì khó đoán, dù có sử dụng thuật tính toán thì cũng chỉ có thể suy ra được một phạm vi thời gian sơ sơ. Nếu Tuyết Hoài không tính được thời gian kịp lúc thì chỉ còn một cách duy nhất: Xin nghỉ về nhà, chờ lôi kiếp qua rồi lại đến tu hành.

Tuyết Hoài tính thời gian, y nhớ ngày Tuyết Tông xảy ra chuyện càng lúc càng gần nhưng không rõ.

Vào đêm hôm sau, y tỉnh dậy trong noãn các ấm áp, suy nghĩ một lúc lâu liền quyết định đi tìm Vân Thác.

Y muốn hắn dạy mình Quan Tâm thuật.

Quan Tâm thuật yêu cầu tu vi cao là do nếu người có tu vi thấp hơn Kim Đan thì sẽ bị huyễn cảnh trong ký ức sinh ra tâm ma và ác mộng, mà tu vi cấp thấp không thể tự mình thoát ra, thậm chí người khác gọi cũng không tỉnh được.

Bây giờ y cách Kim Đan kỳ chỉ còn một khoảng, còn có một phần nguy hiểm, nếu có người giúp y quan sát thì phần nguy hiểm này sẽ triệt tiêu.

Suy nghĩ việc này cẩn thận rồi Tuyết Hoài mới đi ra ngoài. Y ra ngoài quá muộn, tu sĩ gác cổng các khu noãn các đều đã đến, dưới có người tuần tra trông coi, ra vào cửa phải viết lại lý do, phải có sự đồng ý của ba vị sư tôn thì mới có thể đi ra ngoài. Buổi tối khi đến giờ tắt đèn ngủ cũng có người đi tuần kiểm tra.

Tuyết Hoài ngại phiền, nhanh chóng xách con quỷ thao thiết tới, bắt nó nằm trên giường không nhúc nhích. Quỷ thao thiết cuộn lại một cục, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tuyết Hoài ôn nhu trùm chăn lên cho nó, còn lăn vào một góc giường.

Tuyết Hoài ra lệnh: "Ngốc ở chỗ này không được nhúc nhích, giả làm ta đang ngủ, nghe chưa?"

Quỷ thao thiết dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi tay Tuyết Hoài, ý bảo là nó hiểu dồi.

Tuyết Hoài chui đầu ra nhìn thoáng hành lang hai bên, sau đó đóng cửa phòng. Bóng đêm như nước, lạnh căm căm, thỉnh thoảng có tiếng cỏ cây lay động sàn sạt trên mặt giấy dán trên cửa sổ.

Y nhìn ra ngoài cửa sổ có in một bóng dáng cao gầy, y rút then cài, muốn đẩy cửa ra thì phát hiện cái bóng kia thay đổi - cao hơn, lớn hơn, như áp toàn bộ cơ thể lên song cửa, tựa như một hũ mực bị đổ theo từng bước y chậm rãi đẩy cửa sổ, xuất hiện hình bóng của một người.

Có người ở bên ngoài cửa sổ phòng y.

Tuyết Hoài không phản ứng kịp, hai người trực tiếp đụng vào nhau, kêu lên một tiếng đau đớn, y xém xíu nữa ngã xuống bị đối phương lanh tay lẹ mắt kéo lại.

Y vừa mở mắt ra liền thây Vân Thác vịn song cửa, một tay túm lấy cửa rất vững vàng, tay còn lại trong không trung túm lấy y.

Vân Thác cẩn thận hỏi: "Ta...ta có thể vào không? Dưới lầu đóng cửa, ta tính tới gõ cửa sổ."

Tuyết Hoài: "..."

Y lùi về sau để Vân Thác nhảy vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Cuối hành lang vang lên tiếng bách linh điểu kêu, đã đến giờ tắt đèn, xung quanh càng thêm yên tĩnh. Tuyết Hoài quơ tay ra hiệu với Vân Thác, rồi nhìn ra ngoài cửa một chút, xác nhận không ai phát hiện động tĩnh bên này mới yên lòng.

Y nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi tới đây làm gì?"

Y rót cho hắn một chén trà.

Vân Thác nhận lấy, thầm thì với y: "Ta đến là muốn nhờ ngươi một việc."

Đôi mắt Tuyết Hoài cong cong như đang cười: "Thật đúng lúc, ta cũng muốn nhờ ngươi giúp một việc."

"Ngươi nói trước."

"Ngươi nói trước đi."

Tuyết Hoài nhìn Vân Thác, Vân Thác nhìn Tuyết Hoài.

Tuyết Hoài quyết định tiên phát chế nhân: "Để ta nói trước cho."

Y hắng giọng nói: "Vân Thác, ngươi dạy ta Quan Tâm thuật đi."

Vân Thác ngây ra: "Tại sao ngươi muốn học cái này?"

Tuyết Hoài đã sớm chuẩn bị lý do rồi: "Ta muốn tìm lại di vật của mẫu thân, đã nhiều năm rồi, ta không nhớ nổi đã đem vật đó để ở đâu, cho nên muốn ngược dòng ký ức tìm món đồ đó."

Vân Thác nhíu mi: "Ngươi muốn tìm cái gì, ta có thể giúp ngươi tìm. Tuyết Hoài, ta chỉ nhỏ hơn ngươi hai tháng, ký ức và thời gian của ta không kém ngươi bao nhiêu, ngươi nói đại khái cho ta biết thời gian và vật gì, tuy khi đó ta không biết nhưng ta có thể tiến vào ký ức đi tìm ngươi thì chắc có thể tìm được. Tuyết Hoài, Quan Tâm thuật rất nguy hiểm, ngươi mới đến Trúc Cơ kỳ, không thể tu luyện loại phép thuật này."

Tuyết Hoài mếu máo.

Y đã biết trước chuyện này y và hắn sẽ không câu thông được. Y muốn kiểm tra chuyện đời trước của mình, chứ không phải phần đời mà Vân Thác đã thấy ở kiếp này.

Hơn nữa, tuy Quan Tâm thuật có thể xâm nhập ký ức, có thể để cho bọn họ vượt thời gian tìm kiếm những chi tiết và sự việc đã bỏ lỡ, nhưng cũng chính vì điều này phải bỏ ra một cái giá rất lớn. Nhìn chung Quan Tâm thuật sẽ quay xung quanh ký ức đã xảy ra, trở về ký ức càng xa thì tiêu hao linh khí càng lớn, không thể biến chuyển.

Y càng không thể để Vân Thác vì mình mà trả cái giá lớn như vậy.

Y quyết định lùi một bước, dời trọng tâm câu chuyện: "Trước không nói cái này nữa, người tới tìm ta có việc gì không?"

Vân Thác khoanh tay bó gối, hỏi y: "Tuyết Hoài, các sư tôn của ngươi có nói mấy hôm nữa sẽ có thí luyện tông môn không?"

Tuyết Hoài nói: "Ta cũng không rõ lắm, mấy hôm nay ta lo bế quan tu luyện, cũng có nghe sư tôn nói qua, thí luyện lần này như thế nào vậy? Ta có thể xin nghỉ được á."

Vân Thác vội vàng nói: "Cũng không cần xin nghỉ, yêu cầu toàn bộ môn sinh phải tham gia."

Tuyết Hoài nói: "Ồ..."

Y nhấp một ngụm trà. Yên lặng chờ hắn nói tiếp.

Vân Thác lại nói: "Nghe nói khó lắm, Tuyết Hoài, bọn họ nói hai người một nhóm, ngươi thấy sao?"

Tuyết Hoài nghe xong liền hiểu ý hắn, đôi mắt long lanh hơi híp lại: "Ta thấy sao? Tốc chiến tốc thắng, hai kiếm tu cùng tấn công, còn không thì cứ kéo hai dược tu thành nhóm hồi máu cho nhau, đối thủ càng khó chịu ta càng thích. Ta thấy vậy là hay nhất"

"..." Vân Thác im lặng một hồi, sau đó nghiêm túc uốn nắn suy nghĩ y lại, "Thế nhưng ta nghĩ một đội cân bằng là hay nhất, ví dụ...ví dụ một kiếm tu và một dược tu."

Tuyết Hoài nhìn hắn: "Cho nên?"

Vân Thác nhìn ánh mắt mang theo ý đùa giỡn của y, rầu rĩ nói: "Ta muốn cùng ngươi một nhóm."

Tuyết Hoài giả bộ tự hỏi: "Ngươi cũng biết, ta học hơi bị giỏi, ai ai cũng muốn ta chung nhóm, nhưng nể tình chúng ta quen nhau đã lâu, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng có một điều kiện.... ngươi phải dạy ta Quan Tâm thuật."

Vân Thác chăm chú nhìn y: "Không được."

Tuyết Hoài nói: "Có cái gì mà không được? Ngươi cũng nói muốn tìm ta để vượt qua thí luyện, ta tìm ngươi học Quan Tâm thuật, cả hai huề nhau."

Thái độ của Vân Thác bỗng nhiên kiên định khác thường: "Không được là không được, Tuyết Hoài, ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì cũng được, nhưng việc này quá nguy hiểm. Ngươi muốn tìm vật gì, ta giúp ngươi tìm, không cần phải...ngươi không cần phải học cái loại pháp thuật nguy hiểm này."

Tuyết Hoài trừng hắn, vừa muốn mở miệng phản bác thì dừng lại, đem câu nói "Vậy ta tự mình học" nuốt xuống.

Hắn vẫn là người kiên định sắc bén như trước, làm việc gì cũng không chịu lui bước, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, muốn dụ dỗ hắn có chút khó khăn.

Y không chịu nhượng bộ, Vân Thác thì cố chấp cực đoan, đoạn đối thoại này nếu là ở kiếp trước thì sẽ thành - Vân Thác chết cũng nói gì thêm, còn y sẽ tự ý tu luyện Quan Tâm thuật, sau đó lại cùng cãi nhau một trận, cuối cùng thì không ai để ý tới đối phương nữa.

Nhưng hai người vẫn rất có chừng mực, không phải cái gì cũng không thông.

Bao nhiêu sai lầm ngu xuẩn ở kiếp trước, y hy vọng kiếp này không thể lại tái phạm.

Y nghĩ hồi lâu, do dự chậm rãi đến gần Vân Thác, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, lười biếng nói: "Được rồi, ta sẽ tham gia thí luyện với ngươi."

Vân Thác tránh cũng không tránh, cả người căng thẳng, cảnh giác nhìn y, vẫn giữ ánh nhìn kiên định, tuy thanh âm có chút không ổn nhưng hắn vẫn giữ được tỉnh táo: "Nếu ngươi đồng ý bởi vì muốn ta dạy ngươi Quan Tâm thuật, thì ta một mình tham gia là được rồi."

Hắn có thể ngửi được hương thơm trên người Tuyết Hoài. Y đứng quá gần, đó là khí tức ôn nhu, ngọt ngào, mềm mại gãi lên đầu tim hắn, khiến núi băng trong lòng hắn rung động.

Tuyết Hoài cười híp mắt: "Thật hả?"

Rồi y nói thật nhẹ nhàng: "Ngươi cứ...dạy cho ta một chút thôi, được không? Ta có chừng mực, ta có một khối ô linh kim thạch có thể hộ pháp cho ta, ta chỉ tìm kiếm ở ký ức gần đây, không tổn hao lớn. Ta biết ngươi tốt với ta, nhưng chuyện này đối với ta vô cùng quan trọng, lúc đó ta nhờ ngươi đến bảo vệ ta, có thể chứ? Có gì sai sót, ta sẽ lập tức ngừng lại, ngươi thấy vậy được không Vân Thác?"

Lần đầu tiên y học cách dùng lời nói mềm mỏng để thuyết phục hắn. Nhưng sâu trong lòng là sự ngượng ngùng khiến người run rẩy bất an. Nhìn bộ dáng thì nghiêm túc, nhưng nói được phân nửa lại bưng chén trà lên che nửa mặt, thật sự rất là ngượng ngùng.

Kỳ thực y cũng muốn biết Vân Thác sẽ có phản ứng gì - tính tình của hắn như cây gỗ, y nhớ rõ trước đây có nhiều người ngưỡng mộ hắn, tiếp cận hắn, hàng trăm thủ đoạn đều dùng đến, nhưng vẫn không thể khiến khúc gỗ kim cương này mềm đi, ngược lại còn bị hắn ghét bỏ.

Có một lần, Vân Thác bị một thiếu niên bạch hồ yêu quấn lấy, đối phương cắn chết không tha hắn, mọi tư thái mị hoặc đều phô bày ra, nói chuyện vô cùng ngọt ngào êm tai, là một hài tử khiến người vô cùng yêu thích. Nhưng Vân Thác lại kinh hoàng chạy thẳng tới méc y, cuối cùng Tuyết Hoài phải ra mặt mời người kia đi.

Tuyết Hoài nhớ lại chuyện cũ, vừa nghĩ liền thấy mắc cười, không tự chủ được khóe môi cũng nhếch lên.

Cứ như vậy, nhu thuận, ôn nhu, đợi Vân Thác đáp lại.

***

Vân Thác không thốt lên được câu nào.

Hắn chưa từng thấy bộ dáng Tuyết Hoài như thế này, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, sự sắc sảo và ngạo khí của người trước mắt như giấc mộng xưa, chẳng bao giờ thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy sự mềm mỏng, nhẹ nhàng hỏi ý kiến của mình.

Mỗi cái nhăn mặt hay nụ cười của thiếu niên ấy, mỗi một lần đều như thổi đến tâm can hắn, lý trí nói cho hắn biết những lời nói đó không đúng, Tuyết Hoài đang gạt ngươi đấy, nhưng lần gạt người nào cũng vô cùng cao minh, chắc chắn đâm thẳng vào tử huyệt của hắn, khiến nơi sâu nhất tận xương máu hắn run rẩy tê dại.

Trong nháy mắt hắn liền cứng, chỉ nghe mỗi âm thanh của y, còn ngửi được mùi hương sạch sẽ như có như không trên người y.

Thanh âm khàn khàn đáp lại: "...Được."

Cứ như bị nhập ma, hắn biết mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rời khỏi nơi khiến hắn đánh mất thần trí, nhưng hắn không có cách nào làm được, hắn mặc cho bản thân mình trầm luân trong dục vọng nguy hiểm.

Lúc này vô luận Tuyết Hoài muốn cái gì, chỉ sợ hắn sẽ móc luôn trái tim đưa cho y. Sinh tử của hắn đều nằm trong tay y, hai chữ "Tuyết Hoài" này như treo mạng của hắn.

Tuyết Hoài ngược lại ngây ngẩn cả người, y không ngờ Vân Thác có thể đồng ý dễ dàng như vậy.

"....Cứ vậy mà đồng ý hả?" Tuyết Hoài vươn tay, lo lắng đứng dậy, dỗ hắn, "Nói lại được không? Có cần ký kết giao kèo không?"

Y thấy Vân Thác lắc đầu, vì vậy không kiên trì nữa.

Tiếng gió bên ngoài thổi mạnh hơn, Tuyết Hoài đi đến cửa sổ nhìn ra, thấy trời muốn mưa thuận miệng nói: "Không ra ngoài được, trời sắp mưa, lát nữa người tuần đêm cũng tới, để tránh phiền phức thì đêm nay ngươi nghỉ lại chỗ ta đi, tấm chăn của ngươi lần trước bà ngoại cho vẫn còn ở chỗ ta, tự ngươi kiếm đồ vệ sinh cá nhân đi. Ủa, còn có cá khô nữa nè....ngay cả lương thực cho mèo bà ngoại cũng chuẩn bị rồi, mèo nhỏ của ngươi đâu?"

Y ngồi xổm xuống tìm đồ cho hắn, vạt áo mỏng sau lưng uốn thành vòng cung xinh đẹp trên tấm lưng mảnh khảnh, chiếc cổ trắng noãn lộ ra sau mái tóc đen dài, khiến trái tim hắn đập càng thêm mạnh mẽ.

Thanh âm của Vân Thác nghẹn ứ: "Không...không cần, ta về phòng ta ngủ."

Hắn đứng dậy, đưa lưng về Tuyết Hoài muốn mở cửa đi ra.

Tuyết Hoài nhìn lại, nhanh chóng nhào qua túm hắn lại: "Ngươi bị ngốc hả! Giờ đèn đã tắt hết, bây giờ ngươi ra ngoài không sợ bị bắt hả?"

Vân Thác bị y nắm lấy tay áo, nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, giọng nói cứng ngắc: "Bị bắt rồi thì sao?"

Tuyết Hoài mếu máo: "Ngươi không bị gì, nhưng ta chắc chắn sẽ bị ông bà ngoại bắt lại dạy dỗ và viết kiểm điểm, hôm nay một có kiếm tu đi tuần rất phiền, luôn luôn nhắm vào các đôi yêu nhau...Tất cả mọi người đều nói là do hắn ế nên mới đi quản người khác."

Cuối hành lang liền truyền đến tiếng người: "Ngươi là môn đồ hệ nào sao còn chưa ngủ? Ta nghe các ngươi nói chuyện ồn ào vang trời, đến đây tu hành rồi muốn gì muốn hả! Có tin hôm nay ta tóm luôn các ngươi không hả!"

Tuyết Hoài nghe âm thanh quen thuộc truyền đến, rồi xong - nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, tu sĩ này linh ghê.

Y vội vàng kéo tay áo Vân Thác lôi vào trong, dùng truyền âm nói: "...Ta quên nói cho ngươi biết, mấy tu sĩ đi tuần tra có tai rất thính, ẩn thân thuật cũng không dùng được với họ. Mau lên, đi theo ta."

Cơ thể Vân Thác nóng hổi, Tuyết Hoài không bắt được tay áo, chỉ có thể nắm lấy tay hắn, chạm phải mới biết được người hắn rất nóng, nhưng không nóng như phát sốt.

Tuyết Hoài đẩy hắn nằm lên giường, tay chân luống cuống đè hắn lại, còn mình thì muốn nhanh nhanh chui vào chăn đắp kín, nhưng không kịp nữa rồi: Tiếng bước chân ngày càng gần, tu sĩ cầm đèn lồng đã sắp đến gần cửa như sắp đi vào.

Tuyết Hoài vẫn chưa kịp xả chăn ra, chính lúc dầu sôi lửa bỏng này đột nhiên y cảm thấy mình bị một cánh tay ôm qua - Vân Thác được y dàn xếp tốt tận sâu trong góc giường bỗng trở mình, đặt y ở dưới thân thuận tay kéo chăn che cả hai kín mít, nhắm mắt lại.

Cả người Tuyết Hoài bị hắn ôm trong chăn, tối thui không thấy được gì, chỉ có thể nghe tiếng tim đập của Vân Thác.

Y nằm dưới lồng ngực Vân Thác, nghe tiếng tim đập vừa nặng nề vừa dồn dập.

Một tiếng lại một tiếng.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Đôi mắt Vân Thác nhắm lại, yên ổn ngủ, tiếng hít thở đều đều. Hắn giả bộ như đã ngủ sâu rồi.

Cửa bị kéo ra, một tu sĩ đi vào kiểm tra âm thanh, còn nhỏ tiếng hỏi: "Là ta nghe lầm?"

Con quỷ thao thiết giả làm Tuyết Hoài bất mãn chui ra, bạch một tiếng nhảy xuống đất khiến tu sĩ kia giật mình: "Thì ra là mày giở trò quỷ! Hôm nào đó ta phải nói chưởng môn cấm nuôi sủng vật trong noãn các mới được!"

Cửa đóng lại.

Hai người trong chăn cũng không nhúc nhích.

Hô hấp nhẹ nhàng đảo qua gò má, đôi môi sinh ra bầu không khí vô cùng nóng bỏng. Đèn đã tắt, trong bóng tối, hai người không thấy rõ nhau, Tuyết Hoài chỉ cảm giác được Vân Thác cũng đang yên lặng nhìn y.

Còn cảm giác được....có cái gì đó cứng rắn nóng hổi đặt ở bắp đùi của mình. Vân Thác vẫn đang dùng cùi chỏ chống cơ thể, tận lực không cho chỗ đó chạm đến Tuyết Hoài, nhưng Tuyết Hoài lại phát hiện.

Rốt cuộc y cũng đã hiểu vì sao Vân Thác vẫn ngồi nghiêm chỉnh một chỗ, cử động cũng không dám, và vì sao Vân Thác lại hốt hoảng muốn bỏ chạy.

Khuôn mặt Tuyết Hoài đỏ bừng, xấu hổ đẩy Vân Thác một cái, nhỏ giọng mắng: "Ngươi cút xuống dưới."

Vân Thác im lặng không nhúc nhích. Hắn cúi đầu, như bị trúng độc mà hỏi y: "Tuyết Hoài, ta có thể...hôn nhẹ không?"

Hắn sắp không kiềm chế được nữa rồi, người dưới thân ấm áp mà mềm mại, lại mang theo mùi hương thơm mát mà hắn thích, hắn thích đến điên rồi.

Còn cách hắn gần như vậy.

"Không được! Ngươi còn nói thêm một chữ nữa ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ." Tuyết Hoài cố gắng đẩy cái tên đang nằm trên người mình ra, không nói hai lời đạp thẳng xuống đất, ném chăn xuống cho hắn. Sau đó cả người chui vào chăn, đưa lưng về phía Vân Thác, không nhìn hắn nữa.

Bởi vì quá vội vàng che giấu, ngay cả thanh âm của y cũng thay đổi: "Ngươi còn như vậy, ta sẽ giận thật đấy."

Vân Thác vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không phải cố..."

Tuyết Hoài mạnh miệng hung dữ với hắn: "Biết ngươi không cố ý rồi, im lặng đi, nhắm mắt ngủ, không ngủ cút ra ngoài cho ta."

Hoàn chương 29

Lời tác giả:

Vân ba tuổi: Lão bà à ta thực sự không phải cố ý, ta không khống chế được, ta thực sự không phải cố ý màaaa.

<<Mọi người ơi lâu quá hông gặp, tụi tui bận lắm luôn á, đi mần hết rồi nên không rảnh miếng nào. Để tui cố nốt xong bộ này, cứ đăng dần lên rồi có gì tui chỉnh sửa sau nhan. Mấy năm không edit lại, đọc lại mấy bản đã lưu trong máy thấy mình hồi đó hành văn vô tree lắm luôn á.>>